Duệ Thư Bạch muốn cười thật tươi nhưng cơ mặt vì lạnh mà cứng đờ nên có chút ngượng ngập.
Giơ xẻng lên, lại vỗ nhẹ vào khối cầu tuyết, cậu đáp, "Nặn người tuyết."
Lục Huyền Âm không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời giống trẻ con như vậy, âm điệu của hắn trầm xuống, "Cậu chưa từng thấy tuyết sao? Không lạnh sao?"
Duệ Thư Bạch khi không bị mắng thì giật mình, sau đó như có luồng nước ấm áp chảy qua tim, "Tôi thích mà.
Chơi rất vui." Một năm chỉ có một mùa đông, bỏ qua thì tiếc lắm.
Bông tuyết lả tả rơi xuống bám đầy đầu và vai của cậu, Lục Huyền Âm trông thấy mà xót, muốn kéo cậu vào nhà nhưng vẫn chưa quên bản thân là ai, hắn nói, "Vậy cậu cứ từ từ mà chơi." Đoạn muốn xoay người vào nhà.
Duệ Thư Bạch ngơ ngác, vội kêu lên, "Khoan, khoan đã."
Hắn dừng bước nhìn cậu, "Còn chuyện gì sao?"
Cậu chạy tới, chớp chớp mắt, "Anh có muốn cùng làm không?"
Lục Huyền Âm nhìn cậu ba giây sau đó xoay người vào nhà.
Cậu nhìn mà não nùng.
Dù biết trước kết quả nhưng vẫn chán chường.
Ngày lạnh, cơ thể lạnh, tim càng lạnh...!
Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu...!
Duệ Thư Bạch chạy ra lăn cầu tuyết tiếp.
Lúc cậu đang gắn đầu lên thân thì nghe tiếng bước chân, sau đó cảm thấy tuyết ngừng rơi.
Cậu khó hiểu nhìn lên thì thấy một cái ô màu đen mà người đàn ông cầm nghiêng qua che cho cậu.
Duệ Thư Bạch sửng sốt.
Cậu nhìn nửa bờ vai rộng nhanh chóng đọng tuyết trắng xoá, miệng chỉ nói được một chữ, "Anh..."
Lục Huyền Âm đưa tay, một củ cà rốt mập mạp xuất hiện, "Tôi tìm thấy trong nhà."
Cậu vừa vui vẻ vừa cảm động, nhận lấy củ cà rốt sau đó gắn vào đầu làm mũi, gắn mắt miệng rồi đâm hai nhánh cây lúc nãy vừa bẻ vào hai bên thân.
"Cảm ơn anh." Cậu vừa nói vừa cười.
Lục Huyền Âm đáp, "Không có gì." Nhưng trái với vẻ ngoài bình tĩnh, bên trong lòng hắn đang không ngừng vang lên âm thanh gào thét.
Hắn đáng lẽ sẽ không bao giờ chơi những trò trẻ con như vậy, nhưng nhớ đến ánh mắt trông mong của cậu thì cơ thể lại vô thức đi lấy ô, còn cầm theo củ cà rốt.
Ánh mắt đó khiến tim hắn mềm nhũn, nhịn không được lại tham lam nhiều hơn.
Trên sân đầy tuyết trắng, cậu trai đang chăm chút lại cho người tuyết béo tròn, bên cạnh có thêm một "hộ vệ" che tuyết, chỉ là nét mặt quá lạnh, như tuyết lớn ngày đông.
"Anh đợi một chút, tôi vào lấy điện thoại." Nói rồi đội tuyết chạy vào nhà, vèo một cái lại chạy trở ra.
Cậu mở camera, đưa điện thoại cho Lục Huyền Âm, "Giúp tôi chụp một tấm với."
Hắn nhìn cậu đứng cạnh người tuyết béo lùn, cười đến cong cả mắt, mắt dán vào màn hình, tay lại vô thức phóng to màn hình, vô cùng nghiêm túc mà nhìn, cổ họng trượt vài cái.
Duệ Thư Bạch cười một hồi mà chưa nghe hắn nói 'xong', cơ hàm giật giật, cậu hàm hồ hỏi, "Xong chưa?"
Lục Huyền Âm giật mình, nhấn chụp lưu lại khoảnh khắc rực rỡ, khoé môi hắn cong lên.
Duệ Thư Bạch chạy tới, nhìn ảnh chụp thì không nói nên lời.
Không phải cậu tự luyến, nhưng mà nếu không nhờ khuôn mặt này thì bức hình này sẽ khiến người ta không muốn nhìn thẳng.
Bất quá, dù vậy thì cậu vẫn xem đến vui vẻ, "Cảm ơn anh."
Lục Huyền Âm không đáp, "Có muốn vào nhà không?"
Cậu cầu còn không được, sao lại từ chối, bèn đi theo người vào nhà.
Nhà hắn ấm áp khác hẳn hơi lạnh vù vù bên ngoài, cậu thoải mái thở ra một hơi.
Hai người đứng ngay cửa cho máy sưởi hong khô, thổi bớt hơi lạnh rồi cởi áo khoát vắt lên giá mới đi vào bên trong.
"Cậu ngồi đó đi, tôi đi rót nước." Hắn thay áo khoác ra, vẫn là chiếc áo len hồi sớm, cậu mải mê nhìn theo, đến khi ly nước cộp để xuống bàn mới giật mình ngượng ngùng.
Cậu cảm ơn một tiếng sau đó hai tay ôm ly nước.
Hơi ấm len lỏi qua da thấm vào từng tế bào xua đi lạnh lẽo.
"Cậu ăn sáng chưa?"
Duệ Thư Bạch lắc đầu, cậu vừa ngủ dậy liền ra ngoài, vừa nhắc đến thì bụng rỗng tuếch mãnh liệt biểu tình "Ọt!".
Cậu đỏ mặt cười gượng hai cái, lấp liếm, "Chắc là do tốn nhiều năng lượng, tôi về kiếm xem có gì ăn không..." Nói rồi toan bỏ chạy nhưng nghe hắn gọi, "Lúc sáng tôi có nấu cháo, cậu muốn ăn không?"
Một thoáng qua, Duệ Thư Bạch nghĩ rằng, không lẽ Lục Huyền Âm có ý gì với mình?
Người đang yêu đều như vậy, thấy đối phương cười với mình một cái thì ngay cả tên con cũng nghĩ xong rồi.
Huống chi Lục Huyền Âm dạo này đối tốt với cậu vô cùng, ừm, là do cậu thấy vậy.
Nhưng mà nhìn đi nghĩ lại cậu lại cảm thấy đúng mà.
Lâu lâu lại cùng cậu chạy bộ, sau đó là mời cậu ăn cơm, thỉnh thoảng mua thức ăn cũng cho cậu một phần, có lúc cậu lại phát hiện hắn hình như thất thần nhìn cậu, dù ba giây sau đã thu hồi nhưng chắc là cậu không nhìn nhầm đâu? Hôm nay lại đội tuyết cùng cậu, cùng cậu làm người tuyết, mặc dù hắn chỉ che ô, nhưng mà cậu đã rất vui rồi, vì hắn che cho cậu mà...khưa khưa, giờ lại hỏi cậu ăn sáng không.
Thật sự cậu không muốn nghĩ nhiều nhưng giống như có mầm cây gieo vào đầu cậu, lại đang không ngừng lớn lên.
Càng nghĩ đầu cậu càng nóng lên, cuối cùng là hai tai đỏ bừng, lại có xu thế lan qua mặt.
Cậu vội giả vờ ho một cái, che đi khuôn mặt như nít ranh mấy tuổi đầu, trong lòng như có vũ bão không ngừng gào thét.
Lục Huyền Âm thấy cậu lúc lâu chưa trả lời, khẽ nhăn mày, "Duệ Thư Bạch?"
Cậu hoàn hồn, nở một nụ cười mà cậu cho là "dịu dàng", "Vậy làm phiền anh rồi."
Khi không thấy cậu như vậy thì hắn hơi khó hiểu nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Hai người đi vào bếp, bát cháo nóng như ngọn lửa nhỏ đốt cháy đáy lòng của nhau
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad của: tieubacdinh.
Đọc truyện trên trang chính chủ ủng hộ tác giả.
Cảm ơn rất nhiều.]
.......!
Dự báo thời tiết nói tuyết có thể đổ lớn vào chiều tối, đề nghị mọi người không nên ra ngoài.
Vậy nên trưa đó, canh lúc trường tan ca giữa, Duệ Thư Bạch tranh thủ đến tìm giáo sư về chuyện đi du học.
Lúc ông nghe cậu nói muốn nhường vé cho người khác thì ông tiếc hùi hụi, nhưng vẫn còn muốn cứu vãn một chút, ông lựa lời mà khuyên nhủ, nhưng khi cậu đã quyết thì sức chín trâu hai hổ cũng không thay đổi được.
"Giáo sư à, bây giờ khoa nào khó kiếm việc làm chứ khoa chúng ta không thiếu đâu.
Nếu tương lai phát triển, thì đâu chỉ trong nước, ngay cả nước ngoài vẫn có thể thấy được.
Em cảm thấy, một sinh viên như em nếu nói đến chuyện đứng trên đỉnh vinh quang thì thật sự quá xa vời, nhưng em cũng không cần mình phải tỏa sáng như vậy.
Có lẽ thầy sẽ nghĩ em không có chí tiến thủ, em không phải không có, mà là nếu người khác mong muốn dưới một người trên vạn người thì em chỉ mong mình làm ra nhiều tiền một chút, sau đó chăm sóc mẹ và chị, còn có người mà em thích.
Cho nên em không cần phải bỏ ra nhiều thứ như vậy.
Huống chi, trường chúng ta cũng không phải tồi tàn, không phải vẫn có rất nhiều người thành đạt đi ra từ đây sao? Em cảm thấy, nếu em học trong nước thì vẫn có thể đem năng lực của mình cống hiến cho Tổ quốc.
"
Thứ ông trời cho cậu là thiên phú và năng lực, nên cậu không nhất thiết phải đi theo lối mòn duy nhất là cố gắng hết sức giành vinh dự.
Cậu có con đường của riêng mình, cậu phải tự cho mình một lối đi riêng, đó là điều mà cha cậu đã dạy từ nhỏ.
Ông nói rằng, ông đã thấm qua nước mắt và xương máu, nên ông không hi vọng cậu sẽ phải vất vả như thế.
Cuộc đời này không ai ngoài cậu có quyền lựa chọn tương lai của mình, nên lúc còn bé ti tí thì ông đã thường xuyên nhắc nhở cậu, nếu bản thân không muốn thì đừng vì người khác mà ép buộc mình.
Còn nếu thật sự đã muốn thì dù dốc cạn xương máu cũng phải cố gắng đến cùng.
Cha đi rồi, nhưng lời dạy của ông cậu vẫn in hằn trong tâm trí.
Giáo sư im lặng lúc lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài hết cách.
"Được rồi.
Thầy cũng không muốn ép em.
Có lẽ việc đến đó du học là ước mơ của không ít người, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Thầy tôn trọng ý kiến của em, cũng mong tương lai em có thể làm rạng danh trường ta."
Cậu cong môi, "Tất nhiên rồi ạ." Cậu đáp, phong thái tự tin kiêu ngạo của cậu như một ánh dương nhỏ trên mặt đất, vừa rực rỡ lại chói lọi, khiến người khác không nhịn được muốn nhìn thêm nữa.
Giáo sư còn muốn nói chuyện thì có điện thoại, ông đành nói hai câu rồi bảo cậu về, cậu chào ông một tiếng rồi đi ra cửa.
Tuyết vẫn đang rơi, mây trời đã bắt đầu có chút ảm đạm, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây như muốn gãy đôi.
Cậu giương ô, lại kéo chặt khăn quàng cổ rồi bắt taxi đến siêu thị.
Tuyết lạnh nên đường vắng, xe chạy băng trên đường cái, rất nhanh đã đến cổng.
Sắp đến tết rồi, cậu định mua ít đồ chuẩn bị trang trí nhà cửa đón Giáng sinh và Tết.
Tính Tết thì gần, nhưng thực tế chỉ vừa bước qua gần giữa tháng 12, tính đến nghỉ Tết ta thì còn khá xa, dù sao thì học sinh sinh viên đều chuẩn bị thi kết thúc học kì rồi mới được nghỉ Tết.
Trước mắt là sắp đến Giáng sinh, Duệ Thư Bạch vô cùng hào hứng đi mua đồ.
Nào là quần áo, cây thông cỡ vừa, rồi đèn, lại thêm nhiều thứ linh tinh để trang trí, cậu gom một lượt vô cùng đầy đủ sau đó đặt địa chỉ để nhân viên giao đến.
Siêu thị đang phát nhạc Giáng sinh, hết bài liền tới thông báo sắp đổ tuyết, đề nghị mọi người mau nhanh chóng về nhà, hoặc tìm chỗ trú, tuyết có thể rất lớn, nên tốt nhất là tăng tốc trở về mái ấm nhỏ của mình.
Duệ Thư Bạch vội trả tiền sau đó cũng nhanh chân mà chạy.
Quả nhiên, ngoài trời tuyết bắt đầu đổ lớn rồi, chẳng mấy chốc đã tạo thành lớp mỏng trên đường, không khí đầy bông tuyết che chắn tầm nhìn, chỉ còn một mảng trắng xóa mơ hồ.
Tài xế đạp ga phóng đi, nom vô cùng vội vã.
Cậu nhìn ra cửa sổ, tuyết lướt qua cửa mang theo hương vị khô lạnh.
Cậu kéo áo khoác sau đó mỉm cười.
Dự tính năm nay hẳn sẽ có nhiều thay đổi.
_____
Vài lời tác giả: Xin lỗi vì đã lâu chưa cập nhật chương mới, không phải quên đâu, mà là tui có ít chuyện, bản thảo ngâm sắp mốc luôn rồi, nên tranh thủ ngày nghỉ mà lên hoàn chương.
Tuyến tình cảm sắp bước sang trang khác, cùng chờ nào!
:33.