Quan Môn

- Cam Tĩnh, mang mấy người đi qua đem tên trong khe nước về đây!

Diệp Khai vẫy tay nói với Cam Tĩnh.

- Hiểu được!

Cam Tĩnh gật đầu mang người cùng đi.

- Quản tài vụ là ai?

Diệp Khai nhìn những người kia mở miệng hỏi.

Hơn bốn mươi phần tử võ trang bị bắt lúc này đang ngồi chồm hổm hai tay ôm đầu, phía sau có hơn hai mươi bộ đội võ cảnh dùng súng chĩa thẳng, tự nhiên là không dám lộn xộn.

Nghe xong câu hỏi của Diệp Khai, bọn họ đều không lên tiếng.

Tình huống hiện tại có chút không rõ ràng lắm, không ai biết rốt cục ở chỗ nào xảy ra vấn đề, vẫn ít nói thì tốt hơn.

Diệp Khai thấy không ai lên tiếng, lập tức nổi giận vỗ bàn:

- Hà trung tá, bắt đầu từ bên này, không ai nói lời nào hoặc chủ động khai báo, toàn bộ kéo ra bắn chết!

- Diệp chủ tịch, làm vậy có chút không thỏa đáng đi?

Trung tá Hà Quý Điền có chút không kịp phản ứng, khó xử nói:

- Đây dù sao không phải trong chiến đấu, không thể tùy tiện giết người đâu.

- Đối đãi với phần tử buôn lậu thuốc phiện có võ trang, nên bắn chết cho bớt lo, xem như giảm gánh nặng cho các đồng chí bên bộ môn tư pháp!

Diệp Khai hừ một tiếng nói.

- Việc này…tôi không thể đáp ứng. Tuy ngài là lãnh đạo nhưng tôi không thể tiếp nhận mệnh lệnh như vậy!

Hà Quý Điền tỏ vẻ.

Mặc dù nói Diệp Khai là quyền chủ tịch thành phố, là lãnh đạo của hắn. Nhưng loại chuyện này xác thực không hợp quy củ, nếu trong thời điểm chiến đấu bắn chết đối phương thì không nói gì, xem như bọn hắn không may, nhưng nếu đã bắt đối phương làm tù binh lại còn đi bắn chết thì thành vấn đề rồi, trực tiếp đem hắn đưa ra tòa án quân sự thẩm vấn sau đó xử quyết cũng không cần suy nghĩ lại.

Bởi vậy Hà Quý Điền nói thế nào cũng không dám đáp ứng yêu cầu của Diệp Khai, hắn đứng một bên thái độ vô cùng kiên quyết.

Nịnh bợ lãnh đạo là chuyện rất trọng yếu, nhưng Hà Quý Điền cũng không phải lệ thuộc Ủy ban thành phố trực quản, đương nhiên không có lý do gì đi nịnh bợ lãnh đạo làm mất cả mạng của mình.

Nhóm tội phạm ngồi xổm trên mặt đất nghe xong trong nội tâm cũng tâm thần bất định, không biết hai người kia rốt cục là thật sự tranh chấp hay đang diễn trò?

Nhưng lúc này Lý Hải đang đứng bên người Diệp Khai lại lấy ra một giấy chứng nhận đưa cho trung tá Hà Quý Điền.

Hà Quý Điền có chút nghi hoặc nhìn quyển vở, lật ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức có chút kinh ngạc, sau đó là biểu lộ khiếp sợ, cuối cùng biến thành phi thường kiên định:

- Thủ trưởng, thỉnh chỉ thị!

- Được, dựa theo yêu cầu của Diệp chủ tịch đi làm!

Lý Hải thu hồi giấy chứng nhận của mình, gật nhẹ đầu nói.

Tuy Lý Hải là nội vệ của Cục cảnh vệ trung ương, nhưng cấp bậc lại không thấp. Hắn có quân hàm thượng tá, nhất là Cục cảnh vệ lại thuộc về độc lập, tuy đều có quan hệ với những hệ thống cảnh lực khác, nhưng lại không trực tiếp phụ thuộc vào bộ môn nào, địa vị đặc thù, có thể nói là quyền cao chức trọng. Bởi vậy sau khi nhìn được giấy chứng nhận, đã làm trung tá Hà Quý Điền hoảng sợ.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì quyển vở nhỏ của Lý Hải đủ để điều động một chi quân đội xuất động hiệp trợ bọn họ phá án.

Tiếp theo chỉ thấy Hà Quý Điền trầm giọng ra lệnh:

- Theo lời của Diệp chủ tịch mà xử lý, nếu ai không cung khai hết thảy kéo ra xử bắn! Ở sau dãy nhà không phải có khe nước sao? Xử lý ngay nơi đó!

- Rõ!

Các chiến sĩ thủ hạ cũng không có ý kiến.

Quan quân ra lệnh chính là phải chấp hành tuyệt đối vô điều kiện, nhất là hiện tại xem như đang trong thời gian chiến đấu, càng không cho phép được phản bác.

Ngay lập tức liền có người thẩm vấn nhóm tội phạm ai chính là tài vụ nơi này.

Sau đó liền thấy có người mất kiên nhẫn muốn đem nhóm tội phạm lôi ra ngoài xử lý.

- Tôi nói, tôi nói!

Ngay lập tức liền có người luống cuống lớn tiếng hô to.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, lúc này Hà Quý Điền mới đưa tay ngăn cản thủ hạ.

- Vừa rồi tài vụ đã bị các vị bắn chết, chính là người mặc áo vàng…

Có người chỉ vào thi thể mặc áo vàng nằm trên mặt đất, có chút bất an nói.

- Bắn chết?

Diệp Khai thoáng sửng sốt, nhìn nhìn tên xui xẻo kia, trong lòng có chút hoài nghi cũng có chút tiếc nuối, tự nhủ một tài vụ thôi, có cần cầm súng chống cự liều mạng như vậy không?

Nếu không phải nguyên nhân đó, một nhân viên tài vụ cũng không đến nỗi bị người bắn chết đi.

Nhưng nói đi thì nói lại, có thể ở lại địa phương này làm tài vụ cũng phải là tâm phúc của lão bản, quyết tâm cùng chính phủ đối nghịch, đây là chuyện đương nhiên.

- Thành thật khai ra vấn đề của các anh, tranh thủ lập công chuộc tội. Nói cách khác, không làm chỉ còn con đường chết…

Diệp Khai nhìn nhìn nhóm tội phạm nói một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đi ra ngoài cửa, Diệp Khai mới thở ra một hơi.

Lần này bắt xuống một căn cứ trồng thuốc phiện lớn như vậy, đối với toàn bộ thành phố Đông Sơn thậm chí là toàn tỉnh Hà Đông đều mang ý nghĩa thật lớn.

Càng quan trọng hơn là hôm nay đã có thể động thủ với công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh.



Lúc này Phan Lục đang nằm trong khe nước, hắn cảm giác được mình đã sắp chết.

Bị Diệp Khai dùng lựu đạn nổ hai lần, còn bị Cam Tĩnh bắn gãy hai chân, trên người có vô số vết thương, lúc này chỉ chảy máu cũng đủ làm Phan Lục cảm thấy tính mạng của mình đang dần dần xói mòn.

Hiện tại hắn nằm trong khe nước thối, đôi mắt nhìn lên thiên không, mặt trời còn chưa hoàn toàn thăng lên nhưng cảnh sắc không trung đã thật rõ ràng, thật nhiều đám mây thổi qua trên sơn cốc, làm cho hắn có chút thất thần.

Hoặc là qua thêm mấy giờ hắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn hôn mê, sau đó chết trong khe nước này.

Trong nội tâm Phan Lục có chút xoắn xuýt, mặc dù nói sau khi hắn bước lên con đường buôn ma túy đã biết rõ sớm muộn gì mình cũng gặp phải một ngày như vậy, nhưng chuyện đến trước mắt vẫn cảm thấy có chút không cam tâm, chết không cam lòng ah!

Nếu như lúc chiến dấu oanh oanh liệt liệt bị bắn chết, tựa hồ còn có chút ý nghĩa, nhưng lại giống như bây giờ chết trong khe nước thối, bên ngoài không ai hay biết, rất nhanh sẽ sình thối lên, cuối cùng nát thành một đống xương cốt, kết cục như vậy hoàn toàn khác xa tưởng tượng của hắn.

Đáng tiếc chính là hắn không có biện pháp gì khác, thậm chí không có lực lượng hành động. Chỉ có thể nằm nơi này chờ chết, nhìn lên bầu trời ngẩn người.

Khi hắn còn đang mơ hồ nghĩ khi nào mình sẽ chết, liền nhìn thấy có hai khuôn mặt xuất hiện trong tầm nhìn, đang cúi xuống khe nước, sau đó có người nhảy xuống đem hắn mang lên.

Sau đó hắn thấy mình bị đưa lên cáng cứu thương, khiêng về bên khu căn cứ gieo trồng anh túc.

- Đây là Phan Lục sao?

Hắn nghe được có người hỏi thăm, thanh âm nghe thật trẻ tuổi.

Một đám người đều nhao nhao lên tiếng nói hắn chính là Phan Lục, là người phụ trách cao nhất của nơi này, quản lý toàn bộ việc gieo trồng, chế tạo cùng tiêu thụ thuốc phiện.

Nói tóm lại Phan Lục đã thành trùm buôn thuốc phiện lớn nhất thành phố Đông Sơn.

- Sổ sách ngay trên người của hắn!

Có người liền tố cáo, hắn muốn lập công.

Diệp Khai nhìn Phan Lục nằm trên cáng cứu thương, vô cùng hứng thú, hắn thật muốn biết sau lưng người này rốt cục lại có những ai? Hoặc là nói một ai đó?

Có thể kiến tạo một căn cứ gieo trồng anh túc lớn như vậy ngay trong huyện Phương Thạch, thực lực đối phương như thế nào liền có thể tưởng tượng.

Liên tưởng tới việc công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh dám công kích lãnh đạo địa phương, Diệp Khai không khỏi có chút tò mò, rốt cục đội ngũ này lực lượng mạnh bao nhiêu?

Cam Tĩnh tìm kiếm trên người Phan Lục, tìm được sổ sách đưa cho Diệp Khai.

- Thật sự là phong phú đấy…

Diệp Khai mở ra sổ sách có chút kinh ngạc nói.

Mặc dù nói sổ sách cũng không viết rõ ràng phương hướng tiêu thụ thuốc phiện, nhưng phương thức liên lạc cùng con số tinh chuẩn đủ làm Diệp Khai liên tưởng đến toàn bộ tỉnh Hà Đông thậm chí là mấy tỉnh cạnh bên tồn tại một tổ chức buôn lậu thuốc phiện ngầm phi thường khổng lồ.

Khoảng chừng trên trăm phương thức liên lạc ghi chép bên trong, hàng năm sản lượng vượt ngoài năm tấn.

Diệp Khai nhìn thấy địa phương đặt thuốc phiện của trụ sở nơi đây, thật lớn, lượng tồn rất nhiều, cũng nhìn được thuốc phiện đã chế thành heroin, được xưng là “Số 4”.

- Anh còn gì muốn nói không?

Diệp Khai giao sổ sách cho Lý Hải, sau đó nhìn Phan Lục hỏi.

- Tôi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhiều lời ích lợi gì?

Hiện tại Phan Lục nhìn thông suốt, thái độ cũng không ác liệt, ngược lại có loại thái độ không sao cả.

- Thành thật khai báo tranh thủ biểu hiện thái độ lập công, cũng chưa chắc sẽ chết!

Diệp Khai trầm ngâm một chút nói ra.

Đối với chuyện này hắn đã cân nhắc thật rõ ràng, nếu Phan Lục có thể cắn ra một đám người, như vậy thả cho hắn con đường sống cũng không phải không được.

- Tôi không chết sẽ có rất nhiều người chết, người sau lưng tôi không có khả năng lưu tôi còn sống!

Phan Lục nhìn Diệp Khai nói.

- Tôi có thể bảo vệ anh không chết!

Diệp Khai nói.

- Anh không được, cho dù anh là chủ tịch thành phố cũng không giữ được tôi!

Phan Lục có chút khinh miệt nói.

- Các anh lui ra ngoài đi!

Diệp Khai trầm ngâm một thoáng, đuổi người không phận sự ra ngoài, sau đó nhìn Phan Lục nói ra:

- Ông nội của tôi là Diệp Tương Kiền, nhị gia gia của tôi là Diệp Tương Khôn, cha tôi là Diệp Tử Bình, hiện tại gia tộc của tôi có một ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, hai vị ủy viên Cục chính trị trung ương, còn có một đống lớn ủy viên trung ương, anh cảm thấy tôi không bảo hộ được anh sao?

Phan Lục có chút kinh dị nhìn Diệp Khai, ngừng một lát cảm khái nói:

- Trách không được anh còn trẻ như vậy mà đã là chủ tịch thành phố…tôi nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui