Quân Nhân Trong Khói Lửa

Edit: Dương

***

...

Một lời đã định.

Miêu Luân thức thời lui về phía sau ba bước.

Nếu Chu Giác Sơn đã bày tỏ thái độ, vậy hắn ta đương nhiên không dám có ý nghĩ khác.

Đang lúc yên lặng, gió mát thổi bay một mái tóc dài mềm mại, vương vấn ở giữa đôi mắt xa lạ, Tại Tư không hề chớp mắt, mong mỏi nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên, Chu Giác Sơn đẩy ngón tay của cô ra, dùng sức đẩy một cái, đẩy ngã Tại Tư trở về trong xe.

"Đem người đưa đến nhà của tôi."

"Vâng."

Chu Giác Sơn lấy điện thoại di động ra, xoay người rời đi.

Một mình Tại Tư nằm trên băng ghế sau của xe jeep, lông mi dài khẽ động, tinh thần hoảng hốt một hồi.

Ban đêm yên tĩnh, không một người nói chuyện, xung quanh lại khôi phục một hồi bình yên khó có được. Không lâu sau, Miêu Luân ho khụ một tiếng, tìm hai tên lính giao phó bọn họ đưa Tại Tư bình an đến nhà của Chu Giác Sơn - một binh lính trong số đó, chính là cái tên đã bắt cô đầu tiên.

Tại Tư nhìn thấy rõ người tới.

Trong lòng vẫn sợ hãi như cũ, cô mím môi, ngay lập tức co chân lại, bản thân co lại thật chặt thành một đoàn.

Binh lính kia cười ngượng ngập, ngồi xuống ngay sát Tại Tư, "Bác sĩ, cô đừng sợ, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu đoàn trưởng đã coi trọng cô, vậy tôi cũng không dám làm gì với cô."

Chu Giác Sơn là đoàn trưởng thế nhưng lớn hơn hắn ta mười mấy cấp, dựa theo thân phận của hai người bọn họ, hiện tại hắn ta còn nịnh bợ cô không kịp ý chứ.

"..."

Tại Tư rũ mí mắt xuống, mười ngón tay nắm chặt vạt áo, cô không biết Chu Giác Sơn định xử lý cô như thế nào, càng không có mấy phần tin tưởng đối với lời nói vô căn cứ của binh lính này.


Trong buồng lái lại có thêm một binh nhất [1] ngồi lên, hắn ta thắt chặt dây an toàn, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn lướt qua phía sau, "Ôi, mày giải thích với cô ta những thứ này làm gì, cô ta là người ngoại quốc, lại nghe không hiểu tiếng Myanmar."

[1] Binh nhất (上等兵 - Thượng đẳng binh): là cấp bậc trong quân đội, một cấp của binh lính, cao hơn binh nhì (binh nhì (hay liệt binh) là cấp bậc thấp nhất trong quân đội Trung Quốc)

"Vạn nhất cô ta học qua thì sao..."

"Bác sĩ sẽ có thời gian rảnh như thế? Hơn nữa Trung Quốc với Myanmar gần như vậy, chỗ thị trấn Loilem kia lại có nhiều người dân tộc Hán, rảnh rỗi cô ta còn muốn học tiếng Myanmar sao?"

"Haizzz... Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa tao nhìn ánh mắt của cô ta, tao luôn cảm thấy hình như cô ta có thể nghe hiểu được."

"Cút cút!! Người ta căn bản là không có nhìn mày, tiểu tử mày còn muốn tán dóc với tao ánh mắt cái gì hả?"

...

Hai binh lính kia, nghiêm túc thảo luận một hồi liệu bác sĩ Trung Quốc có thể học tiếng Myanmar hay không.

Tại Tư nằm nghiêng ở trong góc, đầu dựa vào cửa xe, lẳng lặng nghe, không hề nhúc nhích.

Thật ra thì tên lính lái xe kia nói có vài phần đạo lý, hắn ta nói rằng bác sĩ Trung Quốc trợ giúp Myanmar quả thực không cần thiết phải học tiếng Myanmar... Chỉ là, có một việc hắn ta nói sai rồi - cô căn bản không phải là một bác sĩ.

Cô là phóng viên, một phóng viên chiến trường đã nhậm chức được hai năm.

Lại nhắc tới sự việc, phải quay lại nửa tháng trước, thời điểm cô nhận được thông báo của cấp trên, để cho cô đi theo một đoàn bác sĩ tình nguyện đến Myanmar làm việc, đồng thời thu thập tin tức liên quan đến hoạt động cứu trợ của quốc tế ở Myanmar.

Ngôn ngữ chủ yếu ở Myanmar có thể chia thành năm loại: Myanmar, Shan, Kachin, tiếng Trung và tiếng Anh, đối với ba loại trước cô chỉ học sơ qua, có thể nghe nhưng không biết nói, nhưng có rất ít phóng viên trong nước đồng thời tinh thông mấy loại ngôn ngữ này lại có thể tiếp nhận nhiệm vụ lần này, người khác đều không được, vậy cũng chỉ có thể là cô đi.

Ngày 25 tháng 9, cũng chính là nửa tháng trước, cô đi theo các bác sĩ đến từ khắp nơi trên thế giới đi tới Myanmar, lần đầu tiên, cô cảm nhận được chân thực sự rối loạn và nghèo túng của quốc gia này.

Ở Myanmar chênh lệch giàu nghèo vô cùng lớn, trong thành phố thì xe hơi sang trọng ở khắp nơi, ở nông thôn xa xôi lại có thể nghèo đến mức ngay cả cái màn cũng không mua nổi. Người dân không những nghèo túng, mà còn không biết coi trọng tiết kiệm và vệ sinh, Tại Tư từng chính mắt nhìn thấy, rất nhiều dân chúng địa phương ở nhà cỏ tranh, trên giường trải một cái ra giường bị rách, có tiền đều để mua đồ uống với kem, cơm nước xong, bát đũa thì bày bừa trên mặt đất lầy lội, chờ ruồi cùng chuột đến rửa giúp.

Nhóm bác sĩ Trung Quốc cùng cô đi đến Myanmar có hai người. Người nam bác sĩ lớn tuổi hơn một chút có ông ngoại là người Myanmar, anh ta tới chỗ này một là cứu người hai là thăm người thân. Một nữ bác sĩ trẻ tuổi khác đang học lên tiến sĩ, cô ấy rất đơn giản thuần khiết, không hề lo lắng những thứ khác, cô ấy nói cô ấy đến nơi này chính vì ra một phần sức lực cứu trợ quốc tế, nhiều lần, Tại Tư thấy cô ấy cố gắng cứu người ở tiền tuyến, đều cảm thấy vô cùng kính nể.

Ở Myanmar sinh hoạt nửa tháng, quá cực khổ. Dù cho Tại Tư cô cũng từng ăn cát nửa tháng ở Syria, nhưng cô vẫn cảm thấy ở đây quá cực khổ.


Mưa như trút nước, sạt lở đất, bệnh dịch, bệnh tật, chiến tranh... Chỉ cần người ở trong khu vực tranh chấp, mỗi giờ mỗi phút đều có nguy cơ tứ phía.

Hôm nay, vốn là ngày phỏng vấn nên kết thúc.

Các bác sĩ ở đoàn tình nguyện quốc tế khó có được một ngày nhàn rỗi, mọi người bảo là muốn ăn mừng một chút, cho Tại Tư lấy tư liệu. Rất nhiều thôn dân không phải là người ở trong thôn cũng đến, mọi người cười nói vui vẻ, bầu không khí khoan khoái hòa hợp, Tại Tư vừa cảm động lại vừa cảm kích, cô chủ động ra cửa đi múc nước, ai có thể nghĩ, lần đi này của cô, sẽ không trở về được...

Cả tòa thôn trại đều bị bom mìn phá hủy.

Người đều chết hết.

Cái áo blouse trắng trên người cô, là lúc vừa ra đến trước cửa, người nữ bác sĩ đang học lên tiến sĩ kia phủ thêm cho cô.

Cô ấy nói phụ cận đây đều là đồi núi hoang dã, cô là một cô gái sợ rằng đi ra ngoài sẽ không an toàn, mặc áo blouse trắng có quốc kỳ Trung Quốc, tiểu lưu manh mới không dám đến bắt chuyện với cô...

Vậy mà, ai cũng không nghĩ tới, chính là một cái áo blouse trắng nhìn rất bình thường lại bảo vệ được sự trong sạch của Tại Tư, cũng cứu mạng của Tại Tư...

...

"Bác sĩ, cô nên xuống xe rồi."

Chiếc xe jeep màu xanh dừng lại, người điều khiển nhảy xuống xe, vòng một vòng, động tác nhanh chóng giúp Tại Tư mở cửa xe ở phía sau.

Tại Tư bất ngờ ngẩng đầu, trên mắt cô nước mắt vòng quanh, thẳng thắn nhìn về phía hai binh lính kia, giơ cánh tay lên.

- -- Miệng cô bị chặn lại, tay chân đều bị trói, nếu bọn họ muốn mời cô xuống xe, vậy thì dù sao cũng không nên lấy tư thế này chứ.

Hai binh lính liếc mắt nhìn nhau.

Suy nghĩ trong lòng gợn sóng.

Đột nhiên, binh lính phụ trách lái xe lấy ra một cái khăn tay, che lại miệng với mũi của Tại Tư, trên khăn tay kia có mùi rất thơm, Tại Tư giãy giụa gắt gao, thế nhưng cũng không lâu lắm, trước mắt cô tối sầm, lại dần dần mất đi tri giác...

Đến khi Tại Tư tỉnh lại lần nữa, hết thảy xung quanh đều trở nên vô cùng xa lạ, hai binh lính kia cũng không thấy đâu.


Đêm đã khuya, cô nằm trong một gian phòng trúc, quần áo chỉnh tề. Tại Tư phản xạ theo bản năng kiểm tra một chút - cũng may không có dấu vết bị người khác xâm phạm.

Trong phòng trúc trống trải, dưới người cô là giường lớn được làm bằng trúc, bên tay trái bày mấy sợi dây thừng trói tay chân cô lúc trước, đối diện giường treo một cái đầu sư tử có thể tích rất lớn. Sư tử kia hé ra cái miệng to như chậu máu, lông bờm màu đen dày dặn xõa tung, đôi mắt lớn như đôi chuông đồng đang mở to nhìn chằm chằm vào cô.

Sư tử, được dân bản xứ coi là thánh vật.

Nhưng Tại Tư cô sợ hãi, cô hoảng hốt lui về phía sau, sau lưng lạnh cả người, kinh hồn bạt vía, tim đập ầm ầm liên tục.

Người phụ nữ trung niên dáng người hơi béo đang thành thật an phận đứng ở góc phòng, nhìn thấy cô tỉnh dậy, bà ấy liền bưng một cốc nước đưa tới.

"Tiểu thư, nơi này là chỗ ở của Chu trưởng quan, tôi là Khang tẩu giúp việc ở đây, cô dọc đường cực khổ, uống miếng nước đi."

"..."

Tại Tư lắc đầu, cô không dám uống.

Khang tẩu cũng rất nhạy bén, bà ấy đổ ra một ít, chính mình liếm một giọt, "Cô uống đi, không có độc cũng không có thuốc. Bây giờ cô đang ở bên trong quân khu, dù sao đi cũng không được, lại liên tục chịu khổ đối với cô cũng không có chỗ tốt."

... Tại Tư trầm mặc, suy tư trong chốc lát, gật đầu, cầm cốc nước vào trong tay.

Khang tẩu thấy thế mỉm cười, đứng ở phía sau cô, cầm lấy một cái lược làm bằng gỗ, nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô.

"Tiểu thư, cô yên tâm, A Chính cùng A Cương lúc đưa cô đến cũng đã nói cho tôi biết tiền căn hậu quả rồi, trong quân khu bang Nam Shan có kỷ luật, bọn họ là sợ cô chạy loạn, cho nên mới cho cô dùng ít thuốc mê. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nhìn một chút lại thấy thông minh lanh lợi, chờ tối nay tôi giúp cô giặt giũ tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch, trang điểm đơn giản một chút, trưởng quan ngài ấy nhất định sẽ thích cô."

"..."

Nghe vậy, Tại Tư cau mày, cô nhẹ nhàng cắn môi, siết chặt cốc nước trong tay.

Khang tẩu tiếp tục độc thoại.

"Tiểu thư, tôi rất vui vẻ, trưởng quan lại có thể phái người đưa cô đến nơi này. Cô không biết chứ, trong quân khu này, quanh năm suốt tháng cũng không nhìn thấy được mấy người phụ nữ, đàn ông thì chỉ biết vác súng đánh trận, chồng của tôi hai năm trước chết ở vùng biên giới, chỉ còn lại một mình tôi ngây ngô ở trong quân khu này, tôi lớn tuổi, bên người ngay cả một người nói chuyện cũng không có, buồn bực muốn chết. Tôi còn nghe nói cô là một bác sĩ, bác sĩ rất tốt, trong quân khu binh lính bị thương rất nhiều, thiếu nhất đó chính là bác sĩ có thể trị bệnh cứu người..."

Khang tẩu mặt mày rạng rỡ, theo sát Tại Tư tán gẫu liên miên về việc nhà, bà ấy tự mình nói cũng vui vẻ, cũng không quan tâm người Trung Quốc trước mắt có thể nghe hiểu hay không.

Bên kia, trong lòng Tại Tư hỗn loạn, cô cau mày, căn bản không rảnh đi nghe Khang tẩu nói chuyện.

Cô muốn chạy trốn, cô còn muốn đi.

Nếu như không phải hai tên lính kia cảnh giác thì hiện tại cô có thể đã tìm được lối ra rồi.


Cô vừa mới nhờ Chu Giác Sơn giúp đỡ, hắn cứu cô, cô rất cảm ơn, nhưng cũng không có nghĩa là cô thật sự bằng lòng lưu lại làm người phụ nữ của hắn... Nơi này là quân khu của quân đội vũ trang dân tộc thiểu số ở Myanmar, hắn là một người lính ngoại quốc, sự việc phát sinh xế chiều hôm nay ở phụ cận thị trấn Loilem hết thảy đều còn rõ mồn một ở trước mắt cô, cái chết của những dân chúng bình thường kia, cái chết của những bác sĩ tình nguyện kia... Mặc dù có thể cũng không phải do hắn gây ra, nhưng là ít nhiều không thoát khỏi liên quan với hắn...

Tại Tư ngẩng đầu, nhìn về Khang tẩu ở trước mắt, có lẽ người phụ nữ này mới là người cứu cô tại thời khắc then chốt...

Khang tẩu giúp Tại Tư chải tóc gọn gàng, lại đi ra cửa dọn thùng gỗ dùng để tắm rửa. Phụ nữ Myanmar tắm rửa, thông thường đều là ngồi xổm ở ven sông trực tiếp té nước lên tắm, nhưng bà biết người Trung Quốc không có thói quen này, ngày trước bà gặp những người Trung Quốc đến nơi này du lịch, những người ngoại quốc này đều thích trốn trong căn phòng nhỏ, lén lút tắm rửa.

"Tiểu thư, nước tôi đã chuẩn bị tốt rồi, cô vào đi, không nóng nữa."

Khang tẩu dùng đầu ngón tay thử một chút nước ấm, vẩy vẩy giọt nước, cười cười vẫy tay với Tại Tư.

Tại Tư cắn môi, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.

Trong mắt cô rưng rưng, đột nhiên, cô nắm lấy cổ tay của Khang tẩu, mở bàn tay của bà ấy ra, viết xuống lòng bàn tay của bà ấy một chuỗi con số đơn giản.

"Khang tẩu, coi là tôi cầu xin dì, dì giúp tôi một chút có được không? Đây là số điện thoại người nhà tôi, tôi muốn gọi cho bọn họ một cuộc! Dì giúp tôi một chút, chỉ cần dì có thể giúp tôi rời khỏi nơi này, chờ tôi trở lại Trung Quốc, sau đó tôi sẽ gửi cho dì thật nhiều thật nhiều tiền... để cho nửa đời sau của dì đều cơm áo không lo!!!"

Hoàn cảnh gia đình Tại Tư rất tốt, chỉ cần... chỉ cần bà ấy có thể để cho cô rời khỏi đây, chuộc thân, trả nợ... làm gì cô cũng đều có thể.

Khang tẩu vẫn cười khanh khách như cũ, lấy tay xoa mồ hôi trên trán, "Tiểu thư, cô nói gì thế? Tôi nghe không hiểu."

Bà chỉ là một người Myanmar hơn 40 tuổi, từ bé lớn lên ở vùng miền núi bang Shan, chỉ biết nói tiếng Myanmar và tiếng dân tộc Shan, Du Tại Tư đột nhiên liến thoắng nói với bà một đống tiếng nước ngoài, làm sao bà có thể hiểu được chứ.

Tại Tư gấp đến độ muốn khóc, đồng thời, ngoài cửa, thanh âm xe phanh gấp vang lên bên tai.

Tại Tư kinh hãi.

Khang tẩu mở cửa sổ nhìn, mừng rỡ.

Bên ngoài sân, một vóc người cường tráng mặc quân phục, bên hông có giắt súng, nhanh nhẹn nhảy từ trong xe ra ngoài.

Khang tẩu cười cười, nắm lấy cổ tay Tại Tư, một tay ấn cô vào trong nước.

"Tiểu thư, cô mau tắm đi, trưởng quan đã về rồi."

"..."

***

Lời tác giả: được rồi, tôi biết rõ mọi người đều muốn biết nam chính. Cậu ấy tới rồi, đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi =]].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận