Quân Nhân Tại Thượng

Tô Cẩn Nghiêm đi tới cạnh Trương Tân Thành, gật gật đầu với ông ta, mở miệng nói: “Ông Trương từng gặp tôi sao?”

Trương Tân Thành sững sốt một chút, dường như không nghĩ tới anh sẽ hỏi vậy, lắc đầu nói: “Không có, sao cậu hỏi vậy?”

Tô Cẩn Nghiêm khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm ông ta nói: “Nếu tôi không nói sai, ông Trương từ lúc nãy nhìn thấy tôi, ánh mắt thường đánh giá tôi.”

Trương Tân Thành dường như có chút ngoài ý muốn với năng lực quan sát của Tô Cẩn Nghiêm, có chút hiểu rõ cười, nhìn anh nói: “Cậu rất giống một người quen cũ trước đây của tôi.”

Tô Cẩn Nghiêm nhướn mày, chỉ mỉm cười nói: “Tôi cho rằng câu này hợp với một người đàn ông nói với một người phụ nữ.”

“Tôi nói thật.” Trương Tân Thành biểu cảm rất nghiêm túc.

Tô Cẩn Nghiêm nhìn ông ta, thật lâu cũng không nói gì.

Ánh mắt Chung Thủy Linh luôn dõi theo họ, thấy hai người đứng đối mặt như vậy, lo lắng Trương Tân Thành sẽ nói ra chuyện gì không nên nói, vội bước tới kéo tay Tô Cẩn Nghiêm: “Cẩn Nghiêm, được rồi chứ? Chúng ta quay về đi.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu với cô, lại nhìn Trương Tân Thành nói: “Có cơ hội gặp lại.” Nói xong bèn xoay người dẫn Chung Thủy Linh chuẩn bị rời đi.

Nắm tay Tô Cẩn Nghiêm chuẩn bị đi, Chung Thủy Linh lúc này mới có chút thở phào nhẹ nhõm, hai người vừa bước bước đầu tiên, Trương Tân Thành sau lưng đã nói với họ: “Người quen cũ lúc nãy tôi nói cậu cũng quen.”

Bước chân Tô Cẩn Nghiêm khựng lại, Chung Thủy Linh bên cạnh trái tim càng thêm căng thẳng.

Tô Cẩn Nghiêm quay đầu sang, nhìn Trương Tân Thành: “Vậy sao?”

Trương Tân Thành nhìn vào mắt anh, như có thể từ ánh mắt anh nhìn thấy bóng dáng trên người Tô Mỹ Dung năm đó, ông ta còn nhớ sắc mặt lúc cuối cùng của Tô Mỹ Dung năm đó lúc rời đi, ánh mắt oán hận và phẫn nộ đó, cả đời này ông ta cũng không thể nào quên.

Chung Thủy Linh muốn kéo Tô Cẩn Nghiêm đi, khẽ giật giật tay anh, nhìn anh, sắc mặt như đang hỏi anh có đi không.

Ở chung lâu như vậy, Tô Cẩn Nghiêm đương nhiên thoáng chốc đã hiểu ý, quay đầu nhìn Trương Tân Thành nói: “Trương tổng, tôi còn có việc, lần sau có cơ hội lại nói chuyện, hôm nay tôi đi trước.” Nói xong bèn dẫn Chung Thủy Linh xoay người rời đi.

Trương Tân Thành sau lưng nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tô Mỹ Dung.”

Chung Thủy Linh nắm chặt tay Tô Cẩn Nghiêm, điều cô lo lắng chính là điều này, lại không nghĩ tới Trương Tân Thành thật sự sẽ chặn trước mặt Tô Cẩn Nghiêm nói ra!

Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh bên cạnh, như có chút không hiểu sự căng thẳng trên mặt cô là vì điều gì, lại quay đầu nhìn Trương Tân Thành, không lên tiếng, chỉ là có chút nghi hoặc.

Trương Tân Thành nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu tôi không nói sai, Tô Mỹ Dung là chị cả cậu đi.”

“Cho nên ông quen chị cả tôi?” Sắc mặt Tô Cẩn Nghiêm lúc này nhìn có chút nghiêm túc, đôi mắt nhìn Trương Tân Thành cũng có chút sắc bén.

Chung Thủy Linh hít sâu một hơi, cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài, cô và Tô Mỹ Dung cố hết sức muốn Tô Cẩn Nghiêm tránh khỏi Trương Tân Thành, lại không nghĩ tới vẫn không tránh khỏi họ gặp mặt, nghĩ vậy liền có chút không cam tâm khẽ cắn môi.

Ánh mắt Trương Tân Thành nhìn Tô Cẩn Nghiêm dường như có chút áy náy nhàn nhạt, nói: “Tôi và chị cả cậu quen biết nhiều năm, nhưng cũng đã nhiều năm rồi không gặp lại.”

“Vậy sao.” Giọng Tô Cẩn Nghiêm rất nhạt, ánh mắt nhìn Trương Tân Thành vẫn sắc bén như cũ: “Tôi trước giờ chưa từng nghe chị cả nhắc tới.”

Trương Tân Thành im lặng, ánh mắt lại không hề rời khỏi mặt Tô Cẩn Nghiêm.

Trương Tường Tường ký tên cho Linda và Tiểu Đào, thấy Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh đứng với ba mình bên này, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt thâm ý, nhưng rất nhanh đã bị che giấu, đi về phía họ, cố ý cười hỏi: “Ba, ba nói chuyện gì với Shirley vậy?”

Trương Tân Thành lúc này mới hoàn hồn, nhìn Trương Tường Tường: “Không có gì, buổi chiều ba về Hải Thịnh, con có đi cùng ba không?”

Trương Tường Tường ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Dạ, gần đây con vừa kêu chị Vi Vi đẩy hết tất cả công việc cho con, chuẩn bị quay về ăn sinh nhật với mẹ.” Lúc nói những lời này, khóe môi hàng mày Trương Tường Tường dần tràn đầy ý cười.

Trương Tân Thành nhìn cô ta, khẽ cong môi cười.

Trương Tường Tường lại quay đầu nhìn Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm nói: “Shirley, lần sau hai người đến Hải Thịnh, nếu tôi ở đó sẽ dẫn hai người đi ăn món ngon ha.”

Chung Thủy Linh chỉ khẽ nhếch môi, ý cười căn bản không đạt đáy mắt.

Nhưng Trương Tường Tường như không chú ý thấy, ôm cánh tay Trương Tân Thành nói: “Ba, chúng ta không trễ nãi Shirley nữa, hai ba con mình cũng lâu không gặp rồi, con thật sự có chút chuyện muốn nói với ba.”

Trương Tân Thành gật đầu, lại quay nhìn Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh, nói: “Lần sau có cơ hội gặp lại, nếu có thể, giúp tôi chào hỏi chị cả cậu.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, mặt không có quá nhiều cảm xúc, nói: “Được.”

Trương Tường Tường có chút tò mò nhìn Tô Cẩn Nghiêm lại nhìn ba mình, nói: “Ba quen Tô tổng?”

Trương Tân Thành dường như không muốn nói nhiều, chỉ giải thích: “Một người bạn cũ, mấy chục năm không liên lạc rồi.”

Trương Tường Tường hiểu ra gật đầu, cũng không hỏi nhiều, cười nói với Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh: “Shirley, vậy chúng tôi đi trước.”

Chung Thủy Linh im lặng gật đầu, mặt không có quá nhiều ý cười.

Tiểu Đào và Linda vì lấy được chữ ký của Trương Tường Tường mà lúc này rõ ràng có chút kích động, thấy Trương Tường Tường và Trương Tân Thành chuẩn bị rời đi, còn vô cùng hưng phấn vẫy tay một lúc với cô ta.

Đợi Trương Tường Tường và Trương Tân Thành đi rồi, Linda mới quay đầu hỏi Chung Thủy Linh: “Chị Thủy Linh, buổi chiều chị có tới công ty không?”

Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn cô ấy nói: “Ngày mai chị lại tới đi, chuyện tuyển dụng em để ý chút.”

Linda gật đầu, nói: “Em biết, hôm qua đã đăng tin tức tuyển dụng rồi, xem hôm nay có người gọi điện thoại tới không.”

Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Chúng ta về đi.”

Tô Cẩn Nghiêm không nói chuyện, nhìn có chút hoang mang, như đang suy nghĩ điều gì.

Chung Thủy Linh vươn tay kéo kéo tay anh, lại khẽ gọi lần nữa: “Cẩn Nghiêm?”

Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới phản ứng lại, nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi cô làm sao vậy.

Chung Thủy Linh cố gắng khiến mình thoải mái một chút, nhếch môi mỉm cười nói: “Chúng ta về đi, không phải ngày mai anh phải đi sao, chúng ta về nhà thăm ông cụ.”

Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”

Chung Thủy Linh nhìn Linda và Tiểu Đào: “Hai em tự về cẩn thận chút, chị đi trước, mai gặp.”

Tiểu Đào cười vẫy tay với họ, nói: “Dạ, em biết rồi, chị yên tâm đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui