Quân Nhân Tại Thượng

Vào buổi chiều ngày thứ ba khi Chung Thủy Linh đến thì Tô Cẩn Nghiêm trở về, ngày hôm đó đúng lúc Chung Thủy Linh đang làm một bản thiết kế, cả ngày không quan tâm đến điện thoại, ngay cả điện thoại còn pin hay không cũng không biết, một mình cả ngày ngồi trong phòng không đi ra ngoài, ngay cả ăn cơm cũng chỉ vào buổi trưa gọi một phần đồ ăn nhanh, đem bữa sáng thành bữa trưa.

Vì vậy tối hôm đó Tô Cẩn Nghiêm rời khỏi quân đội, lúc gọi điện thoại cho Chung Thủy Linh, cho dù gọi như thế nào cũng đều ở trong trạng thái tắt máy.

Cầm điện thoại, Tô Cẩn Nghiêm có chút nghi ngờ cau mày: “Sao lại tắt máy chứ, con nhóc này rốt cuộc đang làm cái gì?”

Phía sau, lão Phan cũng từ trong đội đi ra, chuẩn bị về nhà, một tuần chưa gặp vợ con, nói thật thật sự rất nhớ bọn họ.

Thấy Tô Cẩn Nghiêm đứng ở cửa, đưa tay lên vỗ vai anh, mỉm cười trêu trọc nói: “Tôi còn cho rằng cậu đi từ lâu rồi chứ, sao thế, không đi tìm vợ sao?”

Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn anh ta, cau mày nói: “Điện thoại tắt máy, cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Nói như vậy, anh lại chuẩn bị gọi điện thoại cho Chung Thủy Linh.

Vẫn tắt máy, giọng nói lạnh lùng của nhân viên chăm sóc khách hàng lặp đi lặp lại trong điện thoại.

“Mất kết nối rồi?” Lão Phan có chút bất ngờ, anh ta rất rõ mấy ngày nay Tô Cẩn Nghiêm muốn kết thúc trại huấn luyện để trở về như thế nào, vì lý do này anh còn vi phạm quy tắc gọi điện thoại cho vợ anh ta, nhờ cô ấy qua chăm sóc một chút.


“Có thể điện thoại hết pin.” Tô Cẩn Nghiêm nghĩ như vậy, quay đầu liếc nhìn lão Phan nói: “Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi đến nhà khách xem một chút.”

Lão Phan lập tức gật đầu, nói với anh: “Được, cậu mau đi đi, có tin tức hay không đều phải gọi điện báo cho người anh này của cậu.” Nếu như thật sự không thấy, ít nhất anh ta còn có thể giúp anh đi tìm.

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, sau đó sải bước chạy về phía nhà khách.

Lão Phan ở phía sau nhìn hình bóng anh chạy như bay, có chút buồn cười lắc đầu: “Vẫn cho rằng đứa trẻ này rất lạnh lùng, vừa yêu đương vào cái là không khác gì so với người bình thường….”

Tô Cẩn Nghiêm trong vài phút đã chạy đến nhà khách, hỏi lễ tân, chắc chắn số phòng của cô, sau đó quay người trực tiếp chạy lên tầng, thậm chí còn không đợi thang máy.

Lúc Tô Cẩn Nghiêm đứng trước cửa phòng của Chung Thủy Linh, bộ đồng phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên mặt trông càng khoa trương.

Giơ tay lên gõ cửa, có chút căng thẳng đợi ở bên ngoài, trong lòng lúc này không có cái gì cả, nếu như Chung Thủy Linh không có ở bên trong, vậy thì anh phải đi đâu để tìm cô ấy, về chuyện này, anh không có một chút đầu mối này.

Đợi rất lâu, bên trong cũng không có phản hồi, yên tĩnh giống như cái gì đó.

Trong lòng có chút trống rỗng, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, lại giơ tay lên gõ cửa, gọi to: “Tiểu Linh?”

Chung Thủy Linh ở bên trong đang chăm chú vẽ bản thảo, mơ hồ nghe thấy có tiếng gõ cửa, nhưng lại không quan tâm, lúc này chỉ sợ nếu như mình dừng lại không biết lát nữa phải vẽ cái gì.

Bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó lại vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”, kèm theo tiếng gõ cửa hình như còn nghe thấy tiếng Tô Cẩn Nghiêm gọi mình.

Có chậm hơn nửa nhịp, đợi lúc Chung Thủy Linh phản ứng lại, lập tức đặt bút vẽ trong tay xuống, quay đầu liếc nhìn về hướng cửa, lúc này thậm chí còn có chút không chắc chắn và nghi ngờ.

Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài gần như muốn từ bỏ, cuối cùng lại không bỏ cuộc gọi một tiếng: “Tiểu Linh, em có ở trong không?”


Lúc này Chung Tiểu Linh mới chắc chắn người đứng bên ngoài gõ cửa là Tô Cẩn Nghiêm, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, do dự động tác dùng lực quá lớn có chút mãnh liệt, không cẩn thận đầu gối bị va phải bàn, đau đến mức suýt nữa cô rơi nước mắt, nhưng lại lo lắng Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài rời đi, không quan tâm đến cơn đau vội vàng hét với bên ngoài cửa: “Có, em ở trong này!”

Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài đang muốn rời đi, nghe thấy giọng nói của Chung Thủy Linh ở bên trong, sự lo lắng không yên lúc đầu sau khi nghe thấy giọng nói của cô cũng thở phào nhẹ nhõm, anh còn nghĩ là con nhóc này mất tích rồi chứ.

Chung Thủy Linh loạng choạng chạy về phía cửa, lúc mở cửa ra, nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đứng ở bên ngoài, lập tức bổ nhào về phía anh, nói: “Tô Cẩn Nghiêm cuối cùng anh cũng trở về rồi!”

Tô Cẩn Nghiêm ôm cô gái nhỏ vào lòng, sự lo lắng trên khuôn mặt lúc này cuối cùng cũng được thay thế bằng nụ cười.

Sau khi bổ nhào vào người anh, Chung Thủy Linh mới ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh, cô bịt mũi lại nhìn anh nói: “Tô Cẩn Nghiêm, anh thật hôi!”

Tô Cẩn Nghiêm vội vàng buông cô ra, nhìn cô cười gượng nói: “Vừa mới quay về, vẫn chưa kịp tắm rửa.”

Chung Thủy Linh cười, nhìn anh nói: “Mau đi tắm rửa đi, vội vàng như vậy, không phải em nói sẽ đợi anh về sao.”

Nghe thấy cô nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm giơ tay lên véo mũi cô, có chút trách móc nói: “Sao lại tắt máy, anh gọi không dưới 10 cuộc, trong lòng rất lo lắng!”

Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh nghi ngờ nói: “Em có tắt máy sao? Không có? Em vẫn luôn đặt bên cạnh mà!” Nói xong, quay người đi về phía phòng ngủ.


Tô Cẩn Nghiêm theo cô đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Chung Thủy Linh lấy điện thoại đặt trên chiếc bàn sách bên cạnh mình xem, lúc cầm điện thoại lên, mới phát hiện hóa ra tối qua cô quên không sạc, hôm nay vẫn luôn bận chuyện thiết kế, ngay cả điện thoại còn pin hay không cũng không biết.

Quay đầu lại, cười gượng nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Hết pin rồi, em quên sạc.”

Tô Cẩn Nghiêm đi về phía cô, đưa tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần mình, nhìn vào ánh mắt của cô nói: “Em làm anh sợ chết khiếp, lúc nãy ở bên ngoài một lúc lâu cũng không thấy em trả lời lại, lúc đó nghĩ, nếu như em không ở trong này, điện thoại lại tắt máy, đến lúc đó kêu anh phải đi đâu tìm em đây!”

Chung Thủy Linh tinh nghịch lè lưỡi, cười ngọt ngào nói: “Sao em có thể không thấy chứ, không phải em đã nói rồi sao, sẽ ở đây đợi anh trở về.”

Tô Cẩn Nghiêm ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cơ thể của cô, cơ thể cô ở trong vòng tay của anh có chút nhỏ bé, mềm mại, ấm áp khiến cho anh có cảm giác yên tâm, khẽ giọng nói bên tai cô: “Tiểu Linh, có thể ôm em như này thật tốt.”

Chung Thủy Linh đưa tay lên ôm anh, ngửi thấy mùi hôi trên người anh nhưng lại không muốn đẩy anh ra, cong khóe miệng trong lòng đặc biệt thỏa mãn, khẽ trả lời anh: “Có thể được anh ôm như thế này em cũng cảm thấy thật tốt.”

Tô Cẩn Nghiêm khẽ cười, sau ôm cô một lúc, mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt của cô, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào má cô, lòng bàn tay thật sự cảm nhận được sự tồn tại của cô, sao đó anh trực tiếp cúi đầu, cũng không quan tâm trên người mình có mùi mồ hôi hay không, hôn lên môi cô, đây là việc anh muốn làm nhất trong hơn một tuần này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận