Quân Nhân Tại Thượng

Nghe anh cam đoan với mình như vậy, Chung Thủy Linh lúc này mới hài lòng, nhìn sắc mặt anh còn hơi tái nhợt, rốt cục giọng cũng mềm đi hỏi: “Có đói bụng không, em đi mua chút đồ ăn?”

Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhìn cô cười cười nói: “Anh bây giờ không muốn ăn, có em làm bạn với anh là được rồi.”

Qủa thật buổi chiều lúc anh từ trên lầu rơi xuống, điều duy nhất anh nghĩ đến chính là nếu như anh chết, cô phải làm sao?

Vào thời khắc ấy anh dường như mới hiểu được hoặc là nói ý thức được trong lòng của anh, cô quan trọng hơn tất cả.

Nghĩ như vậy, Tô Cẩn Nghiêm lúc này đặc biệt muốn ôm cô.

Nhìn mắt của cô nói: “Thủy Linh, ngồi lên đây để anh ôm em một cái.”

Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh một mặt kiên định nói: “Không được, bác sĩ bàn giao, anh bây giờ chỉ có thể nằm, không thể động đậy, càng không thể dùng sức!” Chung Thủy Linh nhớ kỹ lời bác sĩ nói rất rõ ràng, thậm chí còn nhớ hơn so với cô lúc trước đi học, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm, mặc kệ là chuyện gì đối với cô mà nói đều rất quan trọng, nhất là lúc này anh bị thương, việc cấp bách dưới cái nhìn của cô trọng yếu nhất chính là để anh dưỡng thương thật tốt.

Thấy cô từ chối như vậy, Tô Cẩn Nghiêm thở dài nói: “Nhưng anh rất muốn ôm em một cái.” Cảm giác giống như là từ Quỷ Môn quan về, còn có thể gặp lại cô cảm thấy tất cả đều tốt đẹp như vậy, mà anh muốn ôm sự tốt đẹp này vào ngực, chân thực cảm thụ.

Chung Thủy Linh cười cười, chỉ là đứng dậy cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi của anh, sau đó đẩy ra, nhìn anh thành thật thấp giọng nói: “Chờ anh khỏe lại, anh muốn ôm bao lâu thì ôm, nhưng bây giờ anh nhất định phải dưỡng thương cho thật tốt!”


Tô Cẩn Nghiêm còn muốn tranh thủ nói gì, nhưng Chung Thủy Linh lại không có cho anh cơ hội, nhìn anh nói: “Không cho phép cò kè mặc cả, anh bây giờ tranh thủ thời gian đi ngủ, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa tỉnh, em xuống dưới mua cho anh chút cháo.” Vừa rồi cô hỏi qua bác sĩ, xét thấy Tô Cẩn Nghiêm ngã sấp xuống liên quan tới xương sườn, hai ngày này tốt nhất là ăn chút thức ăn lỏng, không mất sức nhai, như vậy cũng có thể tránh đi tối đa hệ lụy đến vết thương.

Thấy dáng vẻ cô một mặt kiên định, Tô Cẩn Nghiêm biết mình cho dù nói thêm gì nữa cũng vô dụng, nhưng quả thật anh thật sự hơi mệt, có thể là bởi vì bị thương, lúc này chỉ muốn ngủ.

Không nói thêm gì nữa, gật gật đầu hơi nhắm mắt lại.

Thấy anh ngủ, Chung Thủy Linh ngồi bên cạnh anh một hồi lâu, sau đó lúc này mới đứng dậy chuẩn bị đi xuống dưới mua chút thức ăn lỏng thanh đạm.

Chờ Chung Thủy Linh mua đồ trở về, Tô Cẩn Nghiêm còn đang nặng nề ngủ, nhìn dáng vẻ anh ngủ yên, khóe miệng Chung Thủy Linh nhàn nhạt cong lên ý cười.

Đang lúc Chung Thủy Linh ngồi yên lặng nhìn Tô Cẩn Nghiêm, cửa phòng bệnh lúc này có người gõ, ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy y tá bưng đồ tiến đến chuẩn bị truyền nước cho Tô Cẩn Nghiêm.

Chung Thủy Linh đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: “Đây là muốn tiêm sao?”

Y tá kia nhìn Chung Thủy Linh, dường như hơi ngạc nhiên, kéo khẩu trang trên mặt mình xuống: “Thủy Linh?”

Chung Thủy Linh cũng hơi ngạc nhiên, người tiêm cho Tô Cẩn Nghiêm không phải ai khác, chính là người cô quen mấy ngày trước Dương Diệp Châu.

“Cô sao lại ở đây?” Chung Thủy Linh hỏi xong liền nhớ lại, cô nhớ Dương Diệp Châu nói qua, cô ấy là y tá của bệnh viện lục quân, cho nên cô mới có thể ở đây.

“Tôi đang trong ca trực.”Dương Diệp Châu nói như vậy, quay đầu nhìn một chút Tô Cẩn Nghiêm trên giường bệnh, hỏi: “Người nhà cô à?”

Chung Thủy Linh cũng quay đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang ngủ say, cười gật gật đầu nói: “Chồng của tôi.”

Dương Diệp Châu hiểu rõ gật đầu, một lần nữa đeo khẩu trang đã gỡ xuống, nói: “Tôi truyền nước cho chồng cô trước, chủ yếu là chống viêm.”

Chung Thủy Linh gật đầu, iên lặng đứng một bên.


Tô Cẩn Nghiêm hôm nay ngủ được rất sâu, cho dù là Dương Diệp Châu tiêm cho anh cũng không tỉnh lại.

Thay Tô Cẩn Nghiêm truyền nước xong, Dương Diệp Châu và Chung Thủy Linh nhỏ giọng hàn huyên một hồi, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi Dương Diệp Châu ra ngoài Tô Cẩn Nghiêm mới tỉnh lại, thấy anh tỉnh lại, Chung Thủy Linh hỏi: “Thế nào, ngủ ngon chứ?”

Tô Cẩn Nghiêm gật gật đầu, còn mơ hồ chưa tỉnh ngủ.

Chung Thủy Linh ngược lại rất ít nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm như vậy, thấy anh hơi dễ thương, bình thường cô ngủ dậy tương đối trễ, đợi cô tỉnh lại anh đã sớm ra ngoài, cho nên cô thật sự chưa bao giờ từng thấy dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của anh.

“Vừa rồi có người tới sao? Anh giống như nghe được tiếng em nói chuyện với ai đó.” Có thể là bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng nói Tô Cẩn Nghiêm nghe đặc biệt trầm thấp.

Lo lắng anh nằm lâu sẽ hơi khó chịu, Chung Thủy Linh cầm điều khiển từ xa treo ở bên giường bệnh chỉnh giường lên, sau đó đứng dậy cầm đệm gối tựa vào, để anh ngồi dựa lên tương đối thoải mái, sau đó trả lời. Nói: "À, người em gặp trên tàu cao tốc, cô ấy tình cờ làm y tá ở đây."

Nói xong, Chung Thủy Linh quay lại lấy cháo và một số món mềm khác trên quầy, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Anh đói không? Để em hâm cho."

Tô Cẩn Nghiêm ngồi xuống và gật đầu với cô.

Chung Thủy Linh bưng cháo hoa ra ngoài nóng lên, lúc trở lại lần nữa còn chưa đẩy cửa đi vào, chỉ nghe thấy bên trong Tô Cẩn Nghiêm cùng người khác nói chuyện.

“Thủ trưởng, ông giúp tôi từ chối đi, tôi sẽ không đi.” Cách cửa phòng bệnh, giọng nói Tô Cẩn Nghiêm nghe dường như hơi cứng ngắc.


Trong phòng hơi trầm mặc, một hồi lâu Chung Thủy Linh đứng ở bên ngoài nghe được người ở bên trong nói: “Cẩn Nghiêm, tôi không rõ đây là vì sao, cơ hội tốt như vậy, người khác muốn cũng không có.”

“Ai muốn cho họ lấy đi, dù sao tôi không muốn!” Thái độ Tô Cẩn Nghiêm rất kiên quyết, không hề muốn thương lượng.

“Cậu, cậu, cậu này thật sự là......” Người kia dường như đối với Tô Cẩn Nghiêm không có cách nào, trong giọng nói nghe qua cô cùng bất đắc dĩ.

Tô Cẩn Nghiêm không nói gì thêm, trong phòng cũng không tiếp tục truyền ra thanh âm gì.

Chung Thủy Linh bưng cháo hoa chờ ở bên ngoài trong chốc lát, thấy bên trong không có động tĩnh, lúc này mới giả bộ như không biết gì đưa tay gõ cửa một cái.

Mở cửa đi vào, ở giữa giường của Tô Cẩn Nghiêm đứng đấy một người đàn ông mặc quân trang, nhìn tuổi cùng với thủ trưởng nhà cô không chênh lệch nhiều, mặt nghiêm túc, thậm chí cau mày.

Trên giường bệnh Tô Cẩn Nghiêm thấy Chung Thủy Linh về, nhìn cô mở miệng hỏi: “Về rồi à.”

Chung Thủy Linh gật gật đầu, liếc anh một cái lại đảo mắt nhìn người đàn ông mặc quân trang, hỏi Tô Cẩn Nghiêm đến: “Cẩn Nghiêm, vị này là.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận