Đêm khuya tĩnh mịch.
Vùng ngoại ô phía tây kinh đô.
Chiêm Sắc cảm thấy bản thân như gặp quỷ, sinh hoạt của cô hoàn toàn bị tên họ Quyền làm rối loạn.
Trước khi bị kéo đến phòng chỉ huy đèn đuốc huy hoàng này, cô hoàn toàn không rõ rốt cuộc mình đang đi đến đâu.
Đồng chí Tiểu Yêu có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại có một khuyết điểm không quá đáng tin— trời sinh mù đường.
Cô nhớ rõ khi tiến vào phòng ốc có vẻ ngoài hết sức bình thường, như một đơn vị cơ quan nhà nước, bởi vì ở sân cổng có thủ vệ kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng không thấy tấm biển chính thức nào từ phía chính phủ cho thấy rõ thân phận.
Nhưng mà.
Vừa vào trong phòng, cô lắp bắp kinh hãi.
Đại sảnh được bố trí giống một cơ quan tình báo lớn, bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hầu như đều là những máy móc công nghệ cao mà cô chưa thấy bao giờ.
Còn có một đám người đeo huân chương giải phóng quân lọt vào mắt cô.
Người ở bên trong, không có ngoại lệ, tất cả đều là quân nhân tại ngũ.
Có sĩ quan, có sĩ quan cấp uý, có sĩ quan cấp tá, nhưng lại không có binh nhì.
Quyền Thiếu Hoàng, anh ta thật sự là quân nhân?!
Vi diệu thật! Thế mà lại lưu manh như vậy ——
Đương nhiên, lúc này Chiêm Sắc còn chưa biết, những người trước mặt đều là quân nhân của cơ quan tình báo bí mật trong nước ZMI, càng không biết người đàn ông đang túm cổ tay cô, bị cô mắng là tên lưu manh kia, nắm trong tay bao nhiêu quân lực.
Cũng sẽ không biết thế lực Quyền thị truyền thừa mấy trăm năm, nắm giữ tài chính quốc tế, rốt cuộc có bối cảnh thâm hậu như thế nào, lại đại biểu cho quyền thế, địa vị, còn có ‘¥¥¥*’……
(*Tiền tài: đoạn này tác giả để ¥ ¥ ¥ nên mình giữ nguyên)
Trong lúc nhất thời, đại sảnh chỉ huy lặng ngắt như tờ.
Được rồi, không chỉ mỗi cô, những người khác cũng không hẹn mà cùng xuất hiện hiện tượng chập mạch vài giây.
Phải biết rằng, Quyền Tứ gia nắm tay một cô gái dịu dàng như nước đến nơi làm việc, tình huống này chưa từng phát sinh trước đây.
Huống chi hai người bọn họ trai tài gái sắc xứng đôi, trông cũng thật thích mắt.
Yên lặng.
Yên lặng đến quỷ dị.
Lạnh lùng nhìn xung quanh, Quyền Thiếu Hoàng dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
“Tình hình thế nào?”
“Báo cáo lão đại!” Mỹ nữ chạy đến nở nụ cười xinh đẹp, đúng là cao thủ Internet lợi hại nhất ZMI, tên Tả Ái, hiệu ‘Truy Mệnh’, cô gái nhỏ bộ dạng tinh quái, giọng nói thoáng mát êm tai, nói lên năng lực rất mạnh, dù cho có chút hay lảm nhảm.
“Vệ Quý Bắc đã ở trong phạm vi theo dõi của chúng ta, trước mắt hắn mang theo số liệu Bắc X-11C, chuẩn bị cùng đối phương gặp mặt.
Căn cứ vào phỏng đoán của chúng ta, người kia hẳn chính là Bat.
Mặt khác, Vô Tình mang theo ba tiểu đội mai phục trước, năm người chặn đánh cũng đã vào vị trí.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thu lưới —— Lão đại, chúng ta đảm bảo sẽ không tiết lộ cơ mật quốc gia ra ngoài.”
Quyền Thiếu Hoàng gật đầu ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn qua Chiêm Sắc.
“Ngồi!”
Nói xong một chữ, anh coi cô như không tồn tại, trực tiếp nhìn về màn hình lớn trung tâm.
Lại cái thái độ kiêu căng muốn chết, Chiêm Sắc trong lòng càng sinh hận.
Thì ra, vụ án trước đây cô phân tích, họ Quyền không chỉ nghĩ ra, mà đã sớm bố trí tốt tất cả.
Còn mang bộ dáng khiêm tốn đến thỉnh giáo cô, cái này kêu cô làm sao mà chịu nổi?
Huống chi…… Hiện tại lại cần cô sắm vai gì?!
Do dự một hồi, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, “Quyền Tứ gia, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
Đôi mắt đen híp lại, Quyền Thiếu Hoàng cau mày, tựa hồ không nghe thấy cô nói chuyện.
Ngón tay nhẹ gõ qua lại mặt bàn, một bộ dạng bày mưu tính kế, một lần nữa xác nhận tình hình chuẩn bị thu lưới.
Chỉ mới tiến vào đại sảnh vài phút, khuôn mặt anh âm u, lạnh lẽo, nghiêm túc giống như hoàn toàn thay đổi, khác hẳn so với vẻ lưu manh lúc trước.
Tách……
Tách……
Đại sảnh an tĩnh, bận rộn, khẩn trương, nghiêm túc.
Không ai chú ý đến Chiêm Sắc, cô giống như nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Bắt người, hay là quân đội định đi bắt người……?
Chà, cô cũng là lần đầu tiên trải nghiệm đấy.
Trên thực tế, nhìn mấy chục người khác nhau ngồi liên lạc với nhau qua internet, nhìn Quyền Thiếu Hoàng một bên lạnh mặt truyền đạt mệnh lệnh, một bên phân tích ngắn gọn các phương pháp xử trí, trong lòng cô không tránh được có chút mới lạ cùng phấn khích của trải nghiệm lần đầu.
Dù sao thì cơ hội trải nghiệm bản thân trong những vụ án này cũng không nhiều.
Bíp ——
Cô đang suy nghĩ, một tiếng thiết bị truyền tin trong đại sảnh bỗng vang lên.
“Lão đại, Vô Tình muốn nói chuyện với ngài.”
Nhấp môi mỏng, gương mặt Quyền Thiếu Hoàng lạnh lùng không biểu cảm đi đến, anh cầm tai nghe của quân tình báo đeo vào, ấn nhẹ xuống nút gọi màu đỏ, giọng nói giảm đi mấy độ.
“Tôi là Quyền Thiếu Hoàng, nói.”
“Lão đại, tình hình không được khả quan lắm.” Âm thanh Vô Tình từ máy phát thanh truyền tới, “Vệ Quý Bắc lái xe vòng qua vòng lại vài lần ở gần đường thành phủ, vẫn chưa thấy có gì bất thường.
Ba phút trước, hình như đối phương hủy bỏ kế hoạch giao dịch, hắn lại lái xe hướng về nhà rồi.”
Cau mày, Quyền Thiếu Hoàng trầm mặc, giọng nói càng lạnh hơn.
“Đem hắn tới Đồng Loan, chú ý cái đuôi.”
“Rõ!”
*
*
Đồng Loan.
Đó là căn chung cư của Quyền Thiếu Hoàng, căn hộ có bố trí giống hình ảnh trong phim hoạt hình trẻ con.
Khoảng một giờ sau.
Vệ Quý Bắc hai mắt kín tơ máu, suy sụp ngồi trong phòng khách.
Quyền Thiếu Hoàng âm trầm lạnh lùng, vẫy tay ra hiệu cho Thiết Thủ ra ngoài, trên mặt không biểu tình châm thuốc.
Tại đây, trong cuộc “thẩm vấn” không tính là thẩm vấn này, Chiêm Sắc lại lần nữa đóng vai nhân vật không giải thích được.
Bỏ qua chuyện không vui lần trước ở đây, cô lật xem tư liệu vụ án từ chuyên gia pháp y, vừa phân tích khẩu cung rời rạc từ nhóm người đua xe, lại vừa dành nửa lỗ tai nghe Vệ Quý Bắc thuật lại chi tiết cho Quyền Thiếu Hoàng nghe cuộc nói chuyện với “bọn bắt cóc”.
Trên thực tế, đúng như Chiêm Sắc suy đoán, mục đích bắt cóc Vệ Thác là Vệ Quý Bắc.
Trước khi Quyền Thiếu Hoàng bày thiên la địa võng, sợ Vệ Quý Bắc sốt ruột cứu con gái, nhất thời xúc động giao tài liệu nghiên cứu phát triển tên lửa Bắc X-11C được quốc gia đầu tư rất nhiều tiền tài, nhân lực cho Bat.
Cũng may, trải qua thẩm tra và xem xét, chứng minh tư liệu Vệ Quý Bắc cầm, không phải số liệu thí nghiệm Bắc X-11C thật sự.
Tất nhiên, điều này cũng đã cứu anh ta khỏi tai hoạ.
Bằng không, mặc kệ căn cứ vào nguyên nhân gì, tiết lộ cơ mật quốc gia ra ngoài đều là trọng tội.
Không biết qua bao lâu ……
Đêm càng sâu, ngọn đèn dây tóc làm cho Chiêm Sắc chói mắt.
Vệ Quý Bắc nói xong, im lặng thật lâu.
Quyền Thiếu Hoàng mặt mày âm trầm, cũng không nói gì.
Không khí trong nhà duy trì áp suất thấp liên tục.
Ba người ngồi gần nhau, nhưng lại có những suy nghĩ khác nhau.
Nghĩ đến Vệ Thác còn trong tay tổ chức gián điệp, lại nhìn Vệ Quý Bắc tinh thần suy sụp như người mất hồn, Chiêm Sắc cảm thấy sắp không thở nổi.
Đối với cô, những tình tiết gián điệp các thứ, phần lớn đều đến từ những bộ phim, hiện thực cuộc sống củi lửa dầu muối, cô rất hay mơ tưởng được phá những vụ án lớn, như thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ thật sự được tiếp xúc với những thứ kiểu gián điệp như này.
Sau một lúc lâu ——
Quyền Thiếu Hoàng nhìn sang, đáy mắt âm trầm, sâu không thấy đáy.
“Chiêm lão sư, nói gì đi!”
Đỡ trán! Học sinh tốt……
Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh hai giây, Chiêm Sắc đại khái đã hiểu ý tứ anh.
Anh muốn cô thông qua tư liệu sẵn có tiến hành phân tích tâm lý tội phạm, phác hoạ chân dung, thu nhỏ phạm vi điều tra.
Bằng không, đối với một gián điệp hoàn toàn không biết diện mạo cùng thân phận, bọn họ quá mức bị động.
Nhưng sao lại tìm cô?!
Trong sự trầm mặc, cô hỏi thẳng, “Quyền Thiếu Hoàng, tôi muốn một lý do.”
Tầm mắt Quyền Thiếu Hoàng dừng trên mặt cô một lát, cau mày, “Giáo sư Lữ đề cử em.”
À ra thế?
Nhìn nét mặt âm trầm của anh, trong lòng Chiêm Sắc đột nhiên thả lỏng.
Giáo sư Lữ là người hướng dẫn của cô khi cô còn là nghiên cứu sinh, cũng là một chuyên gia trong nước có uy tín về phương diện tâm lý học tội phạm.
Nghĩ đến bà, cô cong khoé môi cười, “Theo như anh nói, trước kia anh hỏi tôi những vấn đề đó, đều là để kiểm tra năng lực của tôi?!”
Nhướng mày.
Ngón tay Quyền Thiếu Hoàng búng tàn thuốc, ánh mắt lạnh tanh khó đoán, “Đúng vậy.”
“Vậy anh hài lòng chưa?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cô, vài giây sau lại chuyển tầm mắt qua ngực, nhếch môi, “Sự thật: Ngực to không não, có não không ngực, hoàn toàn được khoa học chứng minh.”
Khỉ thật!
Rốt cuộc là khen hay móc mỉa cô?
Còn nữa, ai nói cô không có ngực? Cô chỉ là không có thói quen độn ngực đến thật giả lẫn lộn thôi!
Trong lòng oán giận, tự dưng nhớ đến Ngải Mộ Nhiên 36E trập trùng kia.
Cô thấp giọng cười hai tiếng, dồn khó chịu về phía anh.
“Hèn hạ!”
“Ngu ngốc.”
Nói xong một câu chanh chua, hai người không hẹn mà cùng thu móng vuốt, chuyển về đề tài chính.
Vệ Quý Bắc trước mặt buồn bực không lên tiếng, ai lại có thể vui vẻ được, dù sao con gái của anh vẫn nằm trong tay tổ chức gián điệp.
Chiêm Sắc không thể làm mất mặt sư phụ.
Bởi vậy, trầm ngâm một lát, cô thận trọng cất lời, “Đối phương đột nhiên huỷ bỏ giao dịch là có ba khả năng.
Thứ nhất, trong quá trình anh hành động để lộ dấu vết, bị đối phương phát hiện.
Thứ hai, có người để lộ tin tức, hoặc là đối phương có được tin tình báo, có khả năng có nội gián hay không? Thứ ba, đối phương vốn dĩ chỉ định ném đá dò đường, căn bản không thực sự muốn giao dịch.”
Cau mày, Quyền Thiếu Hoàng từ chối cho ý kiến.
Tất nhiên, điều hắn muốn không đơn giản như vậy.
“Chiêm Tiểu Yêu, căn cứ manh mối hiện có, em có thể phỏng đoán diện mạo người kia không?”
“Không thể!” Chiêm Sắc trả lời rất kiên quyết, xong rồi lại khinh bỉ bổ sung thêm, “Anh xem phim truyền hình nhiều quá đi?”
Phải biết rằng phác họa chân dung tâm lý học tội phạm tuy rằng là một loại kỹ thuật phá án công nghệ cao, nhưng lại mang tính chủ quan quá nhiều.
Với những manh mối hiện tại, cho dù là chuyên gia tâm lý học tội phạm tốt nhất, cũng không dám khẳng định có thể vẽ ra được diện mạo hung thủ.
Thêm nữa, nếu thật sự thần kì như vậy, cảnh sát để làm gì?!
Người đàn ông mặt lạnh căng chặt, “Không thể?”
Buồn bực hai ba giây, Chiêm Sắc ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Tôi cần thêm chút thời gian phân tích.”
“Được, cho em thời gian ba ngày.”
Giọng nói lạnh lẽo vừa truyền vào tai, Chiêm Sắc có chút không chịu nổi trừng, “Xin anh, con mẹ nó anh coi tôi là gián điệp à?”
Khoé môi giật giật, Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, cúi sát về phía cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên một nụ cười mê người.
“Chiêm Tiểu Yêu, làm tốt chuyện này, lão tử có khen thưởng cho em!”
Chiêm Sắc bị anh nhìn đến nổi da gà, “Thứ gì?”
“Bí mật!”.