Quan Môn

Ông lão lại nói tiếp:

- Năm đó Ngọc Quan Âm của Đông Sơn Tự được làm từ dương chi bạch ngọc thượng đẳng, lúc tôi còn nhỏ từng được nhìn thấy, tượng phật được vây rào chắn, ngày đêm có tăng nhân trông coi, về sau tới kháng chiến tôi rời khỏi Đông Sơn cũng không còn nghe nói qua về tượng phật đó nữa.

- Lão gia tử, tượng Ngọc Quan Âm cao bao nhiêu vậy?

Bùi Quân Thu thật hứng thú hỏi thăm.

- Ah, vậy thì khó nói rồi, đại khái không xê xích bao nhiêu với một thân người, nghe nói ngay cả đôi mắt đều được khảm nạm bằng bảo thạch đen đấy, tựa như người sống, rất có linh khí.

Ông lão đáp.

Mọi người tùy tiện trò chuyện ngược lại làm nội tâm Diệp Khai hình dung ra sự thịnh vượng năm xưa của Đông Sơn Tự.

- Cấp trên đã quyết định trùng kiến Đông Sơn Tự, lão tiên sinh là một trong những nhân vật năm xưa từng được chứng kiến một thời hưng thịnh của Đông Sơn Tự, có thể cung cấp một ít ý kiến tham khảo hay làm cố vấn gì hay không?

Cuối cùng Diệp Khai hỏi thăm một câu.

- Ha ha, việc này tôi không đảm nhận nổi.

Ông lão cười cười nói:

- Người đã già, trí nhớ không tốt, tính tình cũng cổ quái, chỉ sợ không giúp được việc gì thôi.

Ông lão nhìn nhìn Diệp Khai, có chút tò mò hỏi thăm:

- Cậu nhỏ, cậu là người ăn cơm nhà nước sao? Thoạt nhìn còn giống như học sinh nha…

- Ha ha, lão tiên sinh, cháu tham gia công tác tương đối sớm, hiện tại cũng xen lẫn trong ngành chính phủ làm chút việc vặt vãnh thôi.

Diệp Khai cười đáp:

- Hôm nay nhận được chỉ điểm của lão tiên sinh, thu hoạch rất nhiều, thật sự vô cùng đa tạ!

- Nếu thật sự có thể trùng kiến Đông Sơn Tự, đây là một việc công đức vô lượng.

Ông lão gật đầu tỏ vẻ:

- Cha của tôi từng là cư sĩ tu hành tại gia, khi ông còn sống mỗi khi nhắc tới chuyện Đông Sơn Tự bị hủy luôn nhớ canh cánh trong lòng đấy.

- Nếu chính phủ có ý định trùng kiến Đông Sơn Tự, chắc có thể được quần chúng ủng hộ chứ?

Diệp Khai thuận miệng hỏi một câu.

- Ủng hộ, vì sao không ủng hộ đâu này?

Mấy ông lão ồn ào kêu lên:

- Danh khí của Đông Sơn Tự rất lớn đấy, nếu như trùng kiến Đông Sơn Tự, có thể gia tăng không ít khách hành hương đường xa mà đến đâu, đối với việc xúc tiến phát triển kinh tế địa phương có nhiều chỗ tốt, hiện tại khắp nơi đều có hành động phát triển khách du lịch đó thôi. Thành phố Đông Sơn cũng nên thuận theo thủy triều, đương nhiên là phải ủng hộ. Huống hồ tín đồ của Đông Sơn Tự rất nhiều, có được trụ cột từ quần chúng đấy.

- Đông Sơn Tự rách nát nhiều năm, còn có tín đồ sao?

Bùi Quân Thu nghe xong có chút hoài nghi hỏi thăm.

- Đương nhiên là có rồi, cháu nhìn thấy vải đỏ trên cây cổ thụ đó không, đó đều là tín đồ đến bái phật đấy, chỉ là hiện giờ không còn chùa chiền để bái nữa cho nên mọi người mới đổi thành thăm viếng đại thụ đó thôi…

Có người giải thích.

- Ah, thì ra là như vậy…

Bùi Quân Thu nghe xong gật gật đầu, tiếp nhận lời nói này.

- Kỳ thật trong những năm cách mạng văn hóa, không phải không có người thắp hương đâu? Chỉ có điều tất cả mọi người chỉ dám vụng trộm thắp hương trong nhà mà thôi.

Ông lão có chút cảm khái nói:

- Thứ tín ngưỡng này cũng không ai buộc được ai phải tin tưởng hay không, hoặc là buộc ai rời bỏ được hay không.

- Thôi đừng nhắc lại chuyện năm đó nữa, hiện tại nghĩ lại còn thấy sợ!

Một ông lão khác khoát tay nói:

- Bất quá chỉ là hành động đem thần phật đánh xuống, sau đó thay đổi một người khác lên cho mọi người sùng bái mà thôi.

- Trước kia đâu phải chưa từng có sự tình diệt phật đâu, Phật giáo ở trong nước bao lần bị diệt lại được hưng, hiện tại còn không hưng thịnh trở lại à? Có nhu cầu thì có động lực, lòng người ủng hộ hay phản đối vẫn sẽ không có gì thay đổi được.

Ông lão lại nói.

Diệp Khai ở một bên nghe xong, tuy không tiện phát biểu ngôn luận nhưng thực sự chú ý tới vấn đề mấy ông lão bàn luận, đó là lòng người ủng hộ hay phản đối.

Vấn đề này thật ra vô cùng trọng yếu, cường quyền có thể mạnh mẽ trong nhất thời nhưng nếu như không thuận theo thời thế, như vậy cuối cùng sẽ có một ngày bị tiêu vong, đạo lý này mỗi người đều hiểu được, nhưng khi làm thì không bao nhiêu người chịu nhớ rõ.

Có lẽ sau khi mọi người không còn tín ngưỡng, cũng sẽ không còn đạo đức ước thúc, cũng không có mấu chốt làm người, đã không có điểm mấu chốt, người như vậy sẽ phi thường đáng sợ, bởi vì hắn muốn làm gì anh hoàn toàn không biết, giết người phóng hỏa đều là nhẹ, đáng sợ hơn chính là hành vi của hắn anh không cách nào dự liệu được.

- Có tín ngưỡng kiên định chính xác vẫn trọng yếu phi thường.

Diệp Khai nói ra:

- Nhân sinh quan bất chính, tiền đồ sẽ bất minh thôi.

Bọn họ ở một bên tán gẫu, trong nội tâm Cù Hữu Nghĩa lại có chút không quá yên tâm.

Con trai bị Cục cảnh sát bắt giam, mặc dù không phải chịu khổ nhưng xử phạt cụ thể còn chưa phán xuống, trong lòng hắn thật sự không yên tâm, nếu Long Chính Tiết không nhúng tay vào, thật khó thể biết được Cục cảnh sát sẽ làm sao xử lý.

Nhưng theo kết quả tại hiện trường mà xem, căn cứ theo quy định của pháp luật trong nước, chắc có lẽ sẽ không phải nhận xử phạt nặng nề, nhưng Cù Hữu Nghĩa thật lo lắng con trai mình chưa từng nếm khổ, cho dù giam một tháng lực ảnh hưởng đối với hắn cũng rất lớn, đừng nói chi là bị ảnh hưởng tới mặt mũi.

Vì phối hợp với Long Chính Tiết, Cù Hữu Nghĩa đã mời một ít phú thương Hong Kong cùng đến tỉnh Hà Đông tìm kiếm cơ hội hợp tác buôn bán, chính là vì tạo thế cho Long Chính Tiết, đồng thời cũng ôm tâm tư mượn cơ hội phát triển.

Nhưng hiện giờ con trai của hắn đã bị bắt, Long Chính Tiết bất lực, kết quả như vậy có thể làm cho những phú hào khác yên tâm được sao?

Nếu như Long Chính Tiết ngay cả người nhà của nhà đầu tư cũng không bảo hộ được, như vậy mọi người còn có thể tín nhiệm hắn, cho rằng dưới sự quản hạt của hắn đầu tư là chuyện chính xác hay sao?

Điều này hiển nhiên là không thể nào, cho nên hiện tại Cù Hữu Nghĩa cũng cảm thấy có chút buồn rầu, không biết nên làm sao xử lý chuyện này.

Tình huống hiện tại nếu Long Chính Tiết nhúng tay vụ án thì sẽ làm ảnh hưởng tới chính bản thân của hắn, nhưng nếu như hắn không nhúng tay thì sẽ đả kích tính tích cực của những nhà đầu tư, ảnh hưởng hợp tác ngày sau, thật sự lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

Hiện tại trong nội tâm Cù Hữu Nghĩa cũng rối loạn một đoàn, địa vị của hắn bên Hong Kong kỳ thật chỉ có thể xem như là nhị lưu tập đoàn mà thôi, cho nên muốn phát triển thì phải tìm kiếm kỳ ngộ mới.

Bò lên Long Chính Tiết xem như một bước cờ tốt mà Cù Hữu Nghĩa chọn lựa, hiện tại Long Chính Tiết trở thành chủ tịch tỉnh, địa vị khác hẳn, quyền nói chuyện càng mạnh, đối với việc hắn tiến quân vào tỉnh Hà Đông hiển nhiên có trợ giúp rất lớn, nhưng Cù Hữu Nghĩa phát hiện một vấn đề, đó là trong lòng Long Chính Tiết cũng có ý nghĩ riêng, chưa hẳn đã hoàn toàn phù hợp với hắn.

Phát hiện này làm Cù Hữu Nghĩa phi thường khó chịu, nhưng lại không có biện pháp gì.

Quả nhiên một người khi đã nắm giữ đầy đủ quyền lực, đương nhiên sẽ có ý nghĩ khác rồi.

- Giá trị trùng kiến Đông Sơn Tự rốt cục có bao nhiêu, có đáng giá cho chúng ta đầu nhập nhiều như vậy hay không?

Long Chính Tiết bỗng nhiên nói chuyện, có chút giống như đang tự nói chuyện với chính mình.

Đương nhiên Cù Hữu Nghĩa sẽ không cho rằng Long Chính Tiết tự mình nói chuyện, vì vậy vấn đề này hắn phải giải đáp, hắn tổ chức lại ngôn ngữ một chút, sau đó nói với Long Chính Tiết:

- Theo biểu hiện mà xem kỳ thật chuyện này là bù tiền đấy, ngoại trừ kiến thiết một ngôi chùa mới, cùng một tòa Đông Sơn đại phật, chỉ có thể thu chút phí quản lý, tối đa lợi dụng tài nguyên ưu thế mà kiến thiết khắp chung quanh một loạt phục vụ phương tiện, mượn nơi này để kiếm lợi nhuận sản nghiệp phụ thuộc.

Long Chính Tiết gật nhẹ đầu, ý nghĩ của hắn cũng là như vậy, nhưng do hoàn cảnh tương lai không rõ, hắn cảm thấy Cù Hữu Nghĩa đầu nhập nhiều tiền như vậy đi vào thật sự là không cần thiết, dù sao hiện tại trong tỉnh Hà Đông nơi đáng giá đầu tư thật không ít, chưa hẳn nhất định phải chăm chú vào ngành du lịch.

Mặc dù bọn họ tính toán lợi dụng đường cao tốc hoàn thành mà phát triển về sau, nhưng phát triển khách du lịch có thể lợi nhuận lớn hay không thì không ai dám chắc chắn.

- Thế nhưng còn một điều, chúng ta có thể chứng kiến chính là thành phố Đông Sơn cũng đang nằm trên đường phát triển thật nhanh!

Cù Hữu Nghĩa nói với Long Chính Tiết:

- Chúng ta chẳng những có mục tiêu phát triển của mình, đồng thời còn nhờ cơ hội phát triển của Đông Sơn mà ngồi một chuyến đi nhờ xe.

- Ah? Không ngờ anh đánh giá Diệp Khai cao như vậy!

Long Chính Tiết nghe xong hơi có chút kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt nói.

Cù Hữu Nghĩa cho rằng Đông Sơn sẽ phát triển mạnh, loại ý nghĩ này được thành lập dưới điều kiện tiên quyết là Diệp Khai chủ chính Đông Sơn, là một phương đối lập với Diệp Khai, Cù Hữu Nghĩa có nhận thức như thế nhất định làm Long Chính Tiết cảm thấy ngoài ý muốn.

- Người trong thương trường không thể khinh thị bất cứ đối thủ nào, bởi vì dưới một hoàn cảnh cạnh tranh công bình, bất kỳ đối thủ nào cũng có thể trổ hết tài năng, ở sau vượt lên trước.

Cù Hữu Nghĩa chậm rãi nói:

- Diệp Khai bối cảnh thâm hậu, chẳng những trong phương diện tài nguyên chính trị mà thôi, theo điều tra của tôi đối với hắn mà xem, lực ảnh hưởng của hắn đối với giới kinh doanh cũng thật cường đại, chỉ từ Bùi tổng kia chịu đến Đông Sơn thì biết được. Đối với người trẻ tuổi như vậy mà lại phải cần thời gian đến chế tạo chiến tích, phát triển kinh tế địa phương chính là công tác hàng đầu của hắn. Cho nên tôi mới có thể nói thành phố Đông Sơn ẩn chứa thật nhiều cơ hội kinh doanh.

- Lời nói này của anh thật đúng trọng tâm.

Long Chính Tiết gật nhẹ đầu đồng ý lời của hắn:

- Khi Diệp Khai còn ở Giang Trung, đã tay không tạo ra một tân khu cấp quốc gia phát triển, xác thực không phải người bình thường, điểm này ai cũng thừa nhận. Kỳ thật tôi chỉ lo lắng anh xem thường hắn mà mang tới phiền toái cho chính mình.

- Kỳ thật hiện tại đã có phiền toái…

Nhớ tới đứa con trai vô dụng của mình, Cù Hữu Nghĩa không khỏi thở dài, nghĩ thầm vận khí của mình thật sự là quá xui xẻo, nếu không phải vì chuyện của Cù Sĩ Vinh, cũng không biến thành thế nước lửa với Diệp Khai, hiện tại muốn lợi dụng Diệp Khai kiếm tiền thật sự không còn dễ dàng.

Càng khỏi cần nói nếu hắn kinh doanh theo đúng luật pháp tại Đông Sơn, đoán chừng Diệp Khai sẽ không chế tạo phiền toái gì cho hắn, nhưng nếu hắn dám ở Đông Sơn lật mây làm mưa, Diệp Khai nhất định sẽ đả kích hắn nặng nề.

Đối với người trẻ tuổi kia, tâm tình của Cù Hữu Nghĩa phi thường phức tạp.

Nhất là đối với việc trùng kiến Đông Sơn Tự, Cù Hữu Nghĩa cảm thấy hiện tại tựa hồ đã xuất hiện một ít biến hóa, có trời mới biết kế hoạch của hắn có thể thuận lợi thực hiện được hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui