Quan Môn

Bùi Quân Thu bỗng nhiên nhảy dựng lên, vừa cười vừa nói:

- Đột nhiên cảm giác hay là đi tắm trước thì tốt hơn!

- Anh nói thế này ah Bùi tổng, em có phải đang muốn giày vò người khác hay không đây?

Diệp Khai có chút bất mãn cười nói.

Hào hứng của hắn vừa bị Bùi Quân Thu trêu chọc, hiện tại Bùi Quân Thu lại muốn rút lui, điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?

- Hì hì, chính là muốn giày vò Diệp nhị thiếu anh đó, như thế nào?

Bùi Quân Thu cười nói:

- Mở ti vi đi, mở thanh âm lớn một chút!

Nàng vừa nói vừa thoát khỏi đôi tay của Diệp Khai, đi tìm remote điều khiển.

Rất nhanh ti vi đã mở lên, bên trong đang phát tin tức, nói về chuyện gì đó trên quốc tế, Diệp Khai cũng không quan tâm lắm.

Bùi Quân Thu đi tới đi lui trong phòng, làm cho người ta có cảm giác giống như đang muốn khoe khoang dáng người.

Diệp Khai cười cười ngồi trên giường thưởng thức thiếu phụ xinh đẹp trước mặt, Bùi Quân Thu mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, bước chân chập chờn sinh tư, dị thường gợi cảm, nhất là đôi chân trần trắng nõn, làn da sáng bóng như bạch ngọc.

- Cho dù Bùi tổng chỉ tùy tiện đi vài bước cũng chập chờn phong tình ah…

Diệp Khai nằm nghiêng trên giường vừa cười vừa nói.

Bùi Quân Thu đảo qua đảo lại một lát mới chậm rãi ngồi xuống giường, trên gương mặt mỹ lệ hiện lên vẻ đỏ ửng, sau đó duỗi tay ra sau lưng kéo khóa kéo xuống.

Diệp Khai kéo lấy thân thể lửa nóng của thiếu phụ, đem đôi chân trắng nõn đặt lên chân mình.

- Chợt cảm giác hôm nay anh có chút là lạ đấy, sao lại đột nhiên thích chơi trò ngắm nghía chân người khác đây?

Bùi Quân Thu có chút tò mò hỏi.

Động tác của Diệp Khai làm cho nàng cảm giác có chút kỳ dị, có chút tâm thần bất định, tóm lại không quá bình tĩnh.

- Có chuyện gì đâu, chẳng qua từ lúc gặp lại Bùi tổng, cứ muốn ngắm em một lần từ trên xuống dưới mà thôi.

Diệp Khai có chút không yên lòng đáp.

Thân hình đầy đặn bộc lộ, đỏ ửng lên, hiển nhiên đã động tình.

Diệp Khai hứng khởi đưa tay vuốt ve thân thể nàng, cúi xuống hôn lên…

Hai người đang chuẩn bị khởi chiến, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, còn có tiếng bước chân ồn ào.

- Ân?

Diệp Khai nghe xong lập tức sững sờ.

Nghe thanh âm bên ngoài, tựa hồ như có người đang xô xát, hắn thật sự không nghĩ ra được người nào lại chạy tới nơi này quấy rối hắn?

Theo đạo lý mà nói với cảnh vệ của hắn cùng bảo tiêu của Bùi Quân Thu đều đang ở bên ngoài, người bình thường thật không thể nào xông được đi lên.

Nhưng hiện tại chẳng thể quan tâm ở bên ngoài lại là ai, hai người vội vàng mặc lại quần áo, sửa sang lại một chút, nhìn nhau không thấy có vấn đề gì mới thở ra.

- Thật mất hứng, em đi rửa mặt đã!

Bùi Quân Thu hừ một tiếng sau đó đi vào phòng tắm.

Diệp Khai cũng cảm thấy mất hứng sầm mặt đi ra ngoài, mở cửa phòng.

- Diệp chủ tịch…

- Nhị thiếu gia…

Bên ngoài đang lộn xộn, cách gọi đều không giống nhau, làm Diệp Khai cảm giác có chút bực mình.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Cái gì mà ồn ào nhốn nháo?

Diệp Khai bực tức hỏi một câu.

Mọi người đều đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng vẫn có người không chịu câm miệng.

- Diệp chủ tịch, anh thật có giá lớn, phô trương cũng lớn!

Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Đổng Siêu Toàn vừa gặp được trong bệnh viện thành phố trước đó.

Diệp Khai nheo mắt lại, nhìn qua Đổng Siêu Toàn, ánh mắt vô cùng bất thiện.

Nếu như là thư ký trưởng của Ủy ban tỉnh đứng trước mặt, ngược lại còn có vài phần lực lượng dám so đo với Diệp Khai một phen, nhưng Đổng Siêu Toàn chỉ là phó chức, bất quá chỉ là một nhân viên chạy việc cấp phó sảnh mà thôi, dựa vào cái gì dám cùng Diệp Khai đâm thọc kiểu đó?

Đường Mộc bước tới nói:

- Diệp chủ tịch, Đổng thư ký trưởng không nghe ngăn cản, nhất định đòi lên gặp ngài, chúng tôi không ngăn được…

Diệp Khai gật nhẹ đầu ý bảo mọi người không có chuyện gì thì tránh ra, sau đó hỏi Đổng Siêu Toàn:

- Đổng phó thư ký trưởng tìm tôi có chuyện gì không?

Con người của hắn nếu ghét sẽ không buông tha người, nhất định phải hô nguyên quan hàm của Đổng Siêu Toàn, hoàn toàn không thèm để ý tới quy củ bình thường, hiển nhiên là không hề đem Đổng Siêu Toàn để vào trong mắt.

Bình thường kiêng kỵ trong quan trường mọi người đối với những phó chức khi xưng hô đều bỏ qua chữ “phó”, như vậy tựa hồ càng biểu hiện tôn trọng người ta hơn một ít.

Diệp Khai lại nhất định gọi nguyên chữ “phó”, hiển nhiên thái độ đối với Đổng Siêu Toàn cực kỳ bất mãn, cố ý dằn mặt hắn.

Quả nhiên sắc mặt Đổng Siêu Toàn thật khó xem, xụ mặt nói với Diệp Khai:

- Diệp chủ tịch, trị an của thành phố Đông Sơn thật kém không tưởng nổi rồi, công tử tập đoàn Hong Kong Vạn Hòa Cù Sĩ Vinh rõ ràng bị người của các anh đập phá xe, lại còn bị cảnh sát bắt đi, tôi đi lĩnh người nhưng họ lại không chịu thả, các anh đây là muốn làm gì?

- Chuyện này đâu liên quan gì tới tôi? Lại liên quan gì tới ông?

Diệp Khai liếc mắt nhìn Đổng Siêu Toàn, không thèm đếm xỉa nói.

- Cái gì?

Đổng Siêu Toàn nghe xong lập tức có chút ngạc nhiên, sau đó cả giận nói:

- Chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa là khách nhân của Long chủ tịch, con trai của ông ấy xảy ra chuyện tại địa phương của anh, anh lại nói không quan hệ gì?

- Đổng phó thư ký trưởng quá kích động rồi…

Diệp Khai sờ cằm nói:

- Chẳng lẽ ông muốn can thiệp tư pháp công chính sao?

- …

Mẹ nó, cái mũ này khấu xuống cũng rất có trình độ, Đổng Siêu Toàn đương nhiên là không thể tiếp đón, hắn nghiêm mặt nói:

- Tôi chỉ là nhắc nhở các anh, bởi vì vấn đề của thành phố Đông Sơn, số tiền đầu tư hơn trăm triệu của tập đoàn Vạn Hòa rất có thể ngâm nước nóng, tổn thất này các người gánh nổi hay sao?

- Thái độ này của ông rất có vấn đề!

Diệp Khai hừ một tiếng nói:

- Không hỏi thị phi đúng sai, trước đem tên tuổi nhà đầu tư ra hù dọa người, ông cho rằng tôi bị hù sợ mà lớn hay sao? Thẳng thắn nói cho ông biết, năm người Cù Sĩ Vinh uống rượu say lái xe, đụng lên đoàn người của nhà đầu tư Bùi tổng mà thành phố Đông Sơn chúng tôi mời đến, khiến nhiều người gặp nguy hiểm, việc này có tới vài chục người có thể làm chứng, loại chuyện này chỉ dựa vào một câu nói của Đổng Siêu Toàn ông đây, muốn chúng tôi vô điều kiện thả người? Ông nghĩ ông là đồng chí Giang Thành sao?

- Anh…

Đổng Siêu Toàn nghe xong, ngược lại không nghĩ tới tình thế nghiêm trọng như vậy.

Hắn chỉ biết Cù Sĩ Vinh có khả năng gây ra tai họa, bị Cù Hữu Nghĩa nhờ đi tới đem người về, ai biết bên Cục cảnh sát thành phố không thèm để ý thì không nói, gặp Diệp Khai nói chuyện cũng lạnh nhạt, còn giáo huấn hắn một trận.

- Bởi vì chuyện này có lẽ sẽ ảnh hưởng tới đầu tư vượt hơn một tỷ của Bùi tổng đối với thành phố Đông Sơn chúng tôi, khoản sổ sách này tôi còn chưa tính toán rõ ràng đâu!

Sau đó Diệp Khai nói thêm một câu lập tức hù dọa Đổng Siêu Toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui