Quân Nhân Trong Khói Lửa

Edit: Dương

***

Nửa tiếng sau.

Tia sáng đầu tiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen, vượt qua sương mù trên dãy núi, chiếu sáng một mảnh đất hoang vắng phía bắc của Myanmar. Mưa đã tạnh, trời trong xanh, máy bay trực thăng quân dụng đã đến đúng hẹn, phi công thuần thục điều khiển máy bay trực thăng lượn vòng quanh chỗ thấp ở khe núi, cố gắng tìm kiếm địa điểm hạ cánh an toàn.

Khang tẩu khởi động xe jeep, đi vào rừng cây rậm rạp trước biệt thự, Tại Tư dựa đầu vào cửa sổ xe, bị xóc nảy trên đường làm bừng tỉnh.

Mí mắt cô khẽ động, ở giữa sương mù mở mắt ra, ngoài cửa sổ xe, một thân ảnh cao lớn quen thuộc dần dần đập vào mi mắt...

Chu Giác Sơn đang dựa vào một chiếc xe quân dụng, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở ven đường đợi Tại Tư. Bên cạnh hắn không có bất cứ ai đi theo, toàn bộ binh lính đều ở lại trên sườn núi.

- -- Đây là yêu cầu Lô Tuấn Tài nói ra, ông ta muốn một mình Chu Giác Sơn tới đón người, hơn nữa còn yêu cầu hắn cho toàn bộ vũ khí hạng nặng rút lui về phía sau vài kilomet. Nếu như Chu Giác Sơn muốn cứu Tại Tư, còn nhất định phải theo nguyên tắc một tay giao người một tay giao hàng, ông ta đã sớm thông báo cho Khang tẩu, phải chờ đến sau khi ông ta lấy được máy bay trực thăng, mới có thể trao trả người phụ nữ kia đến tay Chu Giác Sơn.

Cách đó vài trăm mét, dưới khe núi, người phi công vốn là đang đi ra khỏi cửa khoang.

Lô Tuấn Tài cầm một khẩu súng, nhắm vào sau lưng người phi công, trừng mắt theo dõi cậu ta, lớn tiếng quát tháo, thúc giục cậu ta nhanh chóng rời đi.

Khang tẩu dùng ống nhóm nhìn một chút, yên tâm, đạp phanh xe, dừng xe jeep đối diện Chu Giác Sơn.

Hai chiếc xe chỉ cách nhau một khoảng, trước mắt là gương mặt đã lâu không gặp. Suốt một tuần không gặp, hắn gầy đi, hình như cũng tiều tụy rất nhiều, Tại Tư mở cửa xe, chậm rãi đi xuống xe...

Chu Giác Sơn nhìn thấy Tại Tư, thở phào, đứng thẳng, mở rộng vòng tay.

Tác dụng của thuốc mê vẫn còn, Tại Tư đi rất chậm, cô gần như đi một bước nghỉ một bước, trong lòng hắn khẽ nhói lên, mắt thấy cô chậm rãi từng bước từng bước đi tới...

Một mét cuối cùng, chân cô mềm nhũn, hắn tiến lên từng bước, ôm cô vào trong ngực.

Tại Tư rơi lệ.

Một tảng đá lớn trong ngực rơi xuống.

Chu Giác Sơn nhắm mắt, môi mỏng gắt gao hôn lên trán cô, hai cánh tay ôm chặt bả vai và vòng eo của cô, "Không sao, không sao, đừng sợ, anh ở đây, bây giờ an toàn rồi..."

Hai giọt lệ rơi xuống.

Tại Tư thút thít hai tiếng, ngửa đầu nhìn Chu Giác Sơn, ngón tay nắm lấy áo của hắn, "Đồ ngốc, tại sao muốn cứu em?"

Lô Tuấn Tài hại chết nhiều người như vậy...

Hắn không thế bỏ qua ông ta.

Hắn gánh vác trách nhiệm trọng yếu như vậy, hắn không thể vì cứu cô mà thả một kẻ giết người như thế ra nước ngoài...

