Nghe Linda ở điện thoại bên kia hỏi như vậy, Chung Thủy Linh khẽ thở dài nói: “Không có, vừa rồi lại một chút chuyện, bận bịu nên quên mất.” Cô cũng không định nói nhiều với người ngoài.
“Chị không sao là tốt rồi, em lâu không thấy chị trả lời tin nhắn, mới có hơi lo lắng cho chị.” Linda nói như thế.
“Ưm cảm ơn.” Chung Thủy Linh nói lời cảm ơn, bởi vì vừa rồi sợ hãi và lo lắng, lúc này nhìn vô cùng mỏi mệt, không muốn nói chuyện chút nào.
Linda dường như nghe ra trong giọng nói của cô không giống, cách điện thoại hỏi: “Chị Thủy Linh, chị không sao chứ? Giọng của chị nghe là lạ.”
Thấy cô ấy hỏi như vậy, Chung Thủy Linh miễn cưỡng lên tinh thần nói với cô: “Chị không sao, em đừng lo lắng cho chị, còn nữa chuyện vừa nãy mới nói, cứ để đó trước đã, hôm nay chị không có thời gian nói chuyện này.”
Nghe Chung Thủy Linh nói như vậy, điện thoại bên kia Linda đồng ý nói,“ Được, chuyện đó không sao, vậy chị bận gì làm đi, nhưng có chuyện gì cần em thì chị cứ nói nhé.”
Chung Thủy Linh hơi cảm động sự quan tâm của cô ấy, nói vào trong điện thoại nói: “Uh, cám ơn e, Linda.”
“Nói những thứ này làm gì, mọi người là bạn tốt mà.” Linda ấm áp nói: “Chị Thủy Linh, chị nếu có chuyện gì đừng giấu ở trong bụng, có lẽ em và tiểu Đào đều không phải đặc biệt thông minh, ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà, không có chuyện gì là không giải quyết được.”
Chung Thủy Linh cầm điện thoại cảm thấy hơi ấm áp, cười với Linda nói: “Chị không có chuyện gì thật mà, em và tiểu Đào cũng đừng lo lắng, nhưng hai ngày này chị đúng là không có thời gian, trước đó chị đã giao bản thiết kế của em ở bên "Tạp chí sắc đẹp" cho bên kia rồi, em có thời gian thì xem xét lại nhé.”
“Yên tâm đi, em sẽ làm.” Linda một lời đồng ý, không cần suy nghĩ.
Hai người cũng không tiếp tục trò chuyện nhiều, Chung Thủy Linh lo lắng Tô Cẩn Nghiêm trong phòng bệnh, cho nên lấy cớ cúp máy, xoay người quay lại phòng bệnh, lúc đẩy cửa đi vào, vừa hay trông thấy Tô Cẩn Nghiêm đang muốn ngồi dậy.
Thấy thế, Chung Thủy Linh nói với anh: “Anh làm gì vậy?”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, tươi cười nói: “Nằm hơi mệt chút, anh muốn ngồi dậy một lát...... Có thể là vừa rồi tốn sức muốn đứng dậy mà hơi ảnh hưởng tới vết thương, sắc mặt Tô Cẩn Nghiêm lúc này nhìn vô cùng kém, môi tái nhợt hẳn, nhìn không có chút huyết sắc nào.
Chung Thủy Linh bước lên phía trước ngăn lại, nhìn anh tái nhợt nghiêm mặt dáng vẻ, hơi đau lòng và nóng nảy nói: “Anh, anh làm cái gì vậy, anh không biết mình bị thương nặng bao nhiêu có phải không, anh không biết em thấy anh như vậy em sợ như thế nào phải không, sao còn tự dày vò bản thân như vậy.”
Nói rồi, nước mắt Chung Thủy Linh không nhịn được ào ào rơi xuống!
Cô hôm nay mới phát hiện cô không kiên cường chút nào, mới phát hiện mình là bánh bèo vô dụng, yếu đuối như vậy, vừa rồi khi nghe nói anh bị thương, cô dường như dọa đến chân đều muốn mềm nhũn, lúc này lại thấy anh giày vò bản thân, sắc mặt tái nhợt, cô lo lắng và sợ hãi như lúc vừa nãy.
Thấy cô khóc, Tô Cẩn Nghiêm lại càng nóng nảy, một tay chống đỡ giường bệnh vừa định dùng lực, khẽ động đến xương sườn làm anh dường như là không nhịn được đau phát ra âm thanh.
Chung Thủy Linh thấy anh ôm bả vai: “Đã nói là anh không được nhúc nhích!”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt cô, thấp giọng nói: “Đừng khóc......”
Chung Thủy Linh không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhìn anh nói: "Vậy thì anh ngoan ngoãn nằm xuống đi, đừng nhúc nhích nữa. Nhìn anh bây giờ trông xanh xao quá, em, em sẽ sợ!”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, đồng ý với cô nói: “Uh anh không cử động, em cũng không cho phép em khóc!”
Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh lúc này mới nhịn xuống không để cho mình thút thít, nói với Tô Cẩn Nghiêm: “Bác sĩ nói anh thương tổn tới xương sườn, khoảng thời gian này nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, cho nên anh đừng nhúc nhích nữa, lỡ làm đau vết thương vậy phải làm thế nào!”
Tô Cẩn Nghiêm đồng ý gật đầu, cam đoan với cô nói: “Được, anh không cử động lung tung nữa, em cũng không khóc nữa, biết chưa?”
Chung Thủy Linh nức nở gật gật đầu, cố gắng khắc chế tâm trạng của mình không để cho mình lại khóc nữa, sau đó mới đứng dậy chỉnh cho giường cao hơn một chút, nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Như thế này thì sao, có đỡ hơn không, thoải mái hơn không?”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, cười cười với cô, vươn tay ra nói, đến: “Đến đây, bên cạnh anh.”
Chung Thủy Linh nghe lời đến bên cạnh anh, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của anh, không dời mắt khỏi mặt anh, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhưng nhớ tới trước đó cô lên án mình, lại gật đầu một cái, thẳng thắn nói: “Có đau một chút, nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Chung Thủy Linh hơi đau lòng, nhìn anh nói: “Anh muốn sống thế nào, có chuyện gì thì gọi em, trước khi vết thương khỏi hẳn, tuyệt đối không cho phép cử động lung tung nữa!”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô gật đầu, đưa tay kéo cô đặt ở bên miệng của mình, thấp giọng xin lỗi cô: “Thủy Linh, thật xin lỗi, để em lo lắng cho anh.”
Chung Thủy Linh cắn thật chặt môi, cô hôm nay đúng là bị hù dọa, chưa từng có cảm giác như vậy, cũng chưa từng có bị người ta hù đến thảm như vậy, vừa rồi lúc anh còn đang bên trong chưa ra, trái tim cô quả thực đều muốn nhảy đến cổ họng, còn may anh không có việc gì, chỉ bị thương, tĩnh dưỡng có thể khỏe lại, không còn gì may mắn hơn nữa.
“Xin lỗi.” Tô Cẩn Nghiêm thì thầm trong khi hôn tay cô và nói: "Tất cả là lỗi của anh. Để em lo lắng cho anh, còn làm em sợ hãi như vậy.” Nghe anh ta hết lần này đến lần khác xin lỗi mình, Chung Thủy Linh lẩm bẩm nhìn anh ta nói: "Vậy thì, sau này cho dù anh đang được giao nhiệm vụ hay tự mình huấn luyện, đều chú ý một chút. Không làm mình bị thương nữa!" Chung Thủy Linh không biết những cặp đôi khác là như thế nào, cô chỉ biết bản thân mình, không muốn nhìn thấy anh bị thương dù chỉ là một chút.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, vừa cười vừa nói: “Uh, cứ cho là vì em, anh nhất định sẽ không để cho mình bị thương nữa.” Kỳ thật bị thương đối với những người lính như họ mà nói là chuyện bình thường, trước kia anh cũng không ít vì làm nhiệm vụ và trong lúc huấn luyện không cẩn thận bị thương, nhưng ngay vừa rồi, nhìn thấy Chung Thủy Linh vừa khóc vừa nói cô không muốn anh bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, anh cảm thấy cuộc sống của mình dường như có ý nghĩa ngay lập tức, không phải cho bản thân mà là cho người phụ nữ yêu anh như thế này!