Quan Môn


Còn có một điều nữa, chính là gần đây Diệp Khai chạy tới chạy lui, cũng không an lòng ở tại chỗ công tác, không biết ở bên ngoài làm cái trò gì, điều này khiến cho Lý Văn Biển rất xem thường hắn, thành tích công tác không làm đến tơi đến chốn, nói cái gì cũng đều không được đấy.
Nhất là lúc này lại gặp một hồi mưa to, Diệp Khai liền cách không chỉ huy, để cho bọn họ làm cái này làm cái kia, trong nội tâm mọi người khẳng định là không vui vẻ đấy, dù sao tất cả mọi người đều là thưởng ủy thị ủy nha, bằng cái gì mà bị Diệp Khai ngươi sai khiến như tôn tử vậy?
Bí thư Kỷ ủy Đoạn Phi liền nói:
- Lý phó bí thư nói cũng không sai, cái công trình này chẳng những quy mô lớn, đầu nhập tài chính nhiều, cần nhân lực cũng nhiều, hơn nữa còn yêu cầu về mùa nào, thật muốn đem công tác này làm mà nói, không có thời gian một hai năm, không giải quyết được vấn đề.
- Ý của ta là nói, vấn đề này thủy chung là phải giải quyết dứt điểm đấy.
Diệp Khai tỏ vẻ nói:
- Mặc dù hiện tại điều kiện vẫn chưa thành thục, nhưng mà có cơ hội thì phải làm được một cái phương án, đợi đến lúc tài chính dư dả một chút, muốn làm xuống, chúng ta cũng không thể nói là vấn đề này không thể giải quyết, cần đem việc này giao cho lãnh đạo kế nhiệm chứ?
- Diệp chủ tịch nói đúng, đây là biểu hiện của việc dũng cảm đảm nhiệm công việc.
Tổ chức bộ trưởng lkc nghe xong, lập tức đồng ý nói:
- Chỉ cần tư tưởng không xuống dốc, dù biện phát có khó khăn hơn nhiều, nhưng trong mắt của ta, lúc này đây mưa to, ngoại trừ tạo thành việc khiến chúng ta xuất hành không tiện, đồng thời cũng bộc lộ ra nu cầu bức thiết của toàn thành thị. Nếu như ngành khí tượng có thể báo động trước một giờ, mà các ngành liên quan đến thành thị như thị chính, giao thông, cảnh sát, vân vân kịp thời liên hợp ứng phó mà nói, có thể tình huống sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
- Góc độ mà Lâm bộ trưởng đề nghị cũng không tệ, cái này là một điểm trọng yếu mà chúng ta không để ý đến.
Diệp Khai gật đầu tán thưởng nói:
- Chính phủ không làm, hoặc là không có ý thức gian nan khổ cực, vấn đề này là rất nghiêm trọng đấy, điểm này ta đây là người phụ trách chính phủ, cần phải gánh chịu một phần trách nhiệm, sau đó muốn làm một cái cơ chế liên động, ở các phương diện như thiên tai làm một ít dự án ứng phó nhu cầu bức thiết, một khi đã xảy ra chuyện, liền phải kịp thời hành động.
Tiếp đó Diệp Khai liền đối với Thường vụ Phó chủ tịch Tống Lâm Sinh nói một câu:
- Lão Tống, chuyện này ngươi đốc thúc một chút, có thể làm ra một cái cơ cấu mới, do Chủ nhiệm văn phòng chính phủ kiêm nhiệm, tất cả các vấn đề về thiên tai, làm ra một bộ phương án, phải có tính nhắm vào, tính thực dụng.
- Được rồi.
Tống Lâm Sinh nghe xong, gật đầu đáp ứng.
Tuy nhiên hắn đối với quyết định của Diệp Khai không cho là đúng, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, làm một cái cơ chế liên động như vậy cũng không tệ, ít nhất mình có thể xếp mấy người vào đó, coi như là lợi dụng nho nhỏ.
- Vấn đề úng lụt trong thành thị, là không thể bỏ qua.
Diệp Khai nói với mọi người:
- Dĩ vãng chúng ta có môt thói quen, là chỉ chú trọng xây dựng bản thân thành thị, nhà cao tầng được xây lên càng nhiều càng tốt, nhưng mà lại không để mắt đến nội bộ thành thị, kiến thiết phương diện thoát nước trừ úng ở trên các con sông, năng lực thoát nước xả lũ của thành thị chưa đủ, đến nỗi phải mệt mỏi ứng phó với những phản ứng dây chuyền do nạn úng mang đến, chung quy là khó có thể trị từ gốc đến ngọn, vấn đề này, là nhất định phải giải quyết.
Thường vụ Phó chủ tịch Tống Lâm Sinh chen miệng nói:
- Vấn đề này tương đối phức tạp, một phương diện, cái này cùng với việc giải phóng kiến trúc rác rưởi phi pháp có quan hệ. Bởi vì công trình kiến thiết hạng mục quá nhiều, rất nhiều nước bùn phát sinh ra do các kiến trúc này khiến cho ống thoát nước bị tắc lại. Còn có hiện nay nhà cao tầng ở thành thị cấp tốc bành trướng, khiến cho đường thủy, bãi cỏ đều bị nhựa đường đường cái thay thế. Mà đại lượng cây xanh, thủy hệ biến mất, mưa khó có thể tự hành bài trừ, 90% lượng mưa cần nhờ ống thoát nước để thoát đi. Nguyên gốc nước mưa có thể trực tiếp thẩm thấu xuống đất, nay lại bị nhựa đường, xi măng ngăn cản. Còn có chính là quốc gia đối với đại lộ thành thị có tiêu chuẩn thoát nước là mỗi năm một lần, nhưng tiêu chuẩn này đã được chế định từ rất lâu trước đây, cùng với quy mô phát triển của thành thị hôm nay đã bất tương thích rồi.
- Đúng vậy a, vấn đề là rất nhiều, khoảng cách của chúng ra đối với các quốc gia phát triển nước ngoài, còn chênh lệch rất lớn.
Bộ trưởng tuyên truyền Hà Mộc Dương liền cảm khái:
- Trước kia ta xuất ngoại tham gia viếng thăm, đã từng lưu ý vấn đề về phương diện này, cũng tỷ như nói Pa-ri của nước Pháp, hệ thống cống thoát nước trải qua mấy trăm năm truyền thừa và hoàn thiện, trước mắt có tổng chiều dài đạt hơn 2300 km, vượt xa quy mô hệ thống đường xe điện ngầm. Trừ quy mô cần phải chú ý ra, bọn hắn sắp đặt thiết kế và quản lý cũng cực kỳ chu đáo, cống thoát nước trong nội thành được xây dựng ở phía dưới mặt đất là 50m và giăng ở khắp nơi, chặt chẽ như mạng nhện, cách xếp đặt đường ống cũng thiết kế theo lý niệm. Trên thực tếm người ngoại quốc càng trọng thị những chiến tích không nhìn thấy này hơn chúng ta, bởi vì những vật này thật sự phát huy được tác dụng trọng yếu cho thành phố phát triển đấy.
- Hà bộ trưởng nói không sai, trước kia khi ta đi Nhật Bản, cũng đã được nghe nói về tình huống tương tự…
Phó bí thư Lý Hải Văn nghe xong, cũng không khỏi hào hứng lên:
- Hệ thống cống thoát nước ở Tokyo dùng hệ thống ống dẫn hợp lưu chế làm chủ, trong đó có đường ống thoát nước, trạm bơm nước cùng với nhà máy xử lý nước thải. Cống thoát nước, hệ thống thoát nước mưa và hợp lưu có tổng chiều dài vượt quá 1 vạn 5000 km, được sử dụng để kiểm tra làm sạch ống tốt và bảo trì và quản lý của hơn bốn vạn, bình quân hơn 30m liền có một cái.
- Kỳ thật ánh mắt của chúng ta cũng không thể luôn dừng ở phương diện thoát nước và xả lũ, có thể học tập kinh nghiệm của vài quốc gia tiên tiến, nhưng mà chưa hẳn đã thích hợp cho thành phố Đông Sơn chúng ta.
Nói đến công việc này, Diệp Khai chợt nghe bọn hắn luôn nói tới Nhật Bản và nước Pháp, vì vậy hắn liền tỏ vẻ nói:
- Nhập gia tùy tục cũng rất trọng yếu, dù sao hạng mục công trình thoát nước của ở Pa-ri và Tokyo cũng hao tổn của cải cực lớn, chúng ta bây giờ nhất định là không làm được.
- Diệp quyền chủ tịch có cao kiến gì?
Phó bí thư Lý Hải Văn lại hỏi.
Những người đang ngồi ở đây, thật lòng bội phục Diệp Khai còn không được mấy người, chỉ là nhìn xem chỗ ngồi kia, cùng với mặt mũi và quyền lực trong tay của hắn, không thể không ẩn nhẫn một chút mà thôi.
Lúc này thấy Diệp Khai lại còn nói tình huống ở Tokyo và Pa-ri chưa hẳn liền thích hợp với thành phố Đông Sơn, trong lòng mọi người tự nhiên có chút không phục.
Chương 887: Sửa thoát nước thành trữ nước.)
Ngươi là Quyền chủ tịch, có cao kiến khác, vậy không ngại thì nói cho mọi người nghe một chút nha.
Diệp Khai nhin nhìn mọi người, chỉ thấy bao gồm cả người dựa vào mình như Bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn, mấy người trong đám thường ủy bọn họ trên khuôn mặt đều lộ ra một ít biểu lộ xem thường, dĩ nhiên là minh bạch những người này ỷ vào già dặn, không có đem chính mình chính thức để vào mắt, đừng nói gì đến tâm phục khẩu phục.
Đối với loại tình huống này, Diệp Khai đã sớm có dự liệu, bởi vậy hắn cũng không tức giận lắm.
- Thành phố Đông Sơn chúng ta khiếu thiếu nhất chính là tư nguyên nước, cho nên để những nước mưa này không công biến mất, thật ra là không có lợi đấy.
Diệp Khai nói với mọi người:
- Cho nên chúng ta có thể biến đổi suy nghĩ một chút, sửa hệ thống xả lũ, thoát nước là nơi trữ nước chứa nước, đem những tư nguyên nước quý báu này lưu lại, để tích súc cho thành phố Đông Sơn chúng ta phát triển.
- Ồ?
Nghe Diệp Khai vừa nói như vậy, trong mắt mọi người lập tức sáng ngời, trong lòng tự nhủ vị Chủ tịch bé bỏng này nói cũng có đạo lý a.
Thành phố Đông Sơn là ở vùng núi, như vậy tư nguyên nước khẳng định liền kém so với ở đồng bằng, măc dù là đào giếng, đại đa số cũng phải đào sâu hơn mới có nước chảy ra, cũng may là ở trên núi tư nguyên nước phong phú, cho nên mọi người dùng nước để sinh hoạt là có thể bảo đảm đấy, nhưng mà đúng như Diệp Khai đã nói, ở trong tỉnh Hà Đông phổ biến là trong tình huống thiếu nước đấy, nếu có thể đem những tư nguyên nước quý báu này lưu lại, đối với cải thiện môi trường tự nhiên ở thành phố Đông Sơn, cũng là có rất nhiều chỗ tốt.
Chứ đừng nói chi là, nhưng tư nguyên nước quý báu này, đối với sản xuất nông nghiệp có ý nghĩa trọng yếu, vân vân.
- Thuyết pháp của Diệp quyền chủ tịch rất mới mẻ, không biết có cái gì cụ thể có thể tham khảo hay không?
Phó bí thư Lý Hải Văn liền tương đối cảm thấy hứng thú hỏi.
- Trước kia ta cũng có chú ý qua vấn đề này…
Diệp Khai cũng không có giấu diếm, trực tiếp liền nói:
- Ví dụ như Hamburger ở Đức, bọn họ đã đem nước mưa lưu trữ lại cùng với xây dựng cảnh quan đô thị và cải thiện môi trường hòa nhập làm một thể, đã lợi dụng tư nguyên nước hữu hiệu, giảm bớt áp lực xử lý nước mưa đối với nhà máy xử lý nước, lại có hiệu quả cải thiện cảnh quan đô thị. Hamburger có rất nhiều quy định và khả năng lưu trữ của kho lưu trữ dưới lòng đất, nước lũ có thể đóng một vai trò mạnh mẽ trong việc điều hòa lượng nước để đảm bảo lũ thoát tốt, mà còn đạt được cách sử dụng hợp lý nước mưa. Một ví dụ khác ở Hà Lan, Rotterdam, tạo ra một quảng trường nước độc đáo và hệ thống sử dụng nước mưa, quảng trường nước được xây dựng dọc theo địa hình , hình dạng , kích thước và chiều cao của mỗi không giống nhau, hồ bơi là chỗ ở giữa các lưu vực thoát nước đã được kết nối lại. Bình thường nó là quảng trường để cho dân chúng giải trí lúc rảnh rỗi, nhưng khi có mưa to, nó liền biến thành một cái hệ thống phòng lụt. Những địa phương này, lúc có mưa to đến, liền biến thành một không gian chứa nước. Người Mỹ cũng đã làm như vậy, lấy Chicago làm đại biểu, bọn họ khích lệ khỏi công xây dựng hệ thống đường hầm chứa nước dưới mặt đất, để giải quyết vấn đề chống lũ và lợi dụng nước mưa. Nhừng ví dụ này có thể cho chúng ta xem xét.
Sau khi mọi người nghe xong ý nghĩ của Diệp Khai, không khỏi rối rít tự hỏi.
Qua một lúc sau, Bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn liền tỏ vẻ nói:
- Ý nghĩ này của Diệp chủ tịch không tệ, ta cảm thấy rất thích hợp cho tình hình thực tế của thành phố Đông Sơn chúng ta, bằng vào cấu tạo thành thị ở thành phố Đông Sơn chúng ta mà nói, muốn xây dựng mấy cái hệ thống chứa nước, hẳn không phải là việc khó, một khi thực hiện, đối với việc cải thiện điều kiện dùng nước của chúng ta, rất là hữu ích a!
Phó bí thư Lý Hải Văn cũng không lên tiếng, nhưng mà hắn cảm thấy ý nghĩ của Diệp Khai ngược lại cũng không tệ, sự tình người ta biết đến so với chính mình nhiều hơn, tầm mắt tựa hồ cũng nhìn xa hơn một ít, tuy hắn không muốn thừa nhận điểm này, nhưng mà trong lòng lại sáng như tuyết, oa oa này vẫn còn có chút kiến thức đấy.
- Trước kia chúng ta nói Đại Vũ trị thủy, là để khai thông dòng nước, hiện tại tư nguyên nước quý giá, chúng ta cần phải dồn nước vào để tích trữ.
Thường vụ Phó chủ tịch Tống Lâm Sinh bày tỏ thái độ rồi:
- Ý nghĩ của Diệp chủ tịch, ta cho rằng là có thể làm được.
Sau khi bọn hắn nói những lời nỳ, đám thường ủy cũng đều rối rít thảo luận, cảm thấy biện pháp này có hiệu quả nhanh, thực dụng hơn, cần phải làm xuống.
- Nếu như tất cả mọi người cảm thấy có thể thực hiện, chúng ta sẽ biểu quyết tại đây, sau đó lập hồ sơ thôi.
Diệp Khai thấy, liền cười đưa tay giơ lên.
Hội nghị thường ủy lúc này đây không tệ, đề nghị của Diệp Khai được toàn bộ phiếu vé cho thông qua.
Mặc dù chỉ là hạng mục công trình thiết tưởng chưa biết khi nào mới có thể bắt đầu, nhưng mà có thể đạt được sự đồng ý của tất cả các thường ủ, coi như việc này cũng không tệ, Diệp Khai ở hội nghị thường ủy lần thứ nhất đã thuận lợi kết thúc công việc.
Sau đó, Diệp Khai liền thoáng an bài một chút công tác sắp tới.
Bởi vì chuyện tình quan trọng nhất vừa xong, hiện tại những chuyện còn lại đều tương đối bình thường, còn có một vấn đề rất trọng yếu, chính là trường tiểu học trên cơ bản đã được nghỉ, an toàn của kỳ nghỉ hè cũng là một sự tình đáng giá nhấn mạnh.
Khác với kỳ nghỉ đông là vì chơi trò đốt pháo hoa, dễ dàng tạo thành thương tổn, kỳ nghỉ hè là vấn đề lớn nhất của các nhà trường, cũng là bởi vì bơi lội mà tạo thành sự cố chết đuối.
- Trong kỳ nghỉ hè năm trước, liền phát sinh qua chuyện có học sinh bởi vì vụng trộm đến đập chứa nước bơi lội mà chết đuối, năm nay tuy hệ thống giáo dục đã phát xuống thư thông báo về an toàn cho kỳ nghỉ hè, nhưng mà vấn đề này vẫn còn tồn tại.
Bộ trưởng tuyên truyền Hà Mộc Dương liền nói với mọi người:
- Nhà trường không có trách nhiệm giám thị, tỷ lệ xảy ra chuyện này là rất lớn.
Thường vụ phó chủ tịch Tống Lâm Sinh liền nói:
- Vấn đề này là tương đối nổi bật đấy, vấn đề về an toàn mỗi năm, đó là hàng năm gặp phải tai nạn không may, kế hoạch năm nay của chúng ta nên chỉnh đốn một chút khu bơi lội và công tác an toàn ở đập chưa nước của thành phố, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
- Chuyện này, trước kia là do vị đồng chí nào phụ trách?
Diệp Khai lại hỏi.
- Phó chủ tịch Hà Hữu Liên, nàng phân công quản lý hệ thống giáo dục.
Tống Lâm Sinh hồi đáp.
- Vậy thì do Hà bộ trưởng đại biểu Thị ủy đốc xúc chuyện này, do Bộ tuyên truyền cùng Bộ giáo dục liên hợp làm một hoạt động tuyên truyền, ở đài truyền hình phát ra, Hệ thống công thương và hệ thống cảnh sát phối hợp một chút, kiểm tra tất cả các vấn đề của khu bơi lội và đập chứa nước, tất yếu không thể để lại điểm chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui