Quan Môn


- Cô là nữ vương giết chóc, không phải bác sĩ phân tích tâm lý!
Diệp Khai nghĩ nghĩ, có chút không vui nói với Nam Cung Vân.
- Có phải nắm bắt trúng chân đau của anh rồi không?
Nam Cung Vân cùng đi tới, dán sát lỗ tai Diệp Khai nói ra:
- Làm sao anh biết sát thủ không khả năng làm bác sĩ tâm lý? Trên thực tế sát thủ cao minh đều phải tuyển chọn học tập tâm lý học!
- Thật hay giả?
Diệp Khai có chút ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Nhưng nói tới chuyện này vẫn còn có vài phần khả năng, dù sao ở nước ngoài giết người xem như là một loại chức nghiệp, hơn nữa còn cần người có kỹ năng chuyên nghiệp đi làm, bằng không mà nói làm sao có thể tiêu diệt mục tiêu, bảo toàn chính mình không để cảnh sát theo dõi truy theo dấu vết lưu lại đây? Những điều này đều là kỹ thuật!
- Không tin thì thôi!
Nam Cung Vân hừ một tiếng nói.
Sau khi hai người ra ngoài thì tự tán đi.
Diệp Khai chậm rãi quay về trong văn phòng, vào phòng riêng nghỉ ngơi một lát.
Hơn hai giờ chiều, thư ký Đường Mộc đi vào thu dọn phòng, nấu nước pha trà.
Trên thực tế thư ký của Diệp Khai là Đường Mộc, nhưng những công việc thu thập quét dọn đều có người chuyên môn phụ trách, chỉ có điều tính tình Đường Mộc thật chịu khó, ngoài công tác vẫn thích làm thêm chuyện khác, đối với việc này Diệp Khai cũng tùy theo hắn.
Diệp Khai ngủ một lát thì đi ra rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn làm việc.
- Xế chiều hôm nay có an bài gì không?
Diệp Khai hỏi Đường Mộc.
- Sở nông nghiệp tỉnh có một tổ kiểm tra sẽ tới, cần phải đi qua tiếp đãi một chút, buổi tối còn cần đến quân phân khu ủy lạo quân đội nhân ngày lễ sắp tới!
Đường Mộc đáp.
- À, Sở nông nghiệp tỉnh…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hắn chưa từng có giao tiếp gì với Sở nông nghiệp tỉnh.
Trước kia khi còn ở Long Thành, những chuyện này không đến phiên hắn để ý tới, hiện tại làm chủ tịch thành phố Đông Sơn, mọi chuyện đều phải ôm đồm.
- Đối phương có cấp bậc gì không?
Diệp Khai hỏi lại một tiếng.
- Một tuần thị viên cấp phó sảnh dẫn đầu, còn có vài nhân vật cấp trưởng phòng.
Đường Mộc hồi đáp.
Những người đi tới không có chuyện gì đáng nói, kỳ thật trong loại tình huống bình thường căn cứ nguyên tắc ngang hàng, có một phó chủ tịch thành phố ra mặt tiếp đãi là được, chỉ là lần này Sở nông nghiệp tỉnh đến là dự định triển khai trợ giúp vào khu huyện của Đông Sơn, có thể sẽ còn đầu nhập một bộ phận tài chính.
Cho nên mấy vị lãnh đạo thành phố xem trọng việc này, Diệp Khai tự mình ra mặt tiếp đãi mới thể hiện đầy đủ tôn trọng đối với tổ kiểm tra.
Dù sao mặt mũi là do người ta cho, cho dù là vì khoản tài chính nhưng nếu anh đã muốn lấy chỗ tốt từ người ta, phải trả giá đầy đủ thành ý mới phải.
Tổ kiểm tra chưa hẳn có tư cách quyết định hướng đi của số tiền kia, nhưng nếu như bọn họ có gì bất mãn với thành phố Đông Sơn quay về nói bậy, có lẽ sẽ làm hư việc tốt lần này.
- Ân, tiếp đãi thì an bài ở Mỹ Vị Cư đi, giữa trưa tôi mới ăn thử qua, hoàn cảnh bên kia không tệ lắm!
Diệp Khai suy nghĩ một chút nói với Đường Mộc.
- Dạ!
Đường Mộc đáp ứng sau đó đi gọi điện thoại cho lão bản Tiết Minh Nghĩa của Mỹ Vị Cư.
Tiết Minh Nghĩa nhận được điện thoại của Đường Mộc tự nhiên là mừng rỡ.
- Mời Đường thư ký yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác tiếp đãi, sẽ không làm phiền hà các vị lãnh đạo!
Tiết Minh Nghĩa liên tục cam đoan.
Làm trong nghề ẩm thực, trên cơ bản đều nhờ bên phương diện chính phủ ủng hộ mới có thể phát triển tốt, nếu không có khoản tiền công khoản chèo chồng, nhà hàng khách sạn căn bản không khả năng phát tài.
Hiện tại mức độ tiêu phí của người bình thường trong nước khá thấp, có thể lưu lại khách sạn thật quá ít đừng nói chi có thể đến Mỹ Vị Cư tiêu tiền, nhờ vào công khoản ăn uống của các vị lãnh đạo mới chính là đại gia của những nhà hàng khách sạn.
Tiết Minh Nghĩa cảm thấy thật ngoài ý muốn, trưa nay Diệp Khai chỉ dùng một bữa cơm chỗ nhà hàng của hắn, hơn nữa còn tự mình trả tiền, lại nhanh như vậy an bài người tới chỗ hắn để tiếp đãi khách.
Hắn làm nghiệp ăn uống đã vài năm nay, biết rõ những người lãnh đạo địa phương khẩu vị đều rất lớn, từ trước tới nay đều lấy từ chỗ của những người kinh doanh như bọn họ, ít có người nào hào phóng chiếu cố người như thế, hành động của Diệp Khai xác thực làm cho hắn phi thường kinh ngạc.
Diệp Khai lưu lại trong phòng làm việc một lát mới đi ra ngoài, đi đi lại lại từng phòng, một mặt là chào hỏi mọi người tâm sự, một phương diện khác là muốn nhìn xem thuộc hạ có nhàn rỗi quá hay không?
Trong cơ quan chính phủ tình huống nhàn rỗi thật sự nghiêm trọng, nếu lãnh đạo không nắm chắc như vậy mỗi khi tới buổi chiều trong văn phòng không còn tới một phần ba nhân viên chịu ở lại công tác nghiêm chỉnh.
Hắn đi tới văn phòng Ủy ban thành phố, liền chứng kiến một nhóm người đang vây tại chỗ, không biết đang làm gì.
- Đúng là khoản tiền lớn ah…
- Sao tôi không gặp được chuyện tốt như vậy đây?
- Không thể tưởng tượng nổi, tiền của bà ấy rốt cục làm sao kiếm tới?
- Không muốn sống nữa rồi, thật quá kích thích!
- Một viên chức bình thường sao có được nhiều tiền như vậy?
- Đoán chừng là do công ty người ta phát triển quá tốt đi?
- Cho tôi xem xem, có lẽ tôi biết đâu…
- Đều là tin tức một tuần trước, có trời mới biết phải chăng đã tìm được rồi hay không…
- …
Bọn họ đàm luận phi thường kịch liệt, ngay cả Diệp Khai đi tới sau lưng vẫn không hề phát giác.
Diệp Khai cũng không lên tiếng, đưa tay khoác lên vài một người trẻ tuổi, lắng nghe họ nói chuyện.
Mọi người đang vây quanh một tờ báo chiều Hà Đông, đang xem tin tức lớn bên trên.
Tin tức kỳ thật vô cùng đơn giản, không nhiều từ ngữ, nhưng ghi thật rõ ràng, đại khái là nói có một vị phu nhân nuôi một con chó suốt tám năm đã bị đi lạc, trong lòng vị phu nhân kia phi thường thương tâm, hi vọng nhân sĩ có lòng nhân ái tìm con chó yêu quý của mình đưa về.
Tin tức này tự nhiên là rất bình thường, vấn đề mấu chốt là được đăng trên một trang báo lớn phóng to như quảng cáo, hơn nữa càng thêm kinh người chính là ở phương diện treo giải thưởng, vị phu nhân kia đã đem một tòa biệt thự nằm ngay trung tâm chợ Long Thành làm phần thưởng hậu tạ.
Biệt thự hơn 2000m2, giá trị phải là mấy chục triệu!
Khó trách mọi người không còn tâm trí công tác, tin tức này đích xác là vô cùng hấp dẫn người.
Nếu không phải hi vọng vô cùng xa vời, tin tức đã lạc hậu một tuần, e rằng đám thanh niên trong phòng đã muốn tập thể bao xe đi Long Thành tìm con chó.
- Ah?
Đúng lúc này bỗng nhiên có người kinh ngạc há to miệng nhìn qua đối diện.
- Lý Mẫn, sao vậy?
Người đối diện hỏi hắn.
- Ah? Ah…
Người gọi Lý Mẫn chỉ ra sau lưng người đối diện, vẻ mặt kinh ngạc nhưng nói không ra lời.
Người nọ nhìn lại, liền phát hiện có một người trẻ tuổi đang khoác tay lên vai hắn, hắn không khỏi lách người muốn tránh né nhưng khi nhìn kỹ lại thì lắp bắp kinh hãi.
- Diệp…Diệp…Diệp chủ tịch…
Hắn lắp bắp cơ hồ nói không ra lời.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến Diệp chủ tịch lại đột nhiên xuất hiện trong văn phòng, hơn nữa còn ôm vai hắn, có lẽ đã đứng nơi này nghe mọi người nói chuyện đã lâu.
- Diệp chủ tịch?
Lần này mọi người thậm chí như nổ tung.
Kỳ thật lúc bình thường nếu mọi người tùy tiện trò chuyện vài câu trong giờ làm việc cũng là chuyện rất bình thường, dù sao cho dù là văn phòng chính phủ cũng chưa chắc lúc nào đều bận rộn công tác.
Nhưng tụ tập nhiều người chung một chỗ như vậy thảo luận một chuyện không quan hệ gì tới công tác, lại còn bị chủ tịch bắt quả tang, làm trong lòng mọi người thật không quá yên tâm, không biết Diệp chủ tịch có giận dữ mà nghiêm khắc xử phạt bọn họ hay không?
Nghĩ tới loại khả năng như vậy mọi người đều cảm thấy run sợ, chỉ sợ mình biến thành đối tượng bị Diệp Khai xử lý.
- Không có việc gì, đừng sợ hãi!
Diệp Khai thấy thế không hề có vẻ tức giận, lại cười vỗ vỗ vai người nọ, sau đó nói với mọi người:
- Giờ làm việc bàn luận những chuyện này thật không tốt, kỳ thật ngẫu nhiên trò chuyện cũng không phải chuyện gì lớn, bằng không sẽ không có chút nhân khí, nhưng nói chuyện phiếm cũng không nên làm chậm trễ công tác, không có chuyện gì mọi người về chỗ làm việc đi thôi!
Sau đó hắn lấy tờ báo từ người đối diện, lật xem, vừa cười vừa nói:
- Đừng nói mọi người đều động tâm, chứng kiến tin tức như vậy tôi cũng động tâm ah! Nếu không phải tin tức này có chút lạc hậu, tôi thật sự muốn mang theo mọi người bao xe đến Long Thành tìm con chó kia, giá trị tới một căn biệt thự mấy chục triệu, ai không thích đây!
- Ha ha ha…
Mọi người nghe xong lời nói của Diệp Khai đều nở nụ cười.
Diệp chủ tịch là người trẻ tuổi, nhưng dù sao là chủ tịch thành phố, đã có uy nghiêm thượng vị giả, làm mọi người vẫn có chút sợ hãi.
Thoạt nhìn Diệp chủ tịch vẫn là người thông tình đạt lý.
- Diệp chủ tịch, nên đi gặp mặt tổ kiểm tra rồi!
Đúng lúc này Đường Mộc đi tới nói với Diệp Khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui