Quan Môn


- Diệp chủ tịch, bản án xử lý như thế nào rồi?
Nhìn thấy Diệp Khai trở về, Từ Chỉ Đồng không nhịn được hỏi thăm một tiếng.
Tuy tâm tình nàng đã bình phục lại, nhưng Từ Chỉ Đồng đối với vụ án này thật sự quan tâm, một mặt là vì vụ án không kết thúc thì nàng vẫn không thể quay về nhà, một phương diện khác là bởi vì nàng vẫn không cách nào tiêu tan ý nghĩ về Đinh Tử Sơn.
Mặc dù nói Đinh Tử Sơn đã hai lần bán rẻ nàng, suýt chút làm cho nàng rơi vào vực sâu, nhưng cảm tình suốt mấy năm không phải rất nhanh liền có thể quên lãng, dù sao lúc còn ở đại học hai người có một ít thời gian hạnh phúc.
Diệp Khai nhìn Tử Chỉ Đồng, nhận ra vẻ do dự trong mắt nàng, hắn trầm ngâm hồi đáp:
- Trước mắt vụ án vẫn do Ban kỷ luật thanh tra tỉnh xử lý, nhưng rất nhanh sẽ chuyển qua bộ môn tư pháp rồi.
- Vậy…
Từ Chỉ Đồng do dự, không biết có nên nói ra hay không.
- Chuyện của Đinh Tử Sơn nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, nhưng không bị vài năm thời gian hẳn là không thể nào, hắn bị Tống Hỏa Sinh gài bẫy gây nợ nần, sau đó còn tham gia việc buôn bán ma túy…
Diệp Khai biết rõ Từ Chỉ Đồng muốn hỏi vấn đề gì, cũng biết trong lòng nàng còn có cố kỵ, cho nên không đợi nàng chủ động hỏi ra miệng đã sớm đem mọi việc nói ra:
- Nhưng hắn chỉ có thể xem là tòng phạm, tôi đoán chừng là bị phán chừng mười năm đi, nếu biểu hiện tốt khả năng là sáu bảy năm.
Vấn đề của Đinh Tử Sơn không chỉ tham gia buôn bán ma túy, dù sao đây là nguyên nhân, chỉ nói Đinh Tử Sơn sắp đặt bố trí hãm hại Từ Chỉ Đồng cũng đã làm hắn tăng thêm tội danh, chỉ là Từ Chỉ Đồng chưa hẳn nguyện ý nhắc tới chuyện này, cũng không muốn tiếp tục đi đối mặt với Đinh Tử Sơn.
Bằng không mà nói muốn tăng thêm thời hạn thi hành án cho Đinh Tử Sơn cũng không có vấn đề gì.
Diệp Khai cũng không có thù oán riêng tư gì với Đinh Tử Sơn, chỉ cảm thấy nhân phẩm của người kia thật sự là quá kém.
Người làm chuyện xấu không phải là không có, nhưng người có thể hạ thủ được với cả bạn gái của mình, loại nhân phẩm này nhất định là sẽ bị người khinh bỉ tới tột cùng, điểm này mặc cho ai đều vô cùng khinh thường.
Trên thực tế Diệp Khai hiểu rõ cho dù Đinh Tử Sơn vào tù cũng sẽ không được yên thân.
Bởi vì hắn trợ giúp Tống Hỏa Sinh bắt cóc Từ Chỉ Đồng, cho nên đã dẫn phát ra bản án lớn như vậy, cơ hồ toàn bộ những người liên can đều bị bắt, ai cũng tràn ngập phẫn hận đối với hắn, hiện tại Đinh Tử Sơn bị giam riêng biệt, cho nên vấn đề không lớn, nhưng một khi đã phán quyết vào tù, vậy không cách nào cam đoan hắn được đãi ngộ đặc thù giam giữ riêng biệt nữa rồi.
Nếu như hắn biến thành đối tượng cho đám người kia trút giận, kết cục tự nhiên là có thể đoán được.
Sau khi Từ Chỉ Đồng nghe xong chỉ im lặng, mặc dù nói nàng có thật nhiều oán niệm đối với Đinh Tử Sơn, nhưng vừa nghe nói hắn có khả năng bị mười năm tù, không khỏi cảm thấy thất thần chán nản.
Một người đang tốt đẹp như vậy, vì sao mới đi vào xã hội không lâu lại biến thành bộ dạng như vậy rồi đây?
- Mỗi người đều phải vì chuyện mình làm mà phụ trách!
Diệp Khai nhìn thấy dáng vẻ của Từ Chỉ Đồng, nói với nàng một câu.
Diệp Khai đương nhiên không có nhiều lòng đồng tình như thế, hắn là chủ tịch thành phố, không phải lạm người tốt.
Tuy hắn cảm thấy thổn thức với chuyện giữa Từ Chỉ Đồng cùng Đinh Tử Sơn, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn làm việc trái pháp luật mà thiên vị cho Đinh Tử Sơn, dù sao Đinh Tử Sơn là thành viên trong đội ngũ buôn ma túy của Tống Hỏa Sinh, còn phát huy ra tác dụng trong đội ngũ.
Cụ thể Đinh Tử Sơn phải gánh chịu trách nhiệm gì phải do quan tòa định đoạt, Diệp Khai sẽ không đi can thiệp pháp luật công chính.
- Chỉ Đồng, em không nên suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc này Điền Thanh đi tới:
- Diệp chủ tịch nói không sai đâu, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm…
Khi Điền Thanh nói ra lời này, đôi mắt nhìn lướt qua trên mặt Diệp Khai, hiển nhiên một câu hai nghĩa, có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Khai nghe được không khỏi vuốt vuốt mũi, nhớ tới chuyện tối hôm qua có chút chột dạ.
Rất hiển nhiên Điền Thanh nói như thế là có điều ám chỉ, chỉ là sự tình tối hôm qua không thể trách một mình hắn đi?
Nếu không phải Điền Thanh ăn mặc đồ ngủ mỏng manh như thế lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt hắn, còn đúng lúc té ngã trong ngực hắn, hắn cũng không tới mức lợi dụng người ta mà động tay động chân phải không?
Nếu muốn nói tới trách nhiệm, thì cả hai đều phải chịu trách nhiệm mới đúng.
Dù sao nam nữ ở chung một nhà, ăn mặc phải có chú ý, bằng không mà nói nam nữ hấp dẫn lẫn nhau khó bảo toàn sẽ không sát thương cướp cò.
Diệp chủ tịch là thanh niên khỏe mạnh trẻ trung cường tráng, hơn nữa còn quá trẻ, sức chống cự đối với chuyện nam nữ phải kém rất nhiều.
- Tôi hiểu được…
Từ Chỉ Đồng không phát hiện mờ ám giữa chị dâu cùng Diệp Khai, nàng chỉ lắc đầu nói:
- Vì sao sự tình lại biến thành như thế này đây?
- Xã hội là một đại chảo nhuộm, có ít người dính nước bùn mà không nhiễm, có ít người sẽ nhanh bị đồng hóa, đây là việc không cách nào tránh khỏi.
Điền Thanh thấy vẻ mặt Từ Chỉ Đồng buồn bực, trong lòng vô cùng đồng tình, an ủi nói:
- Nói đến cùng là hai người vẫn không thích hợp với nhau mà thôi, người trong nhà vốn đã không đồng ý chuyện này, thật sự cũng không phải do ghét bỏ Đinh Tử Sơn xuất thân thấp hèn, mà là đã sớm nhìn ra được hắn không thích hợp em, em cũng phải thông cảm khổ tâm của người lớn.
Lúc này Điền Thanh cảm giác đây là thời cơ an ủi Từ Chỉ Đồng tốt nhất, trước kia gia đình không đồng ý chuyện giữa Từ Chỉ Đồng cùng Đinh Tử Sơn, nguyên nhân đương nhiên là rất nhiều, nhưng lần này Đinh Tử Sơn xảy ra chuyện lại làm mọi người cảm thấy hài lòng, cuối cùng không cần lo lắng đem con gái đưa vào trong tay Đinh Tử Sơn nữa rồi.
Kỳ thật người của Từ gia luôn cảm thấy với điều kiện của con gái nhà mình đối tượng gì mà tìm không được, vì sao phải tiện nghi cho tiểu tử Đinh Tử Sơn? Hắn không có thứ gì, nhân phẩm cũng không tốt, lần này xảy ra chuyện vừa vặn chứng minh cách nhìn của gia đình là đúng.
Hiện tại tâm tư Từ Chỉ Đồng rất loạn, đối với lời nói của chị dâu Điền Thanh cảm thấy không sai, nhưng nàng lại không cho rằng mình làm sai, nàng chỉ cảm thấy vận mệnh vui đùa với mình, làm cho nàng rơi vào hố sâu mà thôi.
- Người nhà chỉ thật tâm muốn tốt cho cô thôi…
Diệp Khai vỗ vỗ vai Từ Chỉ Đồng, nói một câu, sau đó quay về phòng mình.
Bởi vì Tôn Thánh an bài hai nữ phục vụ cho Diệp Khai, cho nên hắn không cần tự mình nấu nướng, lúc này đã có người an bài xong cơm trưa.
Diệp Khai quay về phòng mình, cầm lấy tư liệu huyện khu thành phố Đông Sơn nghiêm túc nghiên cứu.
Mặc dù nói Diệp Khai đảm nhiệm chức quyền chủ tịch thành phố đã được vài ngày, nhưng địa bàn lớn như vậy, gần năm triệu nhân khẩu, mười khu huyện, muốn hiểu rõ chu đáo không phải là việc dễ dàng.
Gần đây Diệp Khai cũng có kế hoạch, hắn nghĩ tới đợi sau khi tình thế trong thành phố ổn định trở lại, sẽ đi xuống khu huyện thị sát một chút tình huống, sau đó mới thống nhất phát triển quy hoạch.
Lý tưởng lớn nhất của hắn là đem thành phố Đông Sơn chế tạo thành một thành thị phát triển tổng hợp kiểu mới, mượn nhờ việc tu kiến đường cao tốc, rất nhanh phát triển trụ cột trong hai mươi năm tới.
Về sau mỗi khi có người nhắc tới thành tựu huy hoàng của thành phố Đông Sơn, sẽ phải khen ngợi quyết sách của Diệp Khai ngày hôm nay.
Nếu như có thể làm được điều này, xem như hắn không uổng phí khi đi tới nơi này làm quan.
Hai nữ phục vụ lo việc nấu nướng trong bếp, Điền Thanh lôi kéo Từ Chỉ Đồng đi giặt quần áo.
Bởi vì khí hậu nên mùa hè luôn phải thường xuyên giặt đồ, hai người chỉ cần ném quần áo vào máy giặt, đợi giặt xong lại đem ra phơi mà thôi.
- Chỉ Đồng, em nên tìm một người khác đi thôi…
Điền Thanh vừa bỏ quần áo vào máy giặt vừa nói với Từ Chỉ Đồng:
- Luôn sống trong hồi ức đối với em không tốt chút nào.
- Tạm thời em không muốn nói tới chuyện này, em chỉ nghĩ tới công việc mà thôi.
Từ Chỉ Đồng lắc đầu nói.
Mấy ngày nay nàng ở mãi trong nhà cảm giác buồn bực như muốn chết cho xong.
- Cô gái ngốc, phụ nữ luôn cần lập gia đình, cứ đầu nhập vào công tác thì đời sống tình cảm sẽ không có ký thác.
Điền Thanh nói với Từ Chỉ Đồng:
- Đừng học theo những cô gái khác, đợi khi phát hiện thì đã biến thành lớn tuổi, hối hận cũng không kịp!
- Ồ, đây đâu phải quần áo của chúng ta…
Từ Chỉ Đồng lấy ra một chiếc quần trong rổ, phát giác là đồ lót kiểu nam.
- Diệp chủ tịch thật là không biết khách khí, sao đem quần lót tùy tiện ném vào rổ…
Điền Thanh nhìn thấy bĩu môi nói.
- Hình như dính gì đó…
Từ Chỉ Đồng nhìn nhìn tay mình.
Điền Thanh nhìn thấy, lập tức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm em gái chồng hỏi:
- Em không phải thật sự không biết đó là thứ gì chứ?
Từ Chỉ Đồng nhìn Điền Thanh, lại nhìn tay mình, đột nhiên hiểu được nôn ọe một tiếng, sau đó chạy vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui