Quan Môn


- Đem em đưa tới Đông Sơn, trong tỉnh làm việc này có chút không hiền hậu.
Nhớ tới việc Mộc Uyển Dung đến thành phố Đông Sơn nhậm chức, Diệp Khai nhíu mày.
Dựa theo ý nghĩ trước kia của hắn, nếu như Mộc Uyển Dung ở lại thành phố Long Thành phát triển kỳ thật rất tốt, tuy trong thời gian ngắn mà xem muốn thành phố Long Thành phát triển trở thành thành thị phó cấp tỉnh thì không có hi vọng, thế nhưng nếu như có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí của Kim Trạch Khải trở thành bí thư thành ủy Long Thành, như vậy sẽ được tiến vào trong ủy viên Tỉnh ủy, trở thành cán bộ phó tỉnh bộ cấp.
Nhưng bây giờ nhìn lại ý nghĩ này mặc dù không tệ nhưng muốn thực hiện vẫn thật khó khăn.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Kim Trạch Khải không thể nào rời chức, trong vòng năm năm tới không nhìn thấy được hi vọng.
Nếu có được Diệp gia tương trợ, chuyện này sẽ có khả năng lớn hơn, có lẽ còn có chút cơ hội có thể thúc đẩy việc này.
Nhưng Tỉnh ủy đối với cán bộ cấp chính sảnh xác thực có được quyền lực điều động rất lớn, cho nên bọn họ đột nhiên điều phối Mộc Uyển Dung tới thành phố Đông Sơn đảm nhiệm chức bí thư thành ủy Diệp Khai cũng không nói được gì.
Ít nhất trong vấn đề này hắn thực sự không có quyền lên tiếng.
- Trong tỉnh cũng có cân nhắc của họ…
Mộc Uyển Dung đối với chuyện này ngược lại không có ý kiến gì quá lớn, nàng vừa cười vừa nói trong điện thoại:
- Chủ yếu là do hung danh của Diệp nhị thiếu quá thịnh, các cán bộ cấp chính sảnh có rất ít người nguyện ý buông tha vị trí vốn có đi tới thành phố Đông Sơn làm việc với anh, về phần các cán bộ cấp phó sảnh có thể sử dụng được thì nhất thời thật không dễ tìm, hoặc là chiến tích không đủ, cho nên bí thư Nhạc Sơn tìm em, hi vọng em có thể tiếp nhận trọng trách này!
- Nguyên lai là có chuyện như vậy…
Diệp Khai nghe xong lúc này mới hiểu được.
Thì ra vô luận là bí thư Nhạc Sơn hay bộ trưởng Niếp Vân Phi đều có một ý nghĩ, lo lắng nếu phái tới nam cán bộ khởi lên xung đột với Diệp Khai, sẽ bị Diệp Khai chèn ép không thể ngẩng đầu lên, cho nên dứt khoát phái nữ tính cán bộ tới, chẳng lẽ Diệp Khai lại đi khó xử cho nữ nhân hay sao?
Hơn nữa Mộc Uyển Dung xem như là lão thủ trưởng của Diệp Khai, quan hệ thật sự không tệ. Lần này đảm nhiệm người đứng đầu đảng chính, tựa hồ cũng có thể nói thông qua, ít nhất sẽ không huyên náo túi bụi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Khai không khỏi có chút cười khổ.
Thoạt nhìn xác thực như lời Mộc Uyển Dung đã nói, ở trong mắt những người khác hình tượng của hắn xác thực làm người cảm thấy đau đầu, hung danh quá thịnh, cho dù là những cán bộ đồng cấp cũng phải nhượng bộ lui binh, không muốn cùng hắn tranh phong.
Về phần những cán bộ thành phố Đông Sơn, thứ nhất là cấp bậc không đủ, không hiểu rõ được tình huống, thứ hai là trực tiếp gặp phải Diệp nhị thiếu chèn ép không thể không nhào ra đối kháng, bằng không mà nói sẽ chết không nơi táng thân.
- Anh cũng đừng quá phiền muộn, chỉ cần làm tốt công tác, thành phố Đông Sơn vẫn thật dễ dàng ra được chiến tích.
Mộc Uyển Dung an ủi Diệp Khai nói:
- Em rời khỏi Long Thành cũng chưa chắc không có cơ hội!
Trong lòng Mộc Uyển Dung rất rõ ràng, đối với việc ai đến thành phố Đông Sơn làm người đứng đầu trong lòng Diệp Khai đều ôm thái độ không sao cả, chỉ là Mộc Uyển Dung rời khỏi Long Thành, bỏ lỡ cơ hội vững vàng thăng cấp nên làm nội tâm Diệp Khai khó chịu mà thôi.
Nhưng theo ý nghĩ của Mộc Uyển Dung, kỳ thật chuyện này là một chuyện tốt.
Ít nhất nàng có thể mỗi ngày ở bên cạnh Diệp Khai, so sánh với việc thật lâu mới gặp mặt nhau một lần tốt hơn nhiều lắm.
So sánh với việc thăng quan mà nói, có thể ở lại bên cạnh Diệp Khai đối với nàng càng thêm dụ hoặc lớn hơn không ít.
Diệp Khai đương nhiên hiểu rõ việc này, hắn đối với việc Mộc Uyển Dung có thể bỏ xuống cơ hội tấn chức phó tỉnh bộ cấp tốt nhất cũng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, thật sự là cảm động, trên quan trường có nữ nhân như vậy xác thực là không nhiều, nhất là đã tới cấp bậc như các nàng càng đem chuyện thăng quan trọng yếu hơn tất cả.
- Em yên tâm, lúc trước anh cũng đã có nói trong ba năm sẽ làm nền kinh tế Đông Sơn tăng nhanh, có được chiến tích, đem em thuận lợi đưa lên chiếc ghế phó tỉnh bộ cấp vấn đề không lớn!
Diệp Khai trịnh trọng hứa hẹn với Mộc Uyển Dung.
Lời nói của Diệp Khai rất có hào khí, Mộc Uyển Dung nghe xong liền tin, bởi vì Diệp Khai cũng chưa bao giờ khoác lác nói suông, chỉ cần hắn nghiêm túc nói ra được cũng sẽ thực hiện, hơn nữa còn tốt hơn lời hắn nói.
Trên thực tế, công tác tại Đông Sơn nếu làm được tốt, bản thân Diệp Khai được lợi càng lớn, dù sao đây là thành phố vùng núi, là thành phố địa cấp có gần năm triệu nhân khẩu.
Nếu như Diệp Khai có năng lực đảm nhiệm chức vị như vậy, hơn nữa đem kinh tế nâng lên, nói cách khác Diệp Khai hoàn toàn có năng lực đi khống chế địa phương càng lớn.
- Anh đối với công việc tại Đông Sơn hiện tại có quy hoạch rồi sao?
Mộc Uyển Dung dò hỏi Diệp Khai.
- Gần đây vẫn đang trong điều chỉnh, nhưng anh đã tìm hiểu qua, phát hiện tư tưởng của những cán bộ cơ sở cũng không lạc hậu.
Diệp Khai kể lại chuyện xảy ra ở huyện Phương Thạch cho Mộc Uyển Dung nghe qua:
- Chẳng hạn như huyện Phương Thạch, hiểu được lợi dụng ưu thế hạng mục kiến thiết đường cao tốc, bắt đầu bắt tay vào làm hạng mục gieo trồng cây đào mật, tương lai khi đường lớn thông xe thì hạng mục này cũng đã tới lúc thu hoạch, sẽ là một tài nguyên phi thường ổn định!
- Đúng vậy, trí tuệ của các bộ cơ sở kỳ thật không thấp, mấu chốt là phải làm sao khai phát cũng dẫn đường cho bọn họ, sáng lập cho họ một hoàn cảnh hài lòng…
Mộc Uyển Dung nghe xong không khỏi có chút cảm khái nói.
- Quặng mỏ tại Đông Sơn đã rất nhiều, ngoại trừ có điều kiện khai phát chế tạo nghiệp ra, anh đã kế hoạch phát triển ngành sản xuất sinh thái màu xanh, tận khả năng lưu lại cho dân chúng Đông Sơn một chút không gian sinh thái.
Diệp Khai nói ra:
- Nói tỷ như nghiệp nuôi dưỡng, khách du lịch cùng gieo trồng sinh thái vân vân…nói thế nào đây…xem như giúp giảm bớt ô nhiễm đi.
Khi Diệp Khai nói tới lời này, trong lòng chợt nghĩ tới lúc trước khi hắn đi Lăng Cương, nhìn thấy hoành cảnh ác liệt, không biết hiện tại tình huống ở Lăng Cương phát triển như thế nào?
Công tác bên kia tiến triển thuận lợi hay không, trực tiếp quan hệ tới kế hoạch chỉnh hợp ngành sắt thép của hắn đâu…
Trong tỉnh cũng không có cách nào với hắn? Nghe được trong tỉnh truyền về tin tức, Lý Văn Hải không khỏi mở to mắt nhìn.
- Đã có nhiều ủy viên Tỉnh ủy làm chỗ dựa, bí thư Nhạc Sơn minh xác ủng hộ, Long chủ tịch cũng không có biện pháp gì, dù sao là lãnh đạo mới đến, lực lượng chưa đủ ah!
Nội tuyến trong tỉnh thở dài nói.
- Nhưng cũng không thể làm như chưa từng phát sinh qua đi?
Lý Văn Hải chưa từ bỏ ý định hỏi ngược lại.
Bất kể nói như thế nào, cách làm của Diệp Khai một người đỉnh ba phiếu xác thực là chuyện trước nay chưa từng có, có thể nói chính là khiêu chiến chế độ, coi như không có văn bản nào quy định rõ ràng không được làm như vậy, nhưng khi chuyện xảy ra mọi người luôn cảm thấy như mình bị vũ nhục, bằng cái gì Diệp Khai so với chúng tôi đáng giá hơn rồi hả?
Loại chuyện này xác thực là sự khiêu chiến đối với tất cả mọi người, cho nên Lý Văn Hải tin tưởng có thể chấp nhận được cách làm của Diệp Khai sẽ không nhiều.
- Cũng không thể nói không xem như chưa phát sinh qua…
Nội tuyến đáp:
- Cấp trên đã phái một bí thư thành ủy cùng một phó chủ tịch thường vụ thành phố cho Đông Sơn, xem như ban lãnh đạo đã đầy đủ, nhắc tới thời điểm Diệp Khai một tay che trời đã trôi qua!
- Bí thư cùng phó chủ tịch thường vụ mới tới có thân phận thế nào?
Lý Văn Hải đối với việc này phi thường ân cần.
Mặc dù nói hắn không có cơ hội đi lên trên, nhưng tìm hiểu tinh tường địa vị thân phận của hai vị sắp tới này cũng rất trọng yếu, nếu như là ở bên ngoài mới đến thì chưa hẳn đủ năng lực chèn ép những địa đầu xà như bọn họ.
- Bí thư thành ủy là chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung, phó chủ tịch thường vụ thành phố là một bộ trưởng đến từ Đoàn trung ương, gọi là Giang Hiểu Mai đấy…
Nội tuyến hồi đáp.
- Đều là cán bộ cấp trưởng ban sao…
Lý Văn Hải nghe xong không khỏi kinh hãi.
Mộc Uyển Dung là cấp chính sảnh tư cách lão thành rồi, người ta ít nhất là lên chính sảnh nhiều năm, làm bí thư thành ủy cũng là chuyện bình thường.
Nói thật ra, từ chủ tịch thành phố tỉnh thành đảm nhiệm bí thư thành ủy Đông Sơn xem như là điều động cùng cấp, cũng giống như cảm giác làm quan tại thủ đô mà phóng ra ngoài, giống như minh thăng mà ám thì hàng, nhưng trên ý nghĩa thực tế mà nói vẫn xem như tiến lên một bước.
Dù sao làm chủ tịch thành phố tại tỉnh thành bị đủ loại cản tay rất nhiều, một đống lớn cấp tỉnh bộ cùng phó tỉnh bộ cấp lãnh đạo ngồi ở đó, bên người lại có một đống lớn đồng liêu cấp chính sảnh cùng phó sảnh, không chút tự do, mà sau khi tới Đông Sơn, đã trở thành người đứng đầu thực sự, chỉ cần đứng vững gót chân, chẳng khác gì là một tiểu quan viên biên giới, năm triệu nhân khẩu đều nằm trong tay mình, nắm giữ vấn đề lên chức của hơn một ngàn cán bộ cấp phòng, quyền lực như vậy không thể nói là nhỏ.
So sánh mà nói, vị phó chủ tịch thường vụ Giang Hiểu Mai kia làm Lý Văn Hải càng cảm thấy thêm áp lực.
Cán bộ cấp chính sảnh từ trên đi xuống, còn là phó chủ tịch thường vụ, loại năng lượng này xác thực là so với một phó bí thư thành ủy cấp phó sảnh như hắn cường đại hơn rất nhiều.
Có thể nghĩ tới sau này thành phố Đông Sơn sẽ tiến vào trong tay ba cự đầu Mộc Uyển Dung, Diệp Khai cùng Giang Hiểu Mai, Lý Văn Hải hắn chỉ sợ sẽ bị biên giới hóa.
Nhưng bất kể như thế nào có ba cự đầu chia quyền lực cũng tốt hơn để một mình Diệp Khai đè nặng như bây giờ.
Trong đoạn thời gian gần đây, Lý Văn Hải là người chịu áp lực khó khăn nhất, nhìn thấy chủ tịch thành phố bị bắt, phó chủ tịch thường vụ bị nắm, Trương Thiếu Kiệt cũng rơi vào trạng thái bất ổn, cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân bị cách chức, thành phố Đông Sơn bị Diệp Khai giày vò long trời lở đất, đã hoàn toàn biến sắc.
Nếu như còn không có động tác gì khác, những người như bọn họ sớm muộn cũng bị Diệp Khai nắm xuống dưới.
Hiện tại tốt hơn, đợi khi bí thư thành ủy nhậm chức, Diệp Khai mất đi quyền hành nhân sự, cũng sẽ sống yên ổn một chút.
Lý Văn Hải cảm thấy hiện tại việc khẩn yếu nhất của mình là phải giữ vững địa bàn, không thể để Diệp Khai đơn giản cướp đi, đợi khi ba cự đầu hội tụ tại Đông Sơn, bọn họ đấu thành một đoàn, vậy mình có thể tự bảo hộ không còn sợ hãi.
Nghĩ tới đây Lý Văn Hải gọi điện cho Đoạn Phi, Trương Thiếu Kiệt, Triệu Thế Lễ cùng Trương Trùng, tiến hành câu thông, ý đồ thành lập một lực lượng công thủ đồng minh.
Ý tứ của Lý Văn Hải thật rõ ràng, cho dù hiện tại bọn họ chiếm hoàn cảnh xấu trong thường ủy, nhưng nếu bí thư thành ủy cùng phó chủ tịch thường vụ đến, bên trong thường ủy hội sẽ có cách cục mới, tình huống Diệp Khai một nhà độc đại cũng sẽ bị cải biến.
Bởi như vậy năm người họ hình thành đồng minh, sẽ trở thành một cỗ thế lực lớn nhất, đủ xoay chuyển hướng đi của thường ủy hội.
Đã có ưu thế này, vô luận là ai làm bí thư thành ủy cũng khó có khả năng bỏ qua sự hiện hữu của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui