“Cô thật sự không biết à?” Ngô An Kỳ hơi bất ngờ, cô còn tưởng Chung Thủy Linh biết chuyện này, cứ nghĩ mình biết sau cùng nên tiếc đứt ruột đứt gan, nhưng không ngờ cô ta lại không biết.
Chung Thủy Linh nhìn cô ta hỏi: “Cô nghe ai nói thế?”
Ngô An Kỳ nhìn cô nghi ngờ, rồi cảnh giác hỏi: “Cô không biết Trương Tân Thành là ai thì căng thẳng làm gì?”
Chung Thủy Linh nghe cô ta hỏi vậy thì trong lòng thầm mắng, sao giờ cô ta lại trở nên thông minh vậy, cô nhanh chóng phản ứng lại, rồi nói bừa với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Có thể làm cho Tô Mỹ Dung hoảng sợ như vậy, chắc chắn người đó phải có chỗ hơn người, nhưng tôi không ngờ ông ta lại có bối cảnh như thế.”
Nghe cô giải thích như vậy, Ngô An Kỳ cũng cảm thấy có lý, nên không để tâm cho lắm, mà nói tiếp: “Trương Tân Thanh là ai cơ chứ, ông ta là là người cô có thể tùy tiện tìm kiếm trên mạng à?”
Nói xong, cô ta chán ghét nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Bình thường thấy cô rất thông minh, sao giờ lại không hiểu một đạo lý đơn giản như thế chứ?”
Chung Thủy Linh lườm cô ta, không có tâm trạng để phản bác lại.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc phải điều tra Trương Tân Thành, cô chỉ lo lắng cho Tô Cẩn Nghiêm, chứ không hề quan tâm đến bối cảnh của anh.
Ngô An Kỳ thấy cô im lặng thì tiện tay vén tóc mình lên rồi trêu đùa: “Thật ra tôi cũng không để tâm đến việc chuyện này bị bại lộ ra ngoài, đến lúc đó có thể để cho Cảnh Thịnh nhận lại tổ tiên của mình cũng tốt.”
Chung Thủy Linh nghe vậy thì lườm cô ta rồi nói: “Cô là vì chính mình thì có.”
Để anh ta nhận lại tổ tiên gì chứ, chẳng qua cô ta muốn dựa vào chuyện này để bắt quàng làm họ với Trương Tân Thành thôi.
“Tôi vì chính mình thì sao chứ, tục ngữ đều nói, người sống vì mình là chuyện bình thường, nếu không sẽ bị trời tru đất diệt.” Ngô An Kỳ thản nhiên nói.
Chung Thủy Linh không muốn tranh cãi với cô ta, vì chuyện đó thật sự không có ý nghĩa gì, nhất là tam quan của cô ta thối nát đến mức khiến cô gần như nghi ngờ cả thế giới, tốt hơn hết là chỉ nên tiếp xúc sơ sơ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Chung Thủy Linh định đứng dậy đi qua bên khác ngồi, không muốn ngồi quá gần cô ta, để tránh việc mình cũng bị cô ta lây nhiễm.
Ngô An Kỳ thấy cô định đứng dậy rời đi thì cũng định đứng dậy đi theo, đúng lúc này, trợ lý của Trương Tường Tường đi về phía bọn họ.
Ngô An Kỳ thấy vậy thì cầm túi xách lên, đi về phía trợ lý Trương Tường Tường ngay, lúc đi giày cao gót của cô ta phát ra tiếng lộp cộp, thu hút rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh.
Chung Thủy Linh cũng chú ý tới cô ta, thấy trợ lý Trương Tường Tường hơi khó xử khi bị Ngô An Kỳ chặn đường thì cầm túi xách của mình lên, rồi đi qua đó.
“Tiểu Vương, có phải chị Tường đã bàn chuyện xong rồi không?”
Ngô An Kỳ rất ân cần hỏi, hôm nay cô đại diện cho may mặc Lý Thị tới đây tìm Trương Tường Tường, để bàn chuyện làm người đại diện và tài trợ cho thương hiệu, lúc trước sau khi bị Chung Thủy Linh yêu cầu công khai xin lỗi, cô đã được Lý Cảnh Thịnh sắp xếp chuyển tới phòng phát triển thị trường, có điều cô tới phòng này đã lâu, nhưng vẫn không tạo ra được thành tích gì, cô nóng lòng muốn làm chút gì đó, để chứng minh mình có năng lực, cũng để mình đứng vững trong công ty hơn.
Tiểu Vương, trợ lý Trương Tường Tường nhìn cô ta khó xử, rồi nói: “Xin lỗi cô Ngô, hôm nay chị Tường thật sự không rảnh để gặp cô, hay là hôm khác cô tới đây nhé?”
Ngô An Kỳ nghe cô ta nói vậy thì nói: “Không sao đâu, tôi chỉ cần một phút thôi, cô hãy cho tôi một phút, để tôi giới thiệu đơn giản với chị Tường là được rồi.”
“Xin lỗi cô Ngô, tôi thật sự không thể làm chủ được, tôi cũng chỉ là người làm công thôi, cô đừng làm khó tôi nữa được không?”
Tiểu Vương thật sự bị Ngô An Kỳ dây dưa đến mức hết cách rồi, đã bị cô ta dày vò suốt buổi chiều rồi, mà giờ có đuổi thế nào cũng không đi nữa.
Chung Thủy Linh đi qua bên này, nhưng không nhìn Ngô An Kỳ, mà nói thẳng với Tiểu Vương: “Tiểu Vương, chị Tường đã bàn xong chuyện chưa? Chỗ tôi có mấy bản thảo thiết kế muốn đưa cho chị ấy xem.”
Tiểu Vương nhìn Chung Thủy Linh như nhìn thấy vị cứu tinh, liên tục gật đầu nói với cô: “Chị Tường bảo tôi gọi cô vào đó.”
Chung Thủy Linh gật đầu, lúc đi qua người Ngô An Kỳ, cô nói: “Đừng gây khó dễ cho cô ấy nữa, nếu truyền ra ngoài, cô không sợ bị người khác chê cười à?”
“Cô, sao cô có thể đi vào chứ?” Ngô An Kỳ xông thẳng lên chặn trước mặt Chung Thủy Linh, rồi nói với trợ lý Tiểu Vương: “Sao cô lại bảo cô ta đi vào, rõ ràng tôi tới đây trước cô ta mà.”
Mặt trợ lý Trương Tường Tường sắp phát khóc rồi, cô ta nói với Ngô An Kỳ: “Cô Ngô à, tôi thật sự không thể quyết định chuyện này được, cô đừng làm khó tôi nữa.”
Chung Thủy Linh cũng muốn giúp cô trợ lý này, nhưng cô thừa hiểu Ngô An Kỳ tẻ nhạt, vô liêm sỉ đến cỡ nào, nên cô không muốn lãng phí thời gian trên người cô ta, cô vẫn đang đợi bên này xác nhận, rồi quay về may quần áo.
Cô vượt qua người Ngô An Kỳ, rồi đi thẳng vào văn phòng Trương Tường Tường, lúc cô tiến vào, Trương Tường Tường vẫn đang trò chuyện với đạo diễn, thấy Chung Thủy Linh đi vào, cô ta nhiệt tình giới thiệu với đạo diễn: “Đạo diễn Phùng, đây là Shirley, là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thời trang.”
Đạo diễn Phùng nghe vậy thì gật đầu, lịch sự đưa tay ra với Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh thấy thế cũng vội vàng vươn tay ra bắt tay ông ta, rồi lịch sự nói: “Trước đây tôi đã từng xem rất nhiều tác phẩm của đạo diễn Phùng, không ngờ lại có thể gặp được đạo diễn Phùng ở đây, đúng là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Cô quá khách sáo rồi.”
Đạo diễn Phùng mỉm cười, rồi nhìn cô nói: “Mọi người cùng nhau ngồi xuống đi.”
“Đúng đúng đúng, mọi người đều ngồi xuống đi.”
Trương Tường Tường nói xong thì quay đầu nhìn nhân viên đang đứng cạnh mình nói: “Cô ra ngoài pha thêm một bình trà rồi mang vào đây đi.”
Nhân viên kia vội gật đầu, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Trương Tường Tường liếc nhìn Chung Thủy Linh, rồi cười nói với đạo diễn Phùng: “Đạo diễn Phùng, đúng lúc lần hợp tác này của chúng ta là một bộ phim thời trang, về tạo hình trang phục của phim tôi muốn Shirley giúp tôi thiết kế, không biết ông thấy thế nào?”
Đạo diễn Phùng nghe cô ta nói vậy thì liên tục gật gù không hề nghĩ ngợi đáp: “Chuyện này có gì to tát chứ, chủ yếu là cô có thể làm được.”
Chung Thủy Linh ngồi cạnh, hoàn toàn không ngờ rằng Trương Tường Tường gọi mình vào đây là để giới thiệu công việc cho mình, chuyện này làm cô quá bất ngờ, cho dù hiện tại bọn họ đang là quan hệ hợp tác, nhưng nói chính xác thì đến giờ cô vẫn chưa thực sự làm được gì nên cô hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của Trương Tường Tường.
Trương Tường Tường nghe đạo diễn Phùng nói vậy thì quay đầu nhìn Chung Thủy Linh nói: “Shirley, tôi vẫn chưa bàn bạc với cô, cô có thời gian để nhận công việc này không?”
Chung Thủy Linh nghe cô ta hỏi vậy thì nhanh chóng phản ứng lại, vội gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt nhất.”
Trương Tường Tường mỉm cười, rồi xoay đầu nhìn đạo diễn Phùng cười nói: “Xong rồi đấy đạo diễn Phùng, chúng ta cứ thỏa thuận như thế nhé.”
“Tất nhiên rồi, trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ người mà cô giới thiệu, lúc trước tôi vẫn đang phát sầu vì chưa được tìm ai thiết kế trang phục, giờ thì quá tốt rồi, cô bằng lòng tới quay là sự giúp đỡ lớn lao rồi, đã vậy còn tiện thể giải quyết vấn đề trang phục, lát nữa tôi phải mời cô một bữa mới được.”