Quân Nhân Tại Thượng

Ngô An Kỳ sửng sốt, như bị vẻ mặt dữ tợn của cô dọa cho sợ hãi, một lúc sau cô ta mới phản ứng lại, rồi nhìn Chung Thủy Linh nói: “Dựa vào điều gì chứ?”

Chung Thủy Linh nhíu mày, nhìn cô ta uy hiếp: “Cô cảm thấy cô đã biết những chuyện không nên biết, thì vẫn có thể gả vào nhà họ Lý à?”

Có phải đầu óc cô ta có vấn đề gì không, cô ta biết được bí mật của Tô Mỹ Dung, thì sao bà ta có thể để cho cô ta gả vào nhà họ Lý chứ, như vậy chẳng phải bà ta bị cô ta nắm được nhược điểm cả đời ư?

“Cô đừng lo lắng thay cho tôi.”

Ngô An Kỳ hơi đắc ý nói, rồi quay đầu nhìn ra xa, khóe miệng còn mang theo ý cười nói: “Ban đầu tôi còn tốn tư muốn gả vào nhà họ Lý, nhưng giờ ngẫm lại, nhà họ Lý thì đáng là gì chứ?”

Cô ta nói như thể đã nhìn thấy được tương lai của mình, vẻ mặt trông cực kỳ đắc ý.

Chung Thủy Linh nhíu mày, không hiểu hàm ý trong câu nói đó của cô ta.

Ngô An Kỳ lại quay đầu nhìn Chung Thủy Linh, rồi nói thẳng ra: “Chung Thủy Linh, cô nói thật đi, có phải cô cũng biết Cảnh Thịnh hoàn toàn không phải con trai ruột Lý Thành Sơn đúng không?”

Câu hỏi của cô ta đã khiến Chung Thủy Linh nhất thời sửng sốt, câu hỏi này hình như có chút khác biệt với suy nghĩ của cô, háo ra con trai Tô Mỹ Dung mà lúc nãy Ngô An Kỳ nói là chỉ Lý Cảnh Thịnh ư?

Ngô An Kỳ thấy cô im lặng thì tưởng cô ngầm thừa nhận, nên mỉm cười nói: “Nếu mọi người đã biết hết rồi, cô cần gì phải giả vờ hồ đồ trong khi mình biết quá rõ chứ?”

Chung Thủy Linh thật sự không phải giả vờ hồ đồ, mà cô bị logic của cô ta dọa cho sợ hãi, nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng cô ta đang ám chỉ chuyện Cẩn Nghiêm là con trai ruột Tô Mỹ Dung, chứ không phải em trai, nhưng hình như cô ta đã hiểu lầm rồi, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra cô ta không suy đoán về quá khứ Cẩn Nghiêm, hơn nữa với miệng lưỡi cô ta, cô thật sự lo rằng, cô ta không giữ được bí mật và đi khắp nơi rêu rao, giờ chẳng phải cô là ví dụ tốt nhất à, cô không hề hỏi han gì, cũng luôn nói rằng mình không muốn biết, nhưng cô ta vẫn nóng vội muốn nói hết cho mình nghe.

Nghĩ như vậy Chung Thủy Linh liền nảy ra một chủ ý, nếu cô ta đã hiểu lầm, vậy thì cô sẽ thuận theo lời cô ta: “Ngô An Kỳ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, có những chuyện nên biết thì cứ biết, còn không nên biết thì tuyệt đối đừng có biết, nếu cô lỡ biết được thì cũng nhanh chóng quên nó đi, giả vờ như mình không biết chuyện gì hết, hiểu không?”

Mấy câu này là lời khuyên thật lòng của cô, đôi khi biết quá nhiều chuyện cũng không tốt cho bản thân, hôm đó cô rất muốn mình đừng đi tới chỗ hẹn với Trương Tân Thành, như vậy có lẽ cô sẽ không biết chuyện gì hết, sẽ không đến nỗi như bây giờ, cứ mỗi lần nhìn thấy Cẩn Nghiêm hoặc Tô Mỹ Dung, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất áp lực, sợ mình sơ ý nói ra hết.

Nhưng hình như Ngô An Kỳ không hề để tâm đến những lời Chung Thủy Linh nói, mà nói tiếp: “Cô bớt nói với tôi mấy lời đó đi, giờ nếu tôi không nắm được nhược điểm này của Tô Mỹ Dung, cô cảm thấy bà ta sẽ đối xử với tôi với thái độ tốt như thế à?”

Ngô An Kỳ nói xong thì hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: “Ban đầu tôi tìm mọi cách để lấy lòng, nhưng bà ta chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi.”

Cả đời này cô ta sẽ không bao giờ quên thái độ và những lời nói lạnh lùng vô tình của Tô Mỹ Dung, cô ta luôn nhắc nhở mình rằng, con đường mình đã đi qua khó khăn như thế nào, cô ta phải trân trọng mọi thứ mình đang có, bởi vì những thứ này đều do cô ta dùng lòng tự tôn để đổi lấy.

Chung Thủy Linh nhìn cô ta, không có cách nào lý giải được mạch suy nghĩ của cô ta, mặc kệ là chuyện gì, cô ta cũng thích tìm nguyên nhân trên người người khác, rốt cuộc là do cô ta quá tự tin hay tự ti quá mức thế?

Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh liền ngoảnh mặt, không nhìn cô ta nữa mà ngồi lại xuống ghế sofa, thầm nghĩ xem cô ta còn biết chuyện gì nữa không, so với những gì cô suy đoán thì tốn hơn nhiều.

Ngô An Kỳ thấy cô lại ngồi xuống sofa thì cũng ngồi xuống cạnh cô lần nữa, nhưng không nhìn cô, mà lạnh lùng hỏi: “Cô biết chuyện này từ khi nào thế?”

Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ta nhưng không nói gì, càng lười nói mấy chuyện này với cô ta.

Ngô An Kỳ thấy cô im lặng thì liếc nhìn cô, khóe miệng thoáng mang theo ý cười rồi nói: “Sao thế, cô hối hận vì mình không giữ Cảnh Thịnh lại à?”

Chung Thủy Linh trợn mắt, rồi nhìn cô ta nói: “Ngô An Kỳ, tôi nói với cô lần cuối cùng, sau này mong cô đừng nhắc đến tên Lý Cảnh Thịnh này trước mặt tôi nữa, tôi đã sớm vứt bỏ anh ta rồi, cô muốn nhặt lại rồi xem như bảo bối là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi!”

“Cô kích động như thế làm gì?”

Ngô An Kỳ mỉm cười, trông có vẻ rất đắc ý: “Còn nói cô không để tâm, nếu không quan tâm thì cô kích động làm gì, chắc chắn cô biết Cảnh Thịnh là con trai Bộ trưởng Trương, nên giờ hối hận đến xanh ruột rồi đúng không?”

“Bộ trưởng Trương Bộ trưởng Lý gì chứ, tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.”

Chung Thủy Linh cảm thấy mình thật sự không phù hợp với Ngô An Kỳ, hai người chưa bình tĩnh nói được hai câu thì tâm trạng cô, hoặc tâm trạng cô ta đã bùng phát rồi.

“Cô bớt giả ngốc với tôi đi, tôi đã điều tra rồi, hôm đó người đàn ông đi gặp Tô Mỹ Dung chính là Trương Tân Thành, Bộ trưởng Bộ Tài Chính hiện nay.”

Ngô An Kỳ nói rất đắc ý, trong lòng càng cảm thấy vui mừng về vận may của mình, cô vốn tưởng rằng, mình có thể gả vào nhà quyền thế hàng đầu Giang Thành chính là mục đích lớn nhất và cũng khiến cô thỏa mãn nhất kiếp này, nhưng không ngờ Lý Cảnh Thịnh không chỉ có thế, mà anh còn có một người ba ruột vô cùng quyền lực, có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới chuyện này.

Chung Thủy Linh sửng sốt nhìn cô ta, nhất thời không phản ứng kịp, Ngô An Kỳ nói Trương Tân Thành là Bộ trưởng Bộ Tài Chính, chuyện, chuyện cười này thật sự quá lố rồi đó...

Nhưng quả thật cô vẫn nhớ rõ, hôm đó, lúc người đàn ông đeo mắt kính vàng đi bên cạnh Trương Tân Thành đi vào rồi gọi ông ta là bộ trưởng gì đó, nhưng lúc đó cô hoàn toàn không để ý đến điều đó, chỉ biết ông ta có bối cảnh, nhưng không ngờ bối cảnh của ông ta lại vững chắc như vậy.

Giờ cô bỗng hiểu rõ sự sợ hãi của Tô Mỹ Dung trong khoảng thời gian này, nếu chỉ là người và chuyện trên thương trường, có lẽ sẽ không làm khó được bà ta, dù gì bà ta cũng lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, hơn nữa còn phát triển rất tốt, chắc chắn cũng là người có năng lực, nhưng nếu đổi thành Trương Tân Thành, Bộ trưởng Bộ Tài Chính quốc gia với quyền lực lớn như vậy, một doanh nhân làm ăn như bà ta sao có thể đấu lại ông ta chứ?

Ngô An Kỳ liếc nhìn Chung Thủy Linh, thấy vẻ mặt ngạc nhiên và bất ngờ của cô thì mỉm cười nói: “Hóa ra cô vẫn chưa biết à?

“Cô nói thật ư?” Chung Thủy Linh vẫn không dám tin, hình như chuyện này đã vượt xa tưởng tượng của cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui