Edit: Dương
***
...
Góc bàn đặt một cái gạt tàn thuốc.
Hắn tiện tay dập tắt điếu thuốc lá, khóe miệng có ý cười, nói chuyện với cô giống như mọi khi.
Tại Tư khiếp sợ.
Cô trợn mắt, đôi môi mấp máy, không lên tiếng, tay vịn bên cạnh bàn, hơi lui về phía sau một chút.
Chu Giác Sơn mặt không đổi sắc, tiến lên nửa bước, bắt được bắp chân mảnh khảnh của cô.
Tại Tư mất thăng bằng, không thể ngồi vững, hắn ép sát, cánh tay hắn đỡ ở sau lưng cô. Hai người không có khoảng cách, hắn dùng sống mũi anh tuấn chạm vào gò má cô, mí mắt rũ xuống, trong chốc lát, ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng đan vào với nhau.
"Tôi... tôi... không phải là..."
"Cô là."
Trán của hai người chạm vào nhau, hắn nóng lòng nhìn cô, một lát sau, hắn híp mắt, hôn lên gò má trắng nõn của cô.
Trong không khí là một mảnh yên tĩnh dài, chậm rãi, hắn hôn lên ánh mắt của cô, một mùi thuốc lá nhàn nhạt vương vấn ở giữa hai người, hắn dừng lại vài giây, lại tiếp tục lướt quanh khóe miệng của cô.
Người nào sẽ xuất hiện ở chiến trường Myanmar?
Người nào có thể hiểu được tiếng Myanmar?
Người nào lại cảm thấy hứng thú với tin tức quân sự như thế, hơn nữa còn có thể làm như không biết xử lý vết thương như thế nào?
Trong lòng Chu Giác Sơn biết rõ, hắn chỉ là nhìn thấu chứ không nói rõ ràng, nếu như cô nhất định phải để cho hắn lấy ra bằng chứng chính xác mới chịu thừa nhận thì hắn cũng có thể lập tức phái cấp dưới đi thăm dò.
Không có ai có thể cả đời đều sống trong lời nói dối. Nhất là xã hội hiện đại, thông tin về thân phận căn bản không đáng một đồng... Trong vòng năm phút, những thông tin cá nhân của cô, ví dụ như nghề nghiệp, đối tượng yêu đương, gia đình, tốt nghiệp trường nào, địa chị... Thậm chí, cô ngồi máy bay khi nào, mua quần áo ở cửa hàng nào thì hắn đều có thể điều tra rõ ràng.
Tim Tại Tư đập loạn, trong chốc lát cô không nói ra lời, cúi đầu, đem ngón tay trắng nõn ngăn chặn đôi môi nóng bỏng của Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn cũng chưa từng nghĩ đến việc phải đối xử với cô như thế nào, hắn buông tay ra, mắt nhìn xuống cô, có thể nhìn ra một chút khẩn trương và sầu lo của cô.
Hắn quay mặt đi chỗ khác, liếc nhìn núi non trùng điệp ngoài cửa sổ, sườn núi nhấp nhô kéo dài liên tiếp, dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói ra.
"Bây giờ tôi chỉ cần tư liệu về một mình Hồ Nhất Đức, điều kiện trao đổi, nếu như cô muốn, tôi cũng có thể giúp cô ngụy tạo thân phận một bác sĩ người Trung Quốc. Những chuyện khác tôi làm không gặp nhiều khó khăn, cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì tôi cũng không ép cô."
Trong quân đội có quy củ của quân đội.
Bất kỳ một quân khu độc lập nào cũng sẽ không khoan dung cho sự tồn tại của một phóng viên chiến trường người nước ngoài.
Chuyện cho tới bây giờ, mạng của cô đã nằm trong tay hắn, toàn bộ quân khu bang Nam Shan trên dưới mấy trăm ngàn người, trừ hắn ra, tuyệt đối không có người thứ hai dám hứa hẹn có thể bảo vệ cô. "Tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc."
"..."
Tại Tư hốt hoảng ngẩng đầu lên, vành mắt phiếm hồng, cô ngẫm nghĩ trong chốc lát, bất đắc dĩ gật đầu, dĩ nhiên là đồng ý.
Cô hiểu rõ.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô cũng sớm đã làm xong chuẩn bị tâm lý, lòng dạ của Chu Giác Sơn quá sâu, cô không đấu lại hắn, càng không gạt được hắn.
Không sai, cô là một phóng viên chiến trường, thế nhưng cho dù cô là một phóng viên, vậy cũng không có nghĩa là cô có thể biết được một ít tin tức nội tình mà ngay cả sĩ quan nội bộ cũng không được tiếp xúc.
"Nhiệm vụ của tôi khi đến Myanmar là làm chủ đề viện trợ y liệu của quốc tế..." Cô mím môi, dần dần đem toàn bộ nói liên tục..."Tôi hiểu rõ Hồ Nhất Đức, chỉ bởi vì trước khi tôi đến Myanmar có tìm hiểu qua một chút báo cáo tin tức có liên quan đến ông ta, thế nhưng tôi dám cam đoan, loại tư liệu mà anh muốn tôi cũng không rõ ràng lắm."
Cô mới làm việc được hai năm, tư lịch quá ít, cấp trên chắc chắn sẽ không giao cho cô loại nhiệm vụ này.
Lần đầu tiên, cô ở trước mặt hắn để lộ một chút mặt nạ ngụy trang...
Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động.
"Nói thật?"
Tại Tư rầu rĩ gật đầu.
"Nói thật."
Chu Giác Sơn hơi nghiêng đầu, không cho là đúng, hắn dùng ngón tay trỏ nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ở giữa không trung giao nhau tại một chỗ, trong chớp nhoáng, dường như đang thăm dò lẫn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Một lát sau, Chu Giác Sơn rũ mắt, rút ra trước tiên.
"Cô nói dối."
"Tôi không có..."
Khuôn mặt hắn bình tĩnh, trực tiếp vòng qua cô, cầm lấy áo khoác quân phục vắt trên ghế, nhanh chóng mặc lên người.
"Tôi đi thăm binh lính bị thương một chút, buổi tối cô cứ ngủ trước, không cần chờ tôi."
"..."
Tại Tư cắn chặt môi, nhìn bóng lưng của hắn, có vài điều muốn nói lại thôi.
Cô biết, cô biết rõ hắn đã nhượng bộ rất lớn đối với cô, nhưng lập trường cá nhân của mỗi người khác nhau..."Được, tôi thừa nhận, tôi quả thực không phải là như vậy nhận thức Hồ Nhất Đức. Thế nhưng tư liệu anh muốn tôi thực sự không biết."
Chu Giác Sơn đột nhiên dừng chân, dừng lại ở trước cửa.
Dưới ánh nắng chiều tà, ánh sáng hơi lạnh nghiêng chiếu vào trên đôi giày quân dụng đen nhánh sáng loáng của hắn, chiết xạ ra một đạo ánh sáng lạnh lùng.
Khóe miệng hắn nhếch lên, hai tay cho vào túi, hơi nghiêng đầu qua một chút, "Lời nói vừa rồi có phải thật không?"
"..."
Tại Tư trầm mặc, lưỡng lự.
Chu Giác Sơn cười, "Quên đi, tôi nói rồi, tôi không muốn nghe lời nói dối, chuyện này tôi sẽ không hỏi lại, chờ lúc nào cô muốn chủ động nói cho tôi biết thì hãy nói."
Giải quyết Hồ Nhất Đức cũng không phải chuyện một sớm một chiều, tương lai còn dài, thứ Chu Giác Sơn có là thời gian và tinh lực để đi đối phó ông ta. Lật đổ một tướng quân nói thì dễ làm mới khó, hắn lại càng không thể nào chỉ dựa vào một người phụ nữ đến giúp hắn. Hôm nay hắn hỏi cô, chẳng qua chỉ là thăm dò, nhìn một chút xem cô có phần tâm ý này hay không, ai có thể nghĩ... kết quả này cũng thật sự khiến cho hắn rất "thần thanh khí sảng [1]".
[1] Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
"Đi." Chu Giác Sơn nhấc chân bước đi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lửa trên bếp lò cũng đã tắt.
Chỉ để lại một nồi nước sôi làm bạn với Tại Tư, xung quanh trống rỗng.
...
Tại Tư dựa vào bàn, suy tư một hồi, một lát sau, lên tầng hai, men theo mép giường, nằm xuống.
Thật ra, cô thật sự không lừa gạt hắn gì cả... Cô biết rõ Hồ Nhất Đức, lý do là vì người trong nhà cô, không liên quan đến quân sự, cũng không liên quan đến cuộc chiến tranh này.
Chuyện cũ năm xưa, xem như là một chút ân oán truyền kiếp. Trong trí nhớ của cô, ba cô từng là cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy ở biên giới Trung Quốc - Myanmar, giữ chức trung đội trưởng, cũng xem như tuổi trẻ tài cao, mẹ cô thường nói, ba cô hi sinh vì nhiệm vụ, là Hồ Nhất Đức hại chết ông ấy...
Khi đó cô còn nhỏ, sáu tuổi? Cái gì cũng không hiểu, không biết cái gì là hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ biết là từ đó về sau, trong cuộc sống của cô có thêm một cái tên Hồ Nhất Đức xa lạ, không thể nói rõ có bao nhiêu oán hận, chỉ là rất tò mò, tò mò vì sao ba mình lại chết, tò mò Hồ Nhất Đức là ai, tò mò Myanmar là một quốc gia như thế nào...
Cô tự học tiếng Myanmar cũng là bởi vì việc này.
Cô làm phóng viên chiến trường cũng là bởi vì việc này.
Chuyến du lịch đến Myanmar, đều là đi tới những nơi tươi sáng, những địa phương hiền lành, nếu muốn cảm nhận thiết thực sự tàn nhẫn và tối tăm ở nơi đây, như vậy thì chỉ có thể nhượng bộ và hy sinh một chút...
Cô cũng sợ chiến trường, cô cũng sợ chiến hỏa, nhưng cô vẫn phải tới, cô đem cái này xem như là một mục tiêu nhỏ trong cuộc sống, cô nghĩ sinh thời dù sao vẫn là nên đến nhìn một chút, coi như là giải quyết tâm nguyện cũng tốt.
Tại Tư trước khi ngủ để lại cho Chu Giác Sơn một tờ giấy nhỏ.
"Tôi không biết anh có thể đọc hiểu tiếng Trung hay không, ngày mà tôi bị trói đến bên trong quân khu, bên người mang theo một quyển nhật ký. Trong quyển nhật ký đó có tất cả những điều tôi biết về Hồ Nhất Đức, nếu như anh có thể tìm được, hy vọng nó có thể giúp được anh."
Thời gian đêm khuya.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ cầm lên tờ giấy màu trắng trên mặt bàn, quay đầu, vừa liếc nhìn đã thấy một người phụ nữ đang ngủ say.
Chu Giác Sơn đi đến bên cửa sổ, bấm một số điện thoại.
"Miêu Luân."
"..."
"Vâng, đoàn trưởng."
Hành động đi bang Kachin lần này, Miêu Luân vừa vặn cũng đi theo qua đây. Hắn ta từ trên giường bật dậy, mặc tạm một bộ quần áo, vội vã ra cửa.
Trời vừa tối, trong thôn tồi tàn này căn bản không có điện, hắn ta chạy đến phía sau một chiếc xe jeep may mắn thoát khỏi vụ nổ, lục lọi tìm kiếm, dùng điện thoại làm đèn pin.
Ánh sáng kém đến mức thái quá...
Thật vất vả tìm được một quyển vở ghi chép đóng buộc chỉ [2] đã cũ, mở ra nhìn đến, thật sự, một chữ hắn ta cũng không nhận ra. Không sai...
[2] Quyển vở ghi chép đóng buộc chỉ: hình ảnh ở cuối chương.
"Chính là quyển này!"
Miêu Luân nhếch miệng cười, từ trong xe nhảy ra ngoài, chạy hồng hộc đến phòng trúc Chu Giác Sơn dừng chân.
Trên đường đụng phải Phùng liên trưởng, hắn ta phản xạ có điều kiện, đứng nghiêm chào.
Lúc giơ tay lên, quyển nhật ký suýt nữa rơi trên mặt đất, hắn ta vội vã nắm chặt, miễn cho gặp rắc rối. Phùng liên trưởng khoát khoát tay với hắn ta, để cho hắn ta nhanh đi báo cáo kết quả nhiệm vụ với đoàn trưởng.
Miêu Luân cười cười, vội vàng gật đầu không ngừng, tiếp tục chạy đi.
Cả hai người đều không chú ý, có một tấm ảnh miễn quan một tấc [3] nho nhỏ từ trong khe hở của quyển nhật ký rơi ra, rơi trên mặt đất, bị gió thổi xa...
[3] Tấm ảnh miễn quan một tấc: là tấm ảnh chụp có kích cỡ 1inch Anh (25mm*35mm) (1 tấc) và người trong tấm ảnh không đội mũ (miễn quan). Giống như những tấm ảnh thường dùng trong chứng minh thư, thẻ học sinh... (Ban đầu t định để là ảnh thẻ một tấc, nhưng mà đọc đến những chương sau thì mới biết không phải là ảnh thẻ nên t giữ nguyên Hán Việt là "tấm ảnh miễn quan một tấc")
***
[2] Quyển vở ghi chép đóng buộc chỉ