Chu Giác Sơn bỗng nhiên thở dài, ánh mắt liếc nhìn Khang tẩu cách đó không xa, cúi người, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên sau ót của Tại Tư, nhẹ giọng nói, "Ngoan, em không cần lo lắng, nhiên liệu trên chiếc trực thăng kia rất ít, không đủ cho ông ta chạy đến nước ngoài. Có liên quan đến chuyện án tử tham ô hủ bại của ông ta, anh cũng đã điều tra xong, biên phòng toàn bộ đã chuẩn bị ổn thỏa, bên ngoài lưới trời lồng lộng, ông ta không thể nào chạy thoát."

Muốn bắt người sống, chỉ có một khả năng nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội, đó chính là Lô Tuấn Tài cho trực thăng đáp xuống khu vực quản lý của quân đội chính phủ hoặc khu vực quản lý của quân đội vũ trang độc lập dân tộc thiểu số khác.

Tuy nhiên chiếc trực thăng mà Chu Giác Sơn mang tới lại là trực thăng quân dụng nghiêm chỉnh, trực thăng quân dụng của bang Nam Shan một khi đi vào địa khu kiểm soát của quân đội khác, căn bản không cần chờ trực thăng hạ cánh, lập tức sẽ bị đối phương coi là xâm phạm quân sự, đến lúc đó, trực thăng rơi người chết, vậy cũng coi như là kết quả tốt nhất...

Nếu như ông ta có thể thức thời một chút, cuối cùng vẫn là nên đi đầu hàng tự thú.

Tại Tư mím môi, lấy tay lau nước mắt, "Thật chứ?"

"Thật."

Chu Giác Sơn giơ ngón trỏ, thay Tại Tư lau nước mắt ở khóe mắt. Phụ cận đây còn không an toàn, việc cấp bách của bọn họ bây giờ là rời khỏi nơi này, tụ họp với binh lính ở trên sườn núi.

"Lên xe."

"Vâng."

Chu Giác Sơn đỡ Tại Tư, chậm rãi đi đến vị trí bên cạnh tài xế.

Khang tẩu nhìn bóng lưng của hai người họ, cúi đầu, không còn lưu luyến, vặn chìa khóa xe, đạp chân ga, trở về đường cũ, lái xe về phía biệt thự vừa mới đi ra.

Bà mắc nợ hai người họ, đời này không trả được, đợi đến sau khi bà xuất ngoại, hoặc là đợi đến sau khi cơ thể con gái bà bình phục một chút, bà sẽ bảo con gái và cháu trai đến thay bà trả phần ân tình này.

Bây giờ bà bề bộn nhiều việc, bà muốn nắm chặt thời gian đi đón con gái của bà, bà đã giao hẹn xong với Lô Tuấn Tài, chỉ cần sau khi bà đưa Tại Tư đi, sẽ lập tức trở về biệt thự kia đón Tiểu Tinh.

Tiểu Tinh còn chưa tỉnh lại. Khang tẩu nghĩ thầm, cách thời gian phẫu thuật cũng đã hơn ba mươi tiếng rồi, vậy mà nha đầu lười biếng kia vẫn luôn nằm im ở trên giường, cũng không biết nó muốn ngủ tới khi nào...

Tại Tư vừa mới vòng đến trước xe, nhìn thấy xe của Khang tẩu chạy như bay, Lô Tuấn Tài cũng đã lên chiếc trực thăng kia... Cô cúi đầu suy nghĩ một phen, không nhịn được cau mày.

"Một khi Lô Tuấn Tài bị bắt thì Khang tẩu làm sao bây giờ?"

Chu Giác Sơn nhẹ nhàng đỡ bả vai của cô, cúi đầu nhìn đường, "Bà ấy là đồng lõa, chắc chắn sẽ phải ngồi tù, nhưng nếu như có người cầu tình thay bà ấy vậy thì tội cũng không đáng chết." Chủ yếu nhất là trước khi Chu Giác Sơn tới bang Nam Shan, Khang tẩu còn là người giúp việc trong nhà Ngô Tứ Dân, bộ trưởng bang Nam Shan là một người ngu xuẩn rất nặng tình xưa nghĩa cũ, không ngoài dự liệu, ông ta sẽ ra mặt cho Khang tẩu, giảm đi tội danh của bà ấy.

"Nhiều lắm là xử mười hai mươi năm."

Tại Tư giật mình, hơi gật đầu. Cô đi rất chậm, lông mi khẽ động.

"Có thể còn sống là tốt rồi..."

Thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng vẫn bị người đàn ông ở bên cạnh nghe được.

Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái. Cảm thấy hơi kinh ngạc, "Em không hận bà ấy?"

Tại Tư mỉm cười, lắc đầu.

Trước đây Tại Tư luôn nói Khang tẩu ngốc, nhưng thực ra cô cũng rất ngốc.

Con người cũng có lúc hồ đồ. Giống như hiện tại vậy, cô rõ ràng biết Khang tẩu làm chuyện sai lầm, còn biết rõ bà ấy đã lừa gạt cô, đưa cô vào hiểm cảnh dọc đường trói cô đến nơi này... Thế nhưng Tại Tư vừa nghĩ tới Khang tẩu đã từng thật lòng đối xử tốt với cô, cô liền không hận nổi.

Cảnh tượng lúc trước vẫn còn rõ ràng ở trước mắt... Cô còn nhớ rõ, thời điểm cô mới bị Chu Giác Sơn ném vào quân khu, ngay cả một câu tiếng Myanmar mà cô cũng không biết nói. Nhóm binh lính thì tránh cô còn không kịp, chỉ có Khang tẩu mỗi ngày vui vẻ lôi kéo cô nói chuyện phiếm, giặt quần áo cho cô, nấu cơm, dỗ cô vui vẻ...

Mới quen chưa được vài ngày, bà ấy đã tặng cho cô một khối socola Domori, bà ấy nói đó là vật tiếp tế chuẩn bị cho chiến tranh của Chu Giác Sơn cứng rắn kín đáo đưa bà ấy, Tại Tư phỏng đoán, có lẽ một người phụ nữ trung niên sống ở nông thôn chưa từng vào thành phố như Khang tẩu chắc chắn sẽ không biết, thật ra thì một khối socola kia có thể bán được hơn một trăm nhân dân tệ, còn nhiều hơn tiền lương một tuần của bà ấy.

Cô còn nhớ rõ ngày đó cô buộc Chu Giác Sơn ngửa bài với cô, cô dùng một con dao rọc giấy đâm mình bị thương, làm phẫu thuật... Chu Giác Sơn có công việc trên người, Khang tẩu liền mở to mắt, lo lắng thấp thỏm trông nom cô cả đêm.

Cô còn nhớ rõ bà ấy làm cho cô một cái đặc mẫn màu trắng tinh khiết, rất là đẹp, sau lần bỏ trốn đó bị bắt trở về thì cô cũng không có mặc qua... Khang tẩu giặt sạch sẽ rồi cất đi cho cô.

Cô còn nhớ rõ bà ấy đã làm bánh cuốn và sữa đậu nành cho cô.

Cô còn nhớ bà ấy dạy cô thêu con thỏ nhưng cô lại thêu giống như ống khói ô tô.

...

Cảm tình của Tại Tư với Khang tẩu rất sâu.

Thật ra cô cũng không phải là một người sống vô cùng lý trí. Có vài người, có những điểm tốt, in dấu ở trong lòng, làm sao có thể nói quên là quên được.

Chu Giác Sơn mỉm cười một chút, vỗ vỗ bả vai của cô, đỡ cô lên xe.

Tại Tư vừa mới nhấc chân lên, sau đó lại hạ chân xuống. Cô kéo làn váy xuống, quay đầu lại hỏi Chu Giác Sơn, "Vậy những người còn lại làm sao bây giờ?"

"Người còn lại nào?"

"Là những người ở trong biệt thự ấy." Tại Tư dùng cằm chỉ chỉ, cách đó không đến một kilomet, trong biệt thự ẩn núp trong rừng còn giấu sáu bà vợ của Lô Tuấn Tài, có mấy người nhỏ tuổi còn mang theo con nhỏ, lúc trước Lô Tuấn Tài chỉ hứa hẹn dẫn Khang Tẩu và Tiểu Tinh rời đi, vậy những người còn lại phải xử trí như thế nào.

Đồng tử Chu Giác Sơn chợt co lại, bắt lấy bả vai của Tại Tư.

"Trong biệt thự kia còn có người khác?!"

Tại Tư mơ màng chớp mắt, "Có..."

Chu Giác Sơn chợt bế Tại Tư lên, đi đến phía xa rồi đặt cô xuống, chính bản thân mình ngay cả cửa xe cũng không mở, trực tiếp nhảy qua cửa sổ xe vào trong xe, một tay điều khiển vô lăng, đạp chân ga.

Tại Tư bỗng nhiên nhào tới.

Chu Giác Sơn đạp phanh xe, cách cửa sổ xe trợn mắt nhìn, "Em tm điên rồi?"

"Anh muốn đi đâu?!"

"Lúc trước Lô Tuấn Tài vì bắt em uy hiếp anh, cho nên ông ta đặt một quả bom hẹn giờ ở trong căn biệt thự đó, anh tưởng ở chỗ đó ngoại trừ em thì không có người khác, cho nên căn bản không có phái người đi gỡ quả bom đó!"

Gần tám cân thuốc nổ, có thể san bằng một tòa cao ốc trong nháy mắt, cách thời gian bom nổ còn có hai phút. Cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải đi thử một chút, kia tmd chính là mười mấy mạng người.

...

Tại Tư cứng đờ, sau đó mới phản ứng kịp, "Bây giờ đi chỗ đó hủy còn kịp!" Dọc đường đi tốn hơn một phút.

Trong lúc nguy cấp cô đột nhiên nghĩ ra, vỗ lên cửa sổ xe, "Mau gọi điện thoại cho Khang tẩu!"

Trong tình huống hiện tại, phương pháp này là nhanh nhất cũng là an toàn nhất.

Chu Giác Sơn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, hắn dứt khoát bấm số điện thoại của Khang tẩu, hai mươi mấy giây trôi qua, không có ai nghe máy.

Hắn xoa bóp mi tâm, nhét điện thoại di động vào trong tay Tại Tư, "Em chờ ở chỗ này gọi điện thoại, anh lái xe đi vào trong đó."

Trong nháy mắt Tại Tư níu lấy tay hắn, lắc đầu.

"Buông tay."

"Anh không thể đi."

"Tại Tư..."

Tại Tư cắn răng kiên trì, cho dù cô vì tư lợi, "Anh không thể đi!!" Vạn nhất anh gặp phải vụ nổ thì làm sao bây giờ!

Chu Giác Sơn không còn cách nào khác, cau mày, bàn tay hung hăng đập mạnh vào vô lăng.

Điện thoại đúng lúc có người bắt máy.

Cô và hắn đều thở phào nhẹ nhõm.

Khang tẩu vừa mới cởi giày vào trong nhà, lên tầng, điện thoại di động kẹp trên bả vai, nói một tiếng alo.

"Khang tẩu, trong biệt thự có bom, dì mau..."

Tại Tư còn chưa có nói xong, trong ống nghe chợt truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Cô và Chu Giác Sơn cùng quay đầu nhìn lại, dưới mặt đất đều đang run rẩy.

Ánh lửa cao ngất, khói bốc lên mù mịt, một bức tường bụi cao ba mét nhanh chóng kéo tới...

Chu Giác Sơn nhanh chóng nhảy ra ngoài xe, đem Tại Tư áp xuống mặt đất. Hai người ôm chặt nhau, tránh thoát chấn động của thuốc nổ.

Mặt đất vẫn đang rung chuyển, giống như đã trải qua một trận động đất cấp độ thấp.

Những người kia còn chưa kịp rời đi...

Cuối cùng vĩnh viễn bị chôn vùi ở chỗ đó...

***

Lời tác giả: Nhân vật Khang tẩu này, từ vừa mới bắt đầu đã định trước sẽ có một kết cục bi thảm. Nhưng bà ấy cũng không phải là kiểu người bi thảm.

Bà ấy thật ra là một người khá ngốc, là một người ngốc thích cười. Mỗi ngày không buồn không lo, ăn uống no đủ, cuộc sống thảnh thơi vui vẻ, thích may vá quần áo. Bà ấy là một người vô cùng lạc quan và tích cực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui