Quan Môn


- Chị dâu…
Đột nhiên từ trên lầu truyền xuống thanh âm của Từ Chỉ Đồng.
Hai người trong phòng bếp lập tức thanh tỉnh lại trong cơn mê loạn, liền phát hiện tình huống phi thường bất ổn.
Áo ngủ của Điền Thanh đã sớm bị Diệp Khai xốc lên cao lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, ngay cả chiếc quần lót bên dưới cũng bị kéo xuống lộ ra lùm cỏ thơm um tùm.
Áo của Diệp Khai cũng đã bị kéo trật vai, quần đùi đã cởi ra, thân dưới hung hăng dữ tợn đứng thẳng lên cao.
- Ah…
Điền Thanh lập tức hoảng loạn, không biết khí lực đến từ nơi nào liền đẩy ra Diệp Khai, sau đó vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, kéo lại quần áo, vội vã chỉnh lại mái tóc, cố gắng làm hô hấp của mình vững vàng trở lại.
Vừa rồi một nụ hôn sâu làm Điền Thanh thật khó thừa nhận, nhịp tim đập mạnh hơn hẳn ngày thường.
Khi nàng đưa mắt nhìn qua Diệp Khai, chỉ thấy Diệp Khai đã mặc quần kéo áo lại tươm tất, ngồi lên sô pha gác chéo chân, cầm tờ báo lật xem như trước.
Nhìn bộ dạng giả vờ của hắn, trong lòng Điền Thanh không ngừng mắng to.
Không hổ là chủ tịch thành phố, bày biện bộ dáng chẳng khác gì thật sự.
Nếu không nhìn vào thứ đồ vật căng phồng giữa hai chân của hắn, thật tưởng rằng hắn đang chăm chú đọc báo đâu.
Lúc này Từ Chỉ Đồng đã đi xuống, bước vào trong phòng bếp.
- Diệp chủ tịch…
Từ Chỉ Đồng thấy được Diệp Khai không khỏi thoáng sửng sốt, sau đó chào một tiếng.
Tâm tình hiện tại của nàng khá loạn, tuy đã khá hơn ngày hôm qua rất nhiều nhưng dù sao cũng từng bị bắt cóc suýt chút nữa còn bị Tống Hỏa Sinh cưỡng hiếp, lại nhìn thấy Tống Hỏa Sinh bị bắn chết trước mắt mình, tràng cảnh máu chảy đầm đìa làm trong lòng nàng còn sợ hãi, tự nhiên tâm tình không thể chỉ một hai ngày là có thể khôi phục lại.
Nhất là hành vi phản bội cùng bán đứng của bạn trai Đinh Tử Sơn đối với nàng khiến cho Từ Chỉ Đồng cảm thấy không cách nào thừa nhận.
Vì vậy khi nàng nhìn thấy Diệp Khai cũng chỉ thoáng kinh ngạc, trong lòng tự nhủ Diệp Khai rõ ràng đã quay về, nhưng không phát hiện được sắc mặt của chị dâu Điền Thanh có chút ửng đỏ, hơi thở có chút gấp gáp.
- Ah, Từ phóng viên, hôm nay có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
Diệp Khai ngược lại thật bình thản, nghe tiếng ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Gần đây có rất nhiều việc bề bộn, tôi cũng không hỏi thăm qua cô.
- Tôi đã tốt hơn nhiều.
Từ Chỉ Đồng gật đầu hồi đáp:
- Hi vọng có thể nhanh chóng quay trở về cương vị công tác.
- Việc này thì không thể nóng nảy.
Diệp Khai nghe được trầm ngâm một thoáng, nói:
- Bản án còn chưa xử lý xong, có ít người còn chưa tìm được, nếu cô đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nghĩ cô nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Lời của Diệp Khai tự nhiên là căn cứ theo tình huống mà nói, hôm nay tuy đã bắt giữ Tống Lâm Sinh, đại bộ phận nhân viên nòng cốt của Tống Hỏa Sinh cũng bị đưa ra công lý, nhưng vẫn còn cá lọt lưới. Nhất là nhóm cán bộ dựa dẫm Tống Lâm Sinh, rất khó nói bên trong còn có phần tử tội phạm nào hay không.
Nếu như không đem những tên kia giải quyết hết, không xác định xong bản án, như vậy nhân chứng trọng yếu như Từ Chỉ Đồng vẫn tồn tại nguy hiểm tính mạng, điểm này thật không thể nghi ngờ.
- Diệp chủ tịch nói đúng!
Điền Thanh nói với Từ Chỉ Đồng:
- Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của em là nên nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày khôi phục, những chuyện khác sau này hãy nói.
