Quân Nhân Tại Thượng

Tính cách trong nóng ngoài lạnh của cô khiến Tô Cẩn Nghiêm không khỏi phì cười, ôm chặt cô mà lắc đầu: “Dĩ nhiên là không dám rồi.”

Chung Thủy Linh vô cùng hài lòng, mỉm cười xoay người dựa vào lòng anh, tâm trạng khá tốt.

Thấy dáng vẻ vui vẻ và đắc ý của cô, Tô Cẩn Nghiêm cũng cười theo, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên, ôm chặt eo của cô, nhỏ giọng nói bên tai: “Có được em đúng là tốt.”

Chung Thủy Linh phì cười, cô cảm thấy hơi thở ấm áp của anh đều phả vào bên tai mình khi anh nói chuyện, khiến cho cô rung động khó nói nên lời.

Hai người cứ ôm chầm lấy nhau, Tô Cẩn Nghiêm nói bên tai cô: “Anh không cần nhà cửa và cổ phần.”


“Ừm, được rồi, em đồng ý.” Chung Thủy Linh không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Thực ra ý nghĩ của anh không nằm ngoài dự đoán của cô, hơn nữa có thể nói rằng nó hoàn toàn đúng với những gì cô đã nghĩ.

Chung Thủy Linh thực sự không để ý đến chuyện có nhà hay có cổ phần không vì những thứ này không quan trọng. Bọn họ có thể đạt được những thứ này thông qua sự cố gắng khi còn trẻ, có lẽ lúc đó những thứ này sẽ càng có ý nghĩa và giá trị đối với bọn họ hơn.

Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy biết ơn sự thông cảm của cô. Dù là vì chuyện gì, sự thông cảm của cô rất quan trọng và có ý nghĩa với anh. Nếu cô không đồng ý, có lẽ anh vẫn phải nghĩ nên giải thích thế nào với cô, lúc đó sẽ rất phiền phức.

“Dù là học tập hay làm việc trong quân đội, mấy năm nay anh vẫn luôn ở bên ngoài. Anh rất ít khi chăm sóc người nhà, hơn nữa ba cũng lớn tuổi quá rồi, mấy năm nay anh chưa làm tròn nghĩa vụ của một người con trai, mọi thứ đều do mấy người chị chăm lo. Hơn nữa anh cũng hiểu rõ bản thân muốn gì, muốn theo đuổi cái gì. Từ trước đến giờ, những việc liên quan đến công ty không phải thứ mà anh muốn, anh cũng không muốn tranh giành hay làm gì đó. Hơn nữa, mấy năm nay công ty đều do mấy người chị quản lý, anh không muốn đạt được thứ gì từ đó cả. Người xứng đáng được hưởng những cổ phần này nên là bọn họ, bằng không thì quá bất công với họ rồi!” Tô Cẩn Nghiêm nói rất nhiều, đáy lòng của anh cũng muốn như vậy. Quả thật anh chưa từng nghĩ muốn đạt được thứ gì đó từ gia đình hoặc công ty. Lúc anh chọn đi lính thì đã có quyết định như thế, anh vô cùng rõ ràng thứ mà mình muốn.

Hơn nữa nhiều năm như vậy, anh thực sự cảm thấy có lỗi với cái nhà này. Thời gian chính thức ở nhà của anh cộng lại không đến nửa năm, anh cũng rất ít khi quan tâm đến gia đình, hơn nữa vì cách biệt tuổi tác mà mấy người chị rất thương yêu và cưng chiều anh. Quả thật anh đã bỏ ra rất ít, vì vậy anh cảm thấy không nên nhận dù chỉ nhiều hơn một phần!

Chung Thủy Linh gật đầu, đồng ý với tất cả quan điểm của anh. Nằm trong lòng anh, cô nhỏ giọng nói: “Ừm, em ủng hộ tất cả lựa chọn của anh.”

Nói thật thì Chung Thủy Linh có suy tính của riêng mình, nhất là khi cô biết Tô Cẩn Nghiêm không phải con trai mà là cháu ngoại của ông thì cô đã cảm thấy không nên lấy thêm một phần nào. Dù ông có bằng lòng cho hay không, mấy người chị trong nhà có đồng ý hay không thì cô vẫn cho rằng không nên làm như vậy. Dù là con ruột của ông, cô cũng thấy ông không có nghĩa vụ phải chia những thứ này cho anh.

Tô Cẩn Nghiêm thở dài, ôm cô chặt hơn một chút, có chút bùi ngùi mà nói bên tai cô: “Có được cô vợ như thế thì còn mong gì nữa.”


Chung Thủy Linh phì cười, cũng mặt dày mà nói: “Anh may lắm mới lấy được cô vợ như em đấy.”

Tô Cẩn Nghiêm cười lên, tiếp lời cô: “Anh không những may mắn mà còn có ánh mắt tốt nữa.”

Chung Thủy Linh phì cười, xoay người lại, hai tay ôm lấy cổ anh, đầu dụi vào lòng anh mà tìm một vị trí vô cùng thoải mái, ôm chặt anh: “Được rồi được rồi, em ngủ đây, em buồn ngủ lắm rồi!” Thực ra cô không buồn ngủ chút nào, thậm chí còn rất vui vì anh đã quay về, nhưng cô sợ anh mới tập huấn xong, cường độ rèn luyện cao khiến cơ thể anh lúc này mỏi mệt. Cô không quên lần này mình đến đây ngoài việc có thể ở chung với anh thì còn nên chăm sóc anh như thế nào theo lời của Tô Mỹ Dung. Tuy hiện tại cô nấu ăn khá tệ, cũng không giỏi làm những chuyện khác nhưng cô không thể khiến anh không được nghỉ ngơi và ngủ đủ giấc được. Nếu thế thì cũng có lỗi với cái danh “vợ hiền” của bản thân quá, lúc nãy anh còn nói ánh mắt của anh tốt kia kìa.

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu cười nhẹ, hôn vào đỉnh đầu cô. Đúng là anh cảm thấy hơi mệt, cả người vô cùng uể oải, nhưng chưa gặp cô hơn một tuần, lúc này đây có thể ôm lấy cô khiến anh vui vẻ và phấn khởi đến mức không muốn buông tay, càng không muốn ngủ.

Hai người ôm nhau ngủ, không bao lâu sau, Chung Thủy Linh liền nghe được tiếng hít thở ổn định có quy luật của anh. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, cảm thấy hơi thở của anh phả vào trán mình, nóng ấm và ngưa ngứa, khiến cô muốn bật cười.

Nhưng Chung Thủy Linh lo rằng hành động của mình sẽ đánh thức anh nên cô lại nhẹ nhàng cúi đầu, tựa sát lỗ tai mình vào lòng anh. Nghe được nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim, cả người cô bỗng cảm thấy vô cùng yên tâm và thỏa mãn.


Cánh tay cô ôm chặt anh hơn một chút, lúc này mới đành lòng chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Sau một đêm ngủ ngon, hôm sau Tô Cẩn Nghiêm vẫn ôm cô mà tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, anh liền thấy khuôn mặt của cô dán sát vào mắt mình, lông mi thon dài khép lại, khuôn mặt khi ngủ của cô ngoan ngoãn như một chú mèo vô cùng biết vâng lời, im lặng dựa vào lòng mình ngủ một cách ngon lành.

Anh thỏa mãn mà nhẹ nhàng hôn lên trán của cô. Vì còn phải nhanh về lại quân đội nên dù Tô Cẩn Nghiêm không nỡ thì cũng đành phải nhẹ nhàng rút lại cánh tay bị cô gối lên, cố gắng không để động tác của mình quấy rầy đến giấc ngủ của cô.

Mặc vào bộ quân phục hôm qua vẫn còn mang theo mùi hôi thối, Tô Cẩn Nghiêm khẽ bước vào nhà tắm, sau khi rửa mặt thì nhìn đồng hồ trên tay, lại nhìn cô gái còn đang say giấc. Anh quyết đoán bỏ qua ý nghĩ mua bữa sáng cho cô vì anh nghĩ tối qua cô ngủ muộn, hôm nay không thể thức sớm như vậy. Hơn nữa cô vốn thích ngủ nướng, lại có tính khó chịu khi mới thức giấc. Mình mua bữa sáng về rồi để nó nguội còn không bằng đợi cô tự thức dậy rồi tự giải quyết, ít ra có thể ăn được đồ nóng, khá là tốt cho dạ dày và cơ thể cô.

Nghĩ như vậy, Tô Cẩn Nghiêm đi qua đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó để lại một tờ giấy trên bàn sách, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Anh phải nhân cơ hội về lại ký túc xá của mình trước khi về văn phòng, ít nhất cũng phải thay bộ đồ hôi thối trên người mình ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận