Quan Môn


- Sao vậy, huyện Phương Thạch xảy ra vấn đề?
Bí thư Tần Phương Trần uống hớp nước trà cau mày dò hỏi.
Huyện Phương Thạch khác với huyện Từ Lăng, quặng mỏ tại huyện Phương Thạch tương đối ít, nhưng xí nghiệp gia công thì lại nhiều hơn một chút, nông thôn nhân khẩu nhiều, vùng núi lại không ít, theo địa vực nhìn lại còn lớn hơn cả huyện Từ Lăng cơ hồ là gấp đôi.
Nhưng theo diện tích thổ địa thích hợp canh tác mà xem, huyện Phương Thạch cũng không chiếm ưu thế.
Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói tình huống kinh tế huyện Phương Thạch kỳ thật kém hơn huyện Từ Lăng một chút, nhưng cũng có một chỗ tốt, bởi vì quặng mỏ ít cho nên giàu nghèo chênh lệch không lớn, cho nên người của huyện Phương Thạch sinh hoạt đồng đều, đỡ hơn bên huyện Từ Lăng một ít.
Bên huyện Từ Lăng tình huống giàu nghèo khá khác xa nhau.
- Người của huyện Phương Thạch mở rộng gieo trồng cây đào, không biết do duyên cớ gì lại cùng quần chúng khởi lên xung đột, kết quả cả bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đều bị vây quanh rồi…
Diệp Khai nói ra:
- Tôi phải phái người xuống dưới xử lý một chút!
- Ah?
Tần Phương Trần nghe xong, cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ loại chuyện này tuy không phải chưa từng được chứng kiến, nhưng tình huống vây kín lãnh đạo huyện kiểu như vậy thật sự rất ít nghe thấy.
Hoặc là nói bên trong sự việc như vậy có những chuyện không muốn người hay biết cũng nói không chừng.
Diệp Khai đương nhiên sẽ không tự mình đi huyện Phương Thạch giải quyết vấn đề, là chủ tịch của một thành phố, tuy hiện tại chỉ là quyền chủ tịch, nhưng địa vị cũng phi thường hiển hách, không khả năng vì chuyện như thế mà phải tự mình chạy tới huyện Phương Thạch xử lý.
Vì vậy hắn gọi điện thoại cho phó chủ tịch thành phố Đặng Kim Hữu, nói rõ chuyện này.
- Lão Đặng, anh vất vả một chút, đi tìm hiểu rõ ràng sự tình đem vấn đề xử lý, có việc gì không thể giải quyết chúng ta sẽ thương lượng lại!
Diệp Khai nói với Đặng Kim Hữu, sau đó còn cường điệu một chút:
- Gần đây tổ chức có ý định gia tăng thêm trọng trách cho anh, anh cần biểu hiện năng lực của mình một chút, đừng làm cho thượng cấp lãnh đạo thất vọng!
- Dạ, tôi nhất định nhanh chóng chạy qua giải quyết vấn đề!
Đặng Kim Hữu nghe xong lời này quả nhiên phi thường phấn khởi.
Gần đây quan trường thành phố nổi sóng khắp bốn phía, chẳng những phó bí thư Lý Văn Hải trầm mặc xuống, phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh bị hãm sâu trong bản án của em trai, các cán bộ chủ yếu trong thành phố nhất định sẽ bị điều chỉnh, Đặng Kim Hữu đương nhiên cũng có hi vọng tiến thêm một bước.
Lúc trước Diệp Khai từng tỏ ý tứ trong phương diện này với hắn, hôm nay còn cố ý cường điệu thêm một chút, tự nhiên làm cho Đặng Kim Hữu cảm thấy phi thường phấn chấn, chỉ cần chức vị phó chủ tịch thường vụ thành phố rơi xuống trong tay của hắn, như vậy trả giá thêm cố gắng nhiều hơn nữa cũng là xứng đáng.
Nghe Diệp Khai gọi xong điện thoại, bí thư Tần Phương Trần nói với Diệp Khai:
- Trên người Đặng Kim Hữu này cũng có chút tật xấu!
- Khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm thôi, cán bộ không có tật xấu còn khó tìm hơn gấu trúc.
Diệp Khai nói tiếp:
- Hiện tại tình huống phổ biến luôn là như thế, chỉ cần không quá mức thì chúng ta cũng không khả năng quơ đũa cả nắm, tiêu diệt hoàn toàn. Công tác luôn cần có người chịu đi làm, đẩy mạnh kiến thiết toàn diện vẫn là chiều hướng phát triển, mặc kệ trên người cán bộ có phải mang bệnh hay không, chúng ta cũng phải tận khả năng sử dụng ưu điểm của họ, về phần tật xấu, có thể căn cứ theo tình huống mà đưa ra an bài, vấn đề nhỏ thì không nói, vấn đề lớn hơn thì nghiêm khắc ước thúc, vấn đề nghiêm trọng thì xử theo pháp luật, truy cứu trách nhiệm!
- Phải, lời của cậu là chính xác!
Bí thư Tần Phương Trần nghe được gật đầu nói:
- Căn cứ theo tình huống thực tế mà phân biệt xử lý, đây là căn cứ trọng yếu khai triển công tác của Ban kỷ luật thanh tra, xem ra sau khi cậu đi tới thành phố Đông Sơn tầm mắt khoáng đạt hơn rất nhiều, vị trí người đứng đầu vẫn có thể rèn luyện tốt lắm!
- Ha ha, đây cũng là không còn biện pháp thôi!
Diệp Khai cười đáp:
- Tư lịch của tôi cạn, muốn phục chúng thì nhất định phải làm rất nhiều việc, làm cho mọi người cảm thấy tôi không phải dựa vào quan hệ mà đi lên, là người có thể làm được nhiều công việc, càng nghĩ như vậy cuối cùng phải càng thêm cẩn trọng cùng cẩn thận!
Bí thư Tần Phương Trần nhận đồng lời nói của Diệp Khai, hắn bỗng nhiên nghĩ tới trung ương vẫn luôn dốc sức đề bạt các bộ trẻ tuổi.
Tuy trên người cán bộ trẻ tuổi có thể sẽ tồn tại một vài vấn đề, nói tỷ như kinh nghiệm không đủ, khí thế quá thịnh, không thể phục chúng, nhưng cũng có chút khác biệt, tỷ như Diệp Khai mới nói ra, chính vì hắn muốn làm mọi người khâm phục mà nhất định phải cố gắng trả giá nhiều hơn để có thể làm cho người bội phục, để cho người tin tưởng hắn có thể nhận lấy trọng trách.
Như vậy cán bộ trẻ tuổi cũng dễ dàng làm ra được thành tích, bởi vì bọn họ đủ cố gắng, đủ nhiệt tình công tác.
Trái lại đối với rất nhiều cán bộ kỳ cựu mà nói tư lịch chính là lý do mà họ sĩ diện, bọn họ cảm nhận công tác đã không còn là việc trọng yếu nhất của họ, ganh đua so sánh cùng bò lên cao hơn mới là truy cầu duy nhất.
Bởi vì cán bộ kỳ cựu có thể an tâm làm hiện thực lại rất ít.
- Còn có một việc, tôi hi vọng có thể đạt được Tần bí thư ủng hộ…
Diệp Khai chuyển chủ đề, nhắc tới một chuyện khác, về băng ghi hình của Tống Hỏa Sinh.
Nghe được Diệp Khai nói chuyện này, Tần Phương Trần lập tức nhíu mày.
- Chuyện này một khi bị truyền ra ảnh hưởng sẽ lớn hơn.
Tần Phương Trần có chút do dự tỏ vẻ:
- Lo lắng của cậu không dư thừa, ý kiến của tôi cũng như cậu, trước tiên tra xét những vấn đề khác, chuyện này có thể tạm thời gác xuống, nếu như những đồng chí kia không có vấn đề lớn nào ở những phương diện khác, chuyện này tôi nghĩ có thể xử nhẹ một chút.
- Tần bí thư nói rất đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!
Diệp Khai nói.
Tuy không biết trước kia Tống Hỏa Sinh làm sao lấy được những băng ghi hình kia, nhưng theo bối cảnh mà xem đều là chuyện xảy ra trong nhà khách, việc này làm Diệp Khai nghĩ tới lúc ban đầu còn ở Long Thành cùng Lăng Thành, từng gặp qua những chuyện tương tự, thoạt nhìn việc chỉnh đốn đối với ngành nghiệp khách sạn thật sự cấp bách.
Nhất là một ít khách sạn có khả năng liên lụy tới xã hội đen cùng những chỗ ăn chơi, phải có một lần kiểm tra đột kích trọng điểm, biến thành chế độ hóa.
Chuyện nam nữ tuy không phù hợp với giá trị quan chủ lưu, nhưng nếu như không tồn tại tới lợi ích thì cũng chỉ có thể nói tu dưỡng cá nhân có khiếm khuyết, cũng không thể đem việc đó cân nhắc một cán bộ có khả năng làm công tác giỏi hay không.
Ít nhất Diệp Khai cảm giác tuy mình cũng tồn tại vấn đề trong phương diện nam nữ, nhưng trong công tác hắn tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào, nghiêm khắc mà nói không thể đem vấn đề sinh hoạt cá nhân bàn chung cùng công tác của cán bộ.
Nếu như có thể tinh tường xử lý tốt đời sống tình cảm cùng công tác, như vậy cán bộ kia là người thành thục, trái lại nếu vì tình nhân lợi dụng chức quyền trong tay mở rộng đèn xanh, rút lấy lợi ích của quốc gia ở phương diện khác, vậy thì trở thành vấn đề rất lớn, cần phải nghiêm khắc đả kích.
Cũng giống như tổng thống Mỹ bị người vạch tội đời sống riêng tư không chính đáng, chỉ có thể cho rằng sinh hoạt cá nhân của hắn không biết kiềm chế, đạo đức không tốt nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục làm tổng thống, bởi vì hắn không hề chuyển vận lợi ích gì trong việc riêng tư đó, cho nên mặc dù mọi người mắng hắn, nhưng không vì nguyên nhân đó mà cho rằng hắn không có tư cách làm tổng thống.
Bởi vì tuyển tổng thống là phải tuyển một người giỏi giang thống trị quốc gia, mà không phải tuyển cử một người mang đầy danh dự đạo đức.
Cán bộ có xứng chức hay không, chủ yếu là xem công tác của bọn họ làm như thế nào, mà không phải thời khắc nhìn chằm chằm những chuyện riêng tư của họ.
Hai người nghiên cứu vấn đề này một lát, tiến hành câu thông chút sự tình thẩm tra, sau đó đưa ra ý kiến cơ bản, ý định đem vụ án của hai anh em Tống gia tiến hành báo cáo với lãnh đảo chủ yếu trong Tỉnh ủy, nhanh chóng chấm dứt việc này.
- Ai, kỳ thật đây cũng là một việc tốt!
Bí thư Tần Phương Trần thở dài:
- Trải qua chuyện này, nếu như cậu chỉnh đốn lại cán bộ thành phố, như vậy ít nhất trong vòng ba năm quan trường Đông Sơn sẽ an ổn hơn rất nhiều, hi vọng mọi người có thể đoàn kết lại, đem công tác làm thật tốt, đem kinh tế Đông Sơn phát triển, để dân chúng ngày càng giàu có, chính thức hưởng thụ được thành quả cải cách.
- Chúng tôi sẽ làm được!
Diệp Khai gật đầu cam đoan.
Đối với việc này Diệp Khai có lòng tin làm được.
Hắn đi vào thành phố Đông Sơn, ban đầu tuy là vì cần có quyết đoán để đánh vỡ cục diện, vạch trần cái nắp của Đông Sơn, nhưng hắn cũng là một cán bộ giỏi về kiến thiết kinh tế, hiện tại hắn đã giải quyết vấn đề về những cán bộ chủ yếu của thành phố, như vậy kế tiếp đương nhiên là làm kiến thiết kinh tế, dùng thành tựu chứng minh với mọi người.
- Bảo đảm nền kinh tế Đông Sơn có thể gia tăng trong vòng ba năm!
Diệp Khai nói với bí thư Tần Phương Trần.
- Lợi hại như vậy?
Bí thư Tần Phương Trần nghe xong lập tức cả kinh, có chút khó thể tin nhìn Diệp Khai.
Mặc dù nói hắn giỏi về việc kiến thiết kinh tế, nhưng có nhiều việc đều là thường thức, muốn trong ba năm gia tăng kinh tế Đông Sơn, như vậy tổng sản lượng kinh tế của Đông Sơn còn vượt qua cả Long Thành, nếu làm ra được thành tích này, Diệp Khai muốn bước lên cấp phó tỉnh cũng không thành vấn đề.
Nhìn không ra hùng tâm tráng chí của Diệp Khai còn rộng lớn hơn cả sự tưởng tượng của những vị lãnh đạo trong tỉnh.
- Tốt, vậy tôi thật mỏi mắt mong chờ!
Mặc dù Tần Phương Trần có chút hoài nghi nhưng nếu như Diệp Khai đã nói như vậy hắn tự nhiên cũng không thể giội nước lã.
Cổ vũ là việc nên làm, lui một bước mà nghĩ cho dù Diệp Khai không thể làm nền kinh tế thành phố Đông Sơn tăng trưởng trong ba năm, chỉ cần tăng lên 50% đã là thành tích không tầm thường.
Dù sao, tỉnh Hà Đông nằm sâu trong lục địa, kinh tế phát triển đối với những tỉnh khác trong cả nước mà nói lạc hậu hơn một ít, nếu như Diệp Khai có thể làm được trong ba năm tăng lên như vậy xem như trở thành nổi bật trong tỉnh, thậm chí còn nổi bật trong cả nước.
Tỉnh vùng duyên hải có được thật nhiều điều kiện ưu đãi cùng ưu thế, mà thành phố Đông Sơn không có được những điều kiện như thế, cho nên nếu lời Diệp Khai nói không sai thì Tần Phương Trần thật sự không chút nào hoài nghi thượng cấp sẽ dựng cho hắn thêm sân khấu càng lớn, để cho hắn càng có thể tỏa sáng.
Mặc dù nói từng phương diện đều sẽ có sự đấu tranh, nhưng mục đích của mọi người vẫn luôn có một, đó chính là muốn chọn ra người đủ khả năng dẫn dắt xây dựng đất nước ngày càng thêm phồn thịnh.
Tuy Diệp Khai trẻ tuổi, nhưng cũng đã trở thành một trong những người được đề cử, hơn nữa còn là người rất trọng yếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui