Quan Môn

Nếu đã biết việc Long Chính Tiết sắp đến Đông Sơn, Diệp Khai đương nhiên không thể ra ngoài dạo chơi quá lâu, bọn họ ăn xong thịt nướng xuống sông tắm một lát, sau đó lên bờ thu dọn đồ đạc lái xe chuẩn bị quay về nhà.
- Dập hết lửa đi, phải dập tắt hoàn toàn, vạn nhất lưu tro tàn khiến cháy rừng, chủ tịch thành phố như tôi sẽ phạm tội ác tày trời rồi!
Diệp Khai chợt nhớ tới chuyện này, vội nói với Lý Hải.
- Yên tâm đi, tôi đã múc hai thùng nước dưới sông, cam đoan là dội tắt hết thảy!
Lý Hải trả lời.
Trong khi mấy người Lý Hải dập lửa, Diệp Khai thu thập đồ đạc của mình, chợt nhìn thấy được kính viễn vọng mà Cam Tĩnh mang theo.
- Tiểu tử kia thật là…đây là dụng cụ nhìn trộm tốt nhất nha!
Diệp Khai nhìn thấy không khỏi nở nụ cười.
Mấy năm nay bởi Xô Viết giải thể, ở phương bắc có thật nhiều vật tư đều bị đem bán ra ngoài, chỉ cần cẩn thận lưu ý một chút thật sự có thể đào tới không ít thứ tốt, chẳng hạn như loại kính viễn vọng của Nga, xác thực là có thể mua được vào trong tay.
Kính viễn vọng của Cam Tĩnh cũng mua từ nơi đó, nghe nói là mua từ trong bộ đội đặc chủng, ngoại trừ vật này thậm chí hắn còn lấy được cả súng bắn tỉa có thể sử dụng công năng kính hồng ngoài nhìn ban đêm, đó cũng là đồ vật đắt giá.
Đại khái bởi nguyên nhân nghề nghiệp đi, Cam Tĩnh đối với những loại đồ vật này cảm thấy hứng thú phi thường.
Nhóm người Lý Hải đang ở bên kia dập lửa, Diệp Khai cầm lấy kính viễn vọng xoay xoay ngắm nghía cảnh vật chung quanh.
Khi hắn đưa ống kính chuyển hướng qua khu rừng cây phía sườn núi, liền phát hiện có chút tình huống. Tựa hồ có năm sáu nam nhân đang kéo một cô gái mặc váy liền áo màu trắng lôi đi trên mặt cỏ, nhìn biểu hiện giãy dụa liều mạng của cô gái mà xem, tựa hồ không phải là chuyện gì tốt.
- Thao!
Diệp Khai chuyển ống kính tiếp cận gương mặt cô gái, rốt cục nhìn ra được hình dáng của nàng, nhịn không được mắng lên một câu.
Sau đó Diệp Khai liền hô lên:
- Làm việc làm việc đi, mọi người theo tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Nghe xong tiếng hô của Diệp Khai, mọi người vội vã chạy tới.
- Nhị thiếu gia, chuyện gì vậy?
Lý Hải thở hồng hộc hỏi thăm.
- Cùng tôi đi bắt lưu manh đi!
Diệp Khai chỉ xuống sườn núi, phất tay cho Cam Tĩnh khởi động xe, mọi người nhảy lên xe sau đó hướng dưới chân núi chạy xuống.

Bị mấy nam nhân lôi kéo giãy dụa trên mặt cỏ, Từ Chỉ Đồng có chút tuyệt vọng.
Vào buổi trưa hôm nay, nàng nhận được điện thoại của bạn trai Đinh Tử Sơn, nói là ở chỗ rẽ trong thôn khu ngoại thành giao lộ vào núi phát hiện một ngôi mộ thời kỳ Xuân Thu, bên trong có rất nhiều văn vật bị thôn dân vây xem cướp đi, bộ môn quản lý văn vật phản ứng quá chậm khi đuổi tới đã không còn lưu lại được bao nhiêu vật giá trị.
Ý tứ của Đinh Tử Sơn là muốn nàng dùng manh mối về tin tức này tranh thủ thời gian chạy tới phỏng vấn, sau khi trở về có thể làm một dãy tin tức. Tương lai đưa tới đài truyền hình tỉnh hay là CCTV, nói không chừng là có thể một lần liền thành công.
Lúc mới bắt đầu Từ Chỉ Đồng cũng có chút do dự, bởi vì loại tin tức này thật không dễ xử lý, bình thường đều là tin tức liên quan tới bộ môn chính phủ cần phải làm hết sức cẩn thận, nhất là nếu chuyện này truyền ra, bộ môn quản lý văn vật khẳng định sẽ mất hứng, cho nên trong lòng nàng có chút do dự khó quyết.
Kỳ thật từ lần trước ước hẹn buổi tối mà Đinh Tử Sơn không đến, khiến cho nàng suýt chút nữa bị người cưỡng hiếp, Từ Chỉ Đồng đã có cách nhìn thành kiến với Đinh Tử Sơn, gần đây vẫn một mực bảo trì loại quan hệ lãnh đạm.
Từ Chỉ Đồng đang suy nghĩ, người như Đinh Tử Sơn có thật sự là yêu mình, đáng giá cho mình một lòng đối đãi hay không?
Vô luận Đinh Tử Sơn giải thích như thế nào, nhưng hơn nửa đêm lại gọi bạn gái đi ra ngoài đường phố tràn đầy nguy hiểm, bản thân mình lại chậm chạp không đến, cũng không gọi điện thoại, sau đó lại không đưa ra được lời giải thích hợp lý, cách làm này khiến Từ Chỉ Đồng cảm thấy phi thường thất vọng lẫn đau khổ.
Hoặc là trước kia cách nhìn của nàng về hắn xác thực đã bị nhận lấy chút thiên vị, nên không nhận rõ được bản chất của hắn.
Hôm nay Đinh Tử Sơn gọi điện thoại báo tin cho nàng, nói là muốn đền bù lại quan hệ với nàng, điều này Từ Chỉ Đồng hiểu được.
Nghĩ ngợi thật lâu nàng vẫn quyết định đi tới.
Chỉ có điều bởi vì còn đang lúc nghỉ trưa, cho nên chỉ có một mình nàng mang theo camera nhỏ đi lên núi.
Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ đến vừa đi lên dốc núi, liền có mấy nam nhân từ trong bụi rậm xông ra lôi kéo nàng vào trong bụi cỏ.
- Cứu mạng…
Từ Chỉ Đồng vừa kêu to nhưng liền phát hiện làm vậy chỉ tốn công vô ích.
Là nơi hoang vu dã ngoại, còn đang lúc buổi trưa, làm gì có người nào đi ngang qua nơi này?
Năm sáu nam nhân đều là kẻ vạm vỡ to con, chỉ là bọn hắn cũng không hành sự ngay tại chỗ, mà kéo Từ Chỉ Đồng vào trong khu rừng cây, hay là bọn hắn nghĩ bên ngoài phơi nắng làm ảnh hưởng tâm tình?
- Kêu la cái gì? Mày mà còn kêu…
Một nam nhân kéo băng dán dán lên miệng của Từ Chỉ Đồng, ngay lập tức chỉ còn nghe được tiếng ú ớ.
Một tên đầu trọc trên tay xăm hình rồng cười nói:
- Lão đại của tụi tao vừa ý mày đó là phúc phận của mày, nếu còn không ngoan ngoãn thì để các huynh đệ đem mày xử lý!
- Phóng viên mỹ nữ của đài truyền hình, xác thực là xinh đẹp…
- Ánh mắt lão đại luôn tốt như vậy, làm cho tâm hỏa các huynh đệ luôn rất lớn!
Mấy nam nhân thuận miệng nói, kéo Từ Chỉ Đồng vào trong khu rừng cây.
Trong nội tâm Từ Chỉ Đồng tràn đầy sợ hãi cùng nghi hoặc, không biết đối phương là ai, vì sao nghe lời bọn hắn nói giống như chuyện này đã được thiết kế sắp đặt sẵn?
Nếu không như thế, vì sao bọn hắn lại ngồi ở nơi này chờ nàng? Hơn nữa còn biết rõ nàng là phóng viên đài truyền hình?
Những nghi vấn này mãi cho tới khi nàng bị bắt tiến vào trong khu rừng cây mới hoàn toàn hiểu rõ ràng.
Bởi vì nàng vừa liếc mắt liền nhìn thấy được Đinh Tử Sơn, lúc này Đinh Tử Sơn đang đứng bên cạnh một người trung niên mặt đen chừng bốn mươi tuổi, đang khom người nói gì đó, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Mà người trung niên mặt đen kia đang ngồi trên một chiếc ghế nằm rộng rãi, nhắm mắt lại dương dương tự đắc, chung quanh còn có ba bốn tên đang chống nạnh đứng gần bên, hiển nhiên chờ đợi đã lâu.
Đinh Tử Sơn!
Trong nội tâm Từ Chỉ Đồng lập tức liền hiểu được chuyện lần này, kể cả lần trước rất có thể đều do bạn trai này của nàng làm ra, bằng không mà nói làm sao xảy ra loại chuyện này?
Trong nội tâm Từ Chỉ Đồng tràn đầy tuyệt vọng, nàng làm sao cũng không nghĩ ra Đinh Tử Sơn sẽ làm ra loại chuyện này.
- Làm đường đột giai nhân ah…mấy người tụi bây thực sự là quá phận…
Người trung niên mặt đen nhìn thấy Từ Chỉ Đồng bị bắt tới, lập tức hai mắt tỏa sáng, sau đó vỗ ghế cười ha ha nói.
- Lão đại, chúng tôi cũng không có biện pháp, Từ tiểu thư không phối hợp, không dùng chút biện pháp sức mạnh không dễ làm đâu.
Tên nam tử đầu trọc xăm hình rồng cười nói.
Người trung niên mặt đen nhìn Từ Chỉ Đồng cười dâm đãng:
- Không tệ, tao ưa thích những đứa con gái có hương vị ngây ngô thế này, Từ phóng viên tài giỏi xinh đẹp của đài truyền hình, tao đã sớm tưởng nhớ, hôm nay cuối cùng có thể đạt được ước muốn, nhắc tới may mắn là Đinh lão đệ từ bỏ những gì mình yêu thích, ha ha, yên tâm đi, món nợ của anh, xóa bỏ rồi!
Sắc mặt Từ Chỉ Đồng lập tức liền thay đổi, nàng nghe được thật rõ ràng, người trung niên mặt đen lợi dụng Đinh Tử Sơn dẫn dụ nàng tới đây.
Nếu nói như vậy chuyện lần trước hẳn cũng do tên mặt đen này sai sử Đinh Tử Sơn làm như thế.
Đáng tiếc miệng nàng bị dán kín không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt Từ Chỉ Đồng tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Đinh Tử Sơn, làm cho hắn không cách nào nhìn thẳng, chỉ đành nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Từ Chỉ Đồng.
- Ha ha, tính tình còn rất vặn vắt…
Tên trung niên mặt đen tính tình tựa hồ rất trầm ổn, nhìn nhìn Từ Chỉ Đồng, nhìn qua Đinh Tử Sơn, vừa cười vừa nói:
- Tao thích nhất làm một chuyện, đó là gậy đánh chim uyên ương, không có việc gì đi ra ngoài dạo chơi, chia rẽ từng đôi từng cặp. Tụi mày nói có phải tao thật làm người ghét hay không?
- Ha ha, lão đại như vậy gọi là hữu tình điều…
- Đúng vậy, đi theo lão đại có thịt ăn, có rượu uống, có tiền xài, đi theo mặt trắng nhỏ có tiền đồ gì?
- Lão đại ở Đông Sơn là đi ngang, đi theo mặt trắng nhỏ có cái gì?
- Tụi mày đúng là một đám ma cà bông, ngay cả nói chuyện cũng không biết nói.
Tên trung niên mặt đen nghe xong lắc đầu:
- Mày xem tiểu Đinh người ta, lật tay đem bạn gái bán đi, còn bình tĩnh như vậy, tụi mày đứa nào làm được? Đây là chênh lệch, hiểu hay không? Về sau nên học tập một chút, không có chỗ xấu!
Mấy tên thủ hạ nghe xong đều nhìn qua Đinh Tử Sơn, trong nội tâm lại vô cùng khinh thường.
Loại người như Đinh Tử Sơn, bởi vì bị tên trung niên mặt đen bố trí ván cục ám toán, thiếu nợ, kết quả bị tên mặt đen dẫn dụ đi câu bạn gái Từ Chỉ Đồng ra ngoài, muốn gán nợ cho tên trung niên kia.
Loại chuyện này cho dù là lăn lộn trong giang hồ cũng là chuyện phi thường mất mặt, nếu để cho người biết là bị người phỉ nhổ, nhưng Đinh Tử Sơn chẳng những làm, còn làm thật yên tâm thoải mái, quả thật làm người vô cùng khinh thường.
- Hiện tại tao bỗng nhiên kích tình bành trướng, tụi mày nói nếu tao ở chỗ này cùng Từ tiểu thư này nọ í é có phải rất có tình điều hay không?
Tên trung niên mặt đen bỗng nhiên hỏi.
- Lão đại đúng là lão đại, các huynh đệ bội phục!
Tên đầu trọc xăm mình nịnh nọt một câu, sau đó vung tay lên nói:
- Đến, đem Từ tiểu thư đưa lên ghế nằm!
Mấy tên lập tức động thủ, thoáng chốc đã đem Từ Chỉ Đồng đang cực lực giãy dụa đặt lên trên ghế nằm, sau đó dùng dây thừng trói lại tay chân nàng trên ghế không cho nàng giãy thoát.
- Hắc hắc…
Tên trung niên cười hăng hắc, sau đó bấm một nút trên ghế nằm.
Chỉ thấy chiếc ghế xoẹt xoẹt mấy tiếng, vốn ghế dựa lõm xuống nhưng bỗng nhiên trồi lên như hình vòm.
Thân thể Từ Chỉ Đồng lập tức bị đẩy lên, đeo bờ eo của nàng ưỡn ra, bộ ngực cùng eo bụng cũng ưỡn lên, hiện rõ trước mắt bọn hắn.
- Thân thể thật mềm ah…
Tên trung niên nhìn thoáng qua, không khỏi nuốt nước miếng, trong mắt kinh diễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui