Edit: Yotie
Beta: Kim
___________________
Truyện chỉ được up tại w∆ttp∆d và wordpress BIDOTEAM.
Mọi web khác đều là bản lậu.
___________________
Cuộc đời sẽ không bao giờ cho con người ta quá nhiều thời gian để thương tiếc mùa xuân hay đồng cảm với mùa thu, rời khỏi KTV gần như được người khác tiếp thêm sức mạnh, Chiêm Sắc chia tay Đỗ Hiểu Nhân và trở về ‘nhà’.
Nói là nhà nhưng thực chất là một căn nhà cho thuê tạm.
Một tháng trước, mẹ cô chuyển từ Nghi Lan ở Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh sinh sống.
Còn có cha dượng và em gái cùng mẹ khác cha của cô.
Ra khỏi dãy phố kinh doanh thời trang, cô bắt xe buýt ba lần, sau khi đi qua mấy khúc quanh co, cuối cùng cũng bước vào phần u ám nhất của Kinh Đô, có một thị trấn tồi tàn trong đô thị sầm uất, nơi này đã bị lãng quên, không được phá bỏ hay xây dựng lại.
Những bức tường phủ đầy bụi…
Những mảnh vỡ tích tụ…
Có mùi rác thải kỳ lạ bên đường …
Trong cùng một thành phố, dường như có hai thế giới khác nhau.
Trời đang mưa!
Chiêm Sắc lau bùn rêu dính trên đôi giày vải một chút, có vài giọng nói kéo dài, đứt quãng truyền ra cùng tiếng lạch cạch mở cửa.
“Ồ, chịu về rồi à?”
Một tiếng gào khản đặc, nồng nặc mùi rượu từ sau cánh cửa xộc ra.
Cô bỏ ngoài tai những lời mắng mỏ của cha dượng Lỗ Hữu Đức rồi đi thẳng vào nhà.
Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, cũng phải học cách bình tĩnh.
“Ồ, tôi phải vật lộn để đến Kinh Đô, là để ném tôi chết dí ở chỗ này sao.” Lỗ Hữu Đức gằn lên ầm ĩ.
Mẹ Du Diệc Trân bước ra từ phòng bên cạnh, thận trọng thuyết phục "Anh nhỏ giọng chút...!Con bé bận công việc, bớt tranh cãi đi."
"Công việc? Cô không ngửi thấy mùi rượu trên người nó sao?"
"...."
“Toàn thân nồng mùi ám muội, hỏi nó một chút, xem đã đi chỗ nào tìm đàn ông đi?”
"...."
Lại nữa rồi, lại nữa rồi!
Nhìn vào người mẹ lúc nào cũng là bộ dạng phục tùng, Chiêm Sắc cảm thấy đầu não giật giật.
"Mẹ, dượng Lỗ, con có việc riêng phải làm.
Nếu mẹ muốn ở lại thì chắc chắn sẽ không thoải mái, nên trở về Nghi Lan đi."
"Này! Con nhỏ hỗn láo kia." Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lỗ Hữu Đức giống như được bao phủ bởi một lớp da đậu hũ om, vừa lắc lư vừa nguyền rủa không ngừng.
"Tao cho mày ăn cho mày mặc, cho mày học hành tử tế....!Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi.
Không thể để tao và mẹ mày hưởng phúc mấy ngày sao?....!Đồ con sói mắt trắng!"
"Dượng Lỗ, con đã gửi không ít tiền về nhà rồi!"
"Gửi tiền? Chỉ cỏn con có tí mà cũng nói..."
Chà, một chuỗi dài những lời oán trách lại bắt đầu.
Chân mày Chiêm Sắc nhíu chặt.
Lỗ Hữu Đức vừa khóc nháo vừa mắng mỏ cô, vừa oán trách Du Diệc Trân không biết làm mẹ, nói không ngừng đến năm phút đồng hồ, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, sau đó bất ngờ đổi sang giọng điệu thân thiết, "Tao nhìn tuổi của mày cũng không còn nhỏ nữa, tao đang nghĩ tìm cho mày một tấm chồng tốt, nhìn xem, ông chủ Vương - chủ mỏ khai thác quặng ở Nghi Lan, đã nhờ người ngỏ ý với tao vài lần..."
Ông chủ Vương?
Năm nay ngoài năm mươi tuổi, mất vợ, có hai con.
Thực sự là có ý tốt?!
Cô lập tức tức giận, tình thân trong lòng cô đã sớm bị chà đạp từ lâu, hiện tại vẫn còn cảm thấy đau đớn, nước mắt nóng hổi chảy xuống.
“Ông đã nhận tiền của người ta rồi?”
"...!Không, không, ai nói?"
Ghê tởm đến mức buồn nôn, cô cười lạnh tiến lên một bước, dùng tốc độ nói nhanh mà châm chọc, "Nói chuyện thân thiện, cao giọng, trả lời cứng ngắc, còn muốn nói dối sao?!"
“Thái độ của mày là sao, leo lên người ông chủ Vương mà còn uất ức à, mày đừng nói nữa, ngay khi mày bước qua cửa, ông ta sẽ xây cho tao một căn nhà to…”
“Có thế mà đã khiến ông đồng ý!” Chiêm Sắc chế nhạo, “Nói đi, rốt cuộc ông đã nhận bao nhiêu tiền?”
"Đừng làm tao bực mình!" Lỗ Hữu Đức gào lên, cánh mũi phập phồng, "Nói cho mày biết cũng được, khi chúng tao đến Kinh Đô, lão Vương đã tốt bụng cho chúng tao mười vạn phí đi lại, ông ta nói rằng ông ta đang hiếu kính tao và mẹ của mày......Hừ, mày được ông ta coi trọng, mày nên cảm thấy vui mừng."
Mười vạn tệ, bán cô cho một lão già góa vợ với giá mười vạn tệ?
Cha dượng vẫn đang nói tốt cho lão Vương, nhưng bên tai Chiêm Sắc đã ù đi.
Nó yên tĩnh đến mức căn phòng giống như một nấm mồ tối.
Không tự chủ được mà siết chặt lòng bàn tay, cô đè nén tức giận trào dâng trong lòng xuống, hung hăng nhắm mắt lại.
Khi mở ra lần nữa, cô giơ cổ tay trái lên, chuỗi ngọc mười tám viên mà Quyền Tứ Gia đã đeo lộ ra, ánh sáng dịu dàng.
"Không cần lo lắng cho tôi, tôi có bạn trai rồi."
Ngọc bích trong suốt tinh xảo ẩm ướt dưới ánh đèn, lộng lẫy, chói mắt, đường nét tròn trịa, như có sức sống mãnh liệt.
Ngay khi nhìn thấy nó, Lỗ Hữu Đức vốn đang to miệng chửi rủa lập tức dừng lại.
"Ồ, mày có đối tượng...? Chuỗi ngọc này đúng là đồ tốt! Tiểu Sắc, khi nào con dẫn nó về gặp mặt?"
Không muốn nhìn vẻ mặt tham lam của cha dượng thêm nửa giây, Chiêm Sắc quay đầu nhìn Du Diệc Trân, "Mẹ, nếu sức khỏe của mẹ không tốt thì đi nghỉ ngơi sớm đi.
Con trở lại văn phòng, con phải trực đêm.
"
"Ừm...!Này, Tiểu Sắc, đợi đã..."
"Này, con gái, chúng ta nợ ông chủ Vương mười vạn..."
Giữ chặt dây đeo trên vai, Chiêm Sắc không hề ngoảnh lại.
Cô không phải là người nhẫn nhịn, nhưng cô không có cách nào thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Cha dượng, mẹ ốm, em gái...!Còn có, tình yêu của mẹ.
Cô cười tự giễu, nếu một người không có khả năng thay đổi hoàn cảnh của chính mình, thì chỉ còn một sự lựa chọn --- mắt không thấy, tâm không phiền.
Xách theo balo, cô đi về phía bến xe trong cơn mưa đêm, đầu đau như búa bổ.
Tìm một người bạn trai có tiền thì dễ, nhưng kiếm mười vạn tệ để trả lại cho người ta, đối với người mới đi làm chưa được hai tháng như cô thì còn khó hơn so với việc lên trời.
Mười vạn tệ!
Cô có thể tìm thấy nó ở đâu?
*
*
Đêm đó.
Đỗ Hiểu Nhân đang làm nhiệm vụ.
Cô ấy là bạn đại học của Chiêm Sắc.
Khi Chiêm Sắc học cao học, Đỗ Hiểu Nhân làm trợ giảng văn hóa ở sở Thiếu Giáo.
Bây giờ, Chiêm Sắc đang ở đây với tư cách là một cố vấn tâm lý, hai người lại trở thành đồng nghiệp một lần nữa.
Hai cô gái đều là người tỉnh ngoài, tính tình hợp nhau, hiện tại ở trong ký túc xá, cùng nhau bàn chuyện nhà, đều có chua xót, rốt cuộc nói tới nói lui vẫn là chữ “tiền”.
Đột nhiên, Đỗ Hiểu Nhân nhìn chằm chằm chuỗi mười tám viên ngọc trên cổ tay, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, "Tiểu Sắc, cậu đang thiếu tiền...!Hay là, bán nó đi không phải có tiền rồi sao?"
Nâng cổ tay lên một chút, Chiêm Sắc đánh giá, vẻ mặt ỉu xìu.
"Không phải là của tớ, làm sao có thể bán cho người khác? Hơn nữa cũng không biết giá trị là bao nhiêu."
"Cậu làm sao vậy? Cậu đã cho anh ta lần đầu tiên quý giá của mình..."
"Này này này! Ngậm miệng lại." Chiêm Sắc cáu kỉnh trừng mắt nhìn cô.
Bất quá, cô tiến lại gần, "Bạn Sắc à, lại đây, nói một chút về cảm giác khi bị mất cái kia đi?"
“Tớ phải khóa cái miệng này lại!” Cô buồn cười nhào tới, bóp chặt cái miệng đang cười toe toét của Đỗ Hiểu Nhân, “Đừng nói nhảm! Vả miệng 30 cái, khen thưởng thêm một gậy!”
"Nói cho cậu biết, ai mà tin được? Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng đó thật gợi cảm, tớ suýt chút nữa đã động lòng rồi đấy...!Này cô gái, tớ thực sự muốn biết, cái người giống như Vương lão ngũ có thể hạ gục phụ nữ trong vài giây đó, thật sự là...!không to sao? "
Một người đàn ông đủ ba tiêu chuẩn cao và lớn!?
Ba cao: cao ráo, ánh mắt cao, chỉ số thông minh cao.
Ba lớn: tiền lớn, gia thế lớn, chức vụ lớn.
Ôi, trên đời thật sự có loại đàn ông không cần đeo vòng vàng, kim cương cũng tỏa sáng như vậy sao?
Đảo đôi mắt to tròn, Chiêm Sắc buồn cười mà nói.
"Nốt ruồi lệ dưới mắt khẽ run, sóng mắt ngấn nước.
Cô gái, cậu đang hồi xuân!"
“Chiêm Sắc, bệnh tái phát sao? Tớ đã nói rằng cậu không cần phân tích tớ rồi mà! Thật đáng ghét, đều bị cậu nhìn thấy....!Quả thật là tớ có chướng ngại tâm lý.”
Nỗi phiền muộn về gia đình mình đã được vơi bớt.
Chiêm Sắc mân mê lọn tóc một chút, không còn sức lực mà xua tay.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa! Đỗ Hiểu Nhân, buổi phỏng vấn sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị."
“Cậu nói cậu ấy, chết tiệt! Được một người đàn ông cực phẩm như vậy để mắt tới, giờ lại làm như không có chuyện gì chuyên tâm đọc sách? Chiêm Sắc, cậu bị ngốc rồi.”
Chiêm Sắc thản nhiên mỉm cười, ngừng tranh cãi.
"Bạn Sắc à, cậu thực sự nghĩ rằng kỳ thi viết này có thể dễ dàng vượt qua như vậy sao? Cậu nhìn xem, có bao nhiêu người dùng quy tắc ngầm ở cuộc thi này chứ?"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy bất mãn của Đỗ Hiểu Nhân, Chiêm Sắc im lặng.
Trước đó hai người cùng nhau đăng ký thi tuyển công chức, cùng nhau lọt vào danh sách phỏng vấn.
Đối với một người phụ nữ có xuất thân khiêm tốn, việc thi tuyển công chức là con đường duy nhất để hướng tới thiên đường.
Chẳng qua, Chiêm Sắc thi là để nuôi gia đình tốt hơn.
Còn Đỗ Hiểu Nhân cho rằng đây là tấm thẻ bài để bước vào giới quan chức kinh đô, nếu muốn lấy một người giàu có, muốn bước vào xã hội thượng lưu thì công chức chính là bát cơm vàng duy nhất để ăn.
Mọi người đều có tham vọng riêng, đối với quan điểm của cô ấy, Chiêm Sắc không tỏ ý kiến.
Đâu ai có thể đoán trước tương lai.
"Chiêm Sắc..."
"Này, Chiêm Sắc!"
"Chiêm Sắc, cậu nghĩ thế nào?"
Không biết từ lúc nào tâm hồn Chiêm Sắc đã bay bổng đi mất, cuối cùng được Đỗ Hiểu Nhân mặt mày hớn hở kéo về thực tại.
Chiêm Sắc ‘A’ một tiếng rồi vuốt lại mái tóc dài xõa tung trước trán, cô cúi nửa mặt chọc ghẹo, "Đỗ Hiểu Nhân, cậu nhặt được tiền à? Sao lại cao hứng như vậy."
"Ha! Tiểu Sắc, đây là chuyện tốt với hai chúng ta đấy!"
Chiêm Sắc khép hờ mắt, nhào người qua, “Sao cậu lại nói vậy?"
"...!Cô gái! Có nhân vật lớn muốn gặp mặt!".