Điền Thanh bưng chén trà bưởi trên bàn, đưa tới trong tay Từ Chỉ Đồng:
- Uống chút trà bưởi đi, thanh nhuận phổi!
Từ Chỉ Đồng cũng không nghĩ nhiều, nâng lên uống một hớp, cảm thấy mùi vị không tệ, liền uống cạn.
Khi nàng buông chén trà nhìn thấy Điền Thanh cũng bưng một chén trà bưởi đang uống, nhưng phát hiện Diệp Khai không có chén trà nào chỉ đang ngồi xem báo, trong lòng Từ Chỉ Đồng có chút kinh ngạc, tự nhủ chị dâu làm việc thật sơ suất, vì sao không rót cho Diệp chủ tịch một chén đây?
Có thể lưu lại trong nhà của Diệp chủ tịch đã là kỳ ngộ khó được, xem như không đi nịnh bợ hắn ít nhất pha cho hắn chén trà cũng là việc bình thường thôi ah!
Chỉ là nàng còn chưa kịp làm ra phản ứng đã bị Điền Thanh lôi kéo bưng bình giữ ấm đi lên lầu.
Diệp Khai thấy hai nàng đã đi lên, liền buông tờ báo xuống, sờ sờ mũi, cười khổ lắc đầu, trong lòng tự nhủ nữ nhân đúng là không thể đắc tội, một khi nổi lên tiểu tính tình thật sự có thể làm ra được bất cứ chuyện gì.
Trong ấm còn có nước sôi, Diệp Khai tìm chén trà rót cho mình, bưng trong tay vừa uống vừa xem báo.
Trong báo Diệp Khai cũng chứng kiến một ít tin tức, làm cho hắn thật cảm thấy hứng thú.
Đó là tin tức về một huyện khu, nói là ở huyện Phương Thạch thuộc thành phố Đông Sơn các cán bộ thôn cổ vũ thôn dân gieo trồng cây đào, muốn chế tạo hình thức nông thôn kiểu mới theo xu hướng như chốn đào nguyên.
- Chuyện này…
Diệp Khai đọc một lúc chợt cảm thấy có chút không quá thích hợp.
Chính phủ chủ đạo một ít hạng mục sản nghiệp ít nhất là phải trải qua khoa học luận chứng mới có thể làm ra quyết sách, cho nên hắn đối với vấn đề trồng trọt cây đào cũng không đủ tri thức, vì vậy trong khoảnh khắc cũng không thể đưa ra được bình luận chính xác, chỉ cảm thấy làm như vậy tựa hồ là có chút không thỏa đáng.
- Phải cho người đi điều tra một chút mới được, hoặc là phải tự mình đi tới huyện Phương Thạch một chuyến…
Trong nội tâm Diệp Khai nghĩ ngợi về chuyện này, ngay cả Điền Thanh quay lại phòng bếp cũng không hề phát giác.
Điền Thanh nhìn Diệp Khai đang lâm vào trầm tư, bỗng nhiên phát giác trên người vị Diệp chủ tịch trẻ tuổi kia xác thực có lực hấp dẫn phi thường cường đại, có thể làm cho người ta trong bất tri bất giác lâm vào si mê.
Từ bên cạnh nhìn xem, lông mi của Diệp Khai hơi dài, thoạt nhìn khá thanh tú, đôi mắt đen nhánh thật thần thái, nhất là khi đang tự hỏi vấn đề, chân mày hắn sẽ thoáng cau lại, làm cho người ta biết hắn đang nghiêm túc suy nghĩ.
Nhìn nhìn một lát, Điền Thanh không khỏi có chút ngẩn người.
Nàng từ trên lầu đi xuống vốn định đem sự tình vừa rồi nói rõ ràng với Diệp Khai, nàng đã có chồng, hơn nữa cảm tình rất tốt, sẽ không cùng nam nhân khác phát sinh ra quan hệ thân mật gì khác, sự tình vừa rồi chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi.
Nhưng bây giờ đi xuống dưới, Điền Thanh nhìn thấy Diệp Khai lập tức đã quên mục đích của mình đi xuống đây, nàng chỉ cảm thấy Diệp Khai hiện tại tản mát ra mị lực tràn đầy, tuy hắn chỉ là một thanh niên thật trẻ tuổi.
- Mình bị làm sao vậy…
Điền Thanh cảm giác gò má của mình có chút nóng lên, thậm chí có chút động tình, vội vàng âm thầm lui ra ngoài, cảm thấy xấu hổ không thôi.
Nếu vừa rồi Từ Chỉ Đồng xuống chậm hơn một chút nói không chừng nàng đã…tựa hồ chỉ là một ý niệm, nếu tình huống lúc đó còn tiếp tục nàng cũng không có ý tứ muốn kháng cự.
Phải biết rằng trên người Diệp Khai chẳng những có quầng sáng của cao phú soái, còn có quầng sáng của thiếu niên cao quan.
Đối với mỹ nữ thiếu phụ cũng đang lăn lộn trong quan trường mà nói dụ hoặc này thật sự lớn phi thường, nhất là hiện tại Điền Thanh đã là cán bộ cấp chính phòng, nhưng chức vị bí thư Đoàn thanh niên thành phố cũng không được tính là chức quan quyền thế, là nữ tính cán bộ có lòng cầu tiến mà nói Điền Thanh đương nhiên cũng hi vọng được đề bạt.
Cho nên trong lòng Điền Thanh hiểu được tình huống vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ biến thành trượt chân thiếu phụ.
Không thể ở lại nơi này thật quá lâu! Điền Thanh đi nhanh lên lầu như chạy trốn, xấu hổ đi tới phòng của Từ Chỉ Đồng.
- Chị dâu…
Từ Chỉ Đồng nằm trên giường đọc sách chợt sững sờ, không nghĩ tới Điền Thanh lại đột nhiên chạy vào.
- Tối nay chị ngủ với em đi, chị lo lắng cho em!
Điền Thanh cảm giác mình thật quá xấu hổ, đem em chồng ra làm tấm mộc.
Thật sự nàng không yên tâm về Diệp Khai, lo lắng hắn thừa dịp ban đêm đi vào phòng mình, đồng thời nàng cũng lo lắng bản thân mình sẽ không nhịn được mà chủ động chạy tới phòng của Diệp Khai.
Quyết không thể làm chuyện có lỗi với chồng, trong lòng Điền Thanh thầm nghĩ.
Chồng của nàng Từ Sơn Vanh bổn sự bình thường, tính tình còn có chút ảo tưởng, nhưng đối xử với nàng rất tốt, tuy thỉnh thoảng vẫn hay hờn dỗi nhưng giữa vợ chồng cũng sẽ không có thù hận cách đêm, Điền Thanh cũng chưa từng có ý nghĩ nào khác.
Trong lòng Điền Thanh luôn tự nhủ những ưu điểm của chồng mình, tựa hồ đang thuyết phục bản thân không được làm ra chuyện hồng hạnh xuất tường.
- Chị dâu, sắc mặt của chị có chút đỏ hồng đấy, có phải cảm thấy không thoải mái hay không?
Từ Chỉ Đồng phát hiện vẻ mặt Điền Thanh hơi đỏ lên, đưa tay chạm vào, thấy có chút nóng không khỏi giật mình nói.
- Có sao? Tại sao chị không phát hiện…
Trong nội tâm Điền Thanh có quỷ nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, làm ra vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại, đưa tay sờ sờ mặt mình:
- Không có ah, chị cảm thấy bình thường, có lẽ vừa rồi chạy lên lầu nên có chút nhiệt đi.
- Không có chuyện gì là tốt rồi.
Từ Chỉ Đồng chạm nhẹ lên người Điền Thanh, cảm thấy không có gì dị thường mới yên tâm.
Điền Thanh bị Từ Chỉ Đồng chạm tới chỗ mẫn cảm, không khỏi cười khanh khách, trở lại sờ trở về:
- Cho em sờ loạn nè…
Hai cô gái lăn lộn trên giường, đùa giỡn thành một đoàn.
- Ngực của chị ghê gớm thật, thật mềm, sờ vào thật thoải mái, anh của em đúng là có phúc khí…
Từ Chỉ Đồng cười nói.
- Cô nhóc phát xuân sao…ah, em cũng không nhỏ đâu…
Điền Thanh sờ trở về, có chút kinh ngạc nói:
- Thật không nhìn ra!
Sau đó Điền Thanh thấp giọng hỏi:
- Có phải bị Đinh Tử Sơn sờ qua rồi phải không?
- Không có, đừng nhắc tới hắn…
Từ Chỉ Đồng nghe tên người nọ, lập tức tâm tình kém rất nhiều:
- Không nghĩ tới hắn là tiểu nhân, xem như trước kia mắt em bị mù.
Nhìn thấy Từ Chỉ Đồng cảm xúc sa sút, trong lòng Điền Thanh thầm thở dài, cô em gái chồng này trước kia cũng thật tốt với Đinh Tử Sơn, nhưng không nghĩ tới người kia lại đắm mình, còn muốn kéo Từ Chỉ Đồng xuống nước, đây là do chính hắn tình nguyện sa đọa, chẳng trách được người khác.
Điền Thanh bắt sang chủ đề khác, không bao lâu hai cô gái lại quấn thành một đoàn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui