Quân Quyền Liêu Sắc


Edit: Trứng muối
Beta: Dollan
Căn hộ này, ngày thường không có người ở, chỉ có người giúp việc tới dọn dẹp định kỳ.

Đương nhiên, lúc này không có ai giúp cô nấu cơm.

Chiêm Sắc cũng rất lâu rồi chưa vào bếp, tìm đông tìm tây, nghĩ lát nữa có thể dỗ dành cậu nhóc vui vẻ, tâm tình cô hưng phấn không ít.
Chiêm Sắc đeo tạp dề, bận rộn trong bếp.
Ngoài phòng khách, Tiểu Thập Tam vui vẻ chơi đồ chơi.
Quyền Thiếu Hoàng híp mắt, khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô.
Bản thân đang bận rộn còn bị người khác nhìn chằm chằm, ít nhiều có chút mất tự nhiên.

Chiêm Sắc liếc anh vài lần, nhắc nhở anh đi ra phòng khách chơi với Tiểu Thập Tam nhưng không được như ý.

Nghĩ nghĩ, không bằng tìm đề tài, phân tán sự chú ý của anh.
“Chuyện của viện 317, các anh chuẩn bị xong rồi?”
“Không khác lắm so với dự tính.” Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hơi lóe lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục về dáng vẻ ban đầu, giống như không muốn cùng cô nói chuyện công việc vào thời điểm này, anh nhướng mày.
“Chiêm Tiểu Yêu, em có thể hỏi chuyện nào có hơi thở sinh hoạt một chút được không?”
Hơi thở sinh hoạt?
Chiêm Sắc thật sự muốn cười.

Người đàn ông như Quyền Thiếu Hoàng lại muốn nói về hơi thở sinh hoạt? Một bên cầm dao bận rộn, tiếng thái rau trên thớt vang lên “cạch cạch cạch”, một bên cô ba phần nhàm chán bảy phần hỏi anh cho có lệ.
“Này, Quyền Tứ Gia, anh biết nấu ăn chứ?”
“Không.”
“Những món đơn giản thì sao?”
“Không.”
“Rán trứng, cơm chiên trứng, cũng không?”
“Cũng không.”

“Rửa rau, rửa hành, rửa bát, giúp người khác nấu gì đấy, hẳn là anh đã từng làm rồi?”
“Đương nhiên là không.”
Trời đất! Quyền Tứ Gia vạn năng lại là một kẻ ngốc trong việc sinh hoạt ư? Có nhận thức này, tâm tình Chiêm Sắc tốt lên không ít.

Song, cô lạnh giọng chế giễu anh theo thói quen, đương nhiên vẫn là ngữ khí trào phúng.
“Vậy cuối cùng anh biết làm gì?”
“Nói nhảm, lão tử biết ăn.”
Phụt!
Chiêm Sắc thật sự không muốn cười, nhưng thoáng cái cô đã không nhịn được.

Cười đến run người, tay cô cũng run theo, con dao sắc bén kia nhắm trúng ngón tay cô mà cứa.

Tiếng cười còn chưa tắt, trong miệng đã “ôi chao” một tiếng, máu tươi lập tức chảy ra.
Cô rên nhẹ, còn chưa kịp phản ứng lại, đại gia Quyền Thiếu Hoàng đang khoanh tay ra vẻ đứng ở cửa cũng vội chạy tới, nhanh chóng để ngón tay cô vào vòi nước, sau đó không nói hai lời liền trực tiếp ngậm lấy ngón tay vào miệng mình, vừa cẩn thận vừa ôn nhu, nhanh chóng ôm cô đi lấy thuốc trị thương.
Dọc đường đi vẫn còn oán trách.
“Đần độn, em có thể có chút tiền đồ không? Thái rau thôi cũng có thể cắt vào tay.”
“Ai bảo anh bất thình lình nói một câu như thế?” Đương nhiên Chiêm Sắc không phục.
Người đàn ông hừ lạnh một chút, lấy hòm thuốc từ trong phòng ra, cẩn thận thoa thuốc cho cô, miệng vẫn không ngừng phàn nàn: “Em khó chịu trong lòng thì cứ đánh anh, tại sao tự mình hại mình?”
Tự mình hại mình? Anh suy nghĩ nhiều rồi.
Chiêm Sắc lập tức trợn to mắt: “Ừ, lát nữa tôi sẽ chém một nhát cho anh thử.”
Người đàn ông không dừng động tác trong tay, nâng mí mắt, ánh mắt lấp lánh liếc cô một cái: “Chỉ sợ em không nỡ.”
“Không nỡ, tôi đây chỉ hận không thể làm thịt anh.”
Trong lòng bực bội, nghĩ đến việc phải mang theo bàn tay bị thương xuống bếp, giọng điệu của Chiêm Sắc không tốt lắm.
Người đàn ông không hé răng nữa, băng bó vết thương chỉnh tề xong mới đứng dậy, dùng sức xoa xoa đầu cô: “Chờ!”
Chờ cài gì?!
Vốn dĩ Chiêm Sắc định bó lại bàn tay bị thương thật tốt để chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được chuyện xảy ra tiếp theo, Quyền Tứ Gia – người bị cô cho rằng sinh hoạt ngu ngốc, lại có thể ra tay nấu súp? Chỉ thấy anh cởi tạp dề từ trên người cô xuống, bình tĩnh buộc quanh eo mình, cao ngạo ngẩng đầu kiêu hãnh như gà trống rồi xuống bếp, cầm dao cắt, tiếp tục công việc cô đang làm.
Đừng nói, dáng vẻ này đúng là cực phẩm.


Cô vô cùng khiếp sợ, không mất quá nhiều thời gian, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày lên.
Chúa ơi!
Không chỉ có Chiêm Sắc bất ngờ, ngay cả Quyền Thập Tam cũng reo hò.
“Phụ hoàng vạn tuế — phụ hoàng nấu cơm cho Thập Tam!”
(Chú thích của Dollan: Hồi trước Thập Tam có gọi Chiêm Sắc là ngạch nương, tác giả để Thập Tam gọi Quyền Thiếu Hoàng là phụ hoàng, nhưng đây là truyện hiện đại nên mình sợ hơi cấn, vì vậy chỉ có một vài chỗ xuất hiện xưng hô phụ hoàng – ngạch nương thôi nhé.)
Anh chưa từng nấu cơm? Thế mấy thứ này ở đâu ra? Quá vi diệu rồi!
Trong lòng Chiêm Sắc nghi hoặc, ba người ngồi vây quanh bàn ăn, cô mang theo tâm tình bắt bẻ nếm thử từng món.

Không ngờ, hương vị quả thật không tồi, rất hợp với khẩu vị của cô.
Thực sự không nhịn được nữa, cô chợt bát quái.
“Đừng nói, thật sự nhìn không ra, anh còn có tay nghề này.”
Liếc cô một cái, Quyền Thiếu Hoàng thay cô gắp đồ ăn: “Nói thừa.”
“Anh học từ khi nào?”
Quyền Thiếu Hoàng nắm chặt đôi đũa, cong môi cười: “Một người phụ nữ dạy anh.”
Một người phụ nữ? Chậc chậc, có triển vọng!
Lòng hiếu kỳ quá đáng, cô lại dựa vào sự chuyên nghiệp của mình phân tích chuyện sinh hoạt của Quyền Thiếu Hoàng.

Cô cảm thấy chủ đề này đã chạm đến mấu chốt của anh, sao có thể ngừng được.

Nhìn chằm chằm nụ cười quỷ dị trên gương mặt u ám của người đàn ông, đôi mắt phát sáng khẽ dao động, cô hơi nghiêng người về phía trước.
“Quyền Thiếu Hoàng, ai dạy anh? Có thể bật mí không?”
“Đối với anh mà nói, là một người rất quan trọng.”
Không ngờ anh sẽ phối hợp trả lời, tâm tình Chiêm Sắc cũng thả lỏng, mở lời dạy dỗ: “Quả thật, tôi có thể phỏng đoán, chắc chắn trước đây anh đã chịu tổn thương về mặt tình cảm, cho nên mới dẫn đến tính cách bất thường như hiện tại.

Anh có muốn cùng tôi tâm sự không? Tôi giúp anh phân tích, biết đâu có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng anh?”
Nhíu mày, Quyền Thiếu Hoàng yên lặng nhìn cô vài giây, đột nhiên cười lớn đập tay vào đầu cô.
“Đồ hâm, dĩ nhiên là mẹ anh dạy rồi.”
Mẹ?! Đương nhiên là người phụ nữ quan trọng.

…!
Chiêm Sắc trừng mắt liếc anh một cái, vuốt lại đầu tóc mình rồi thở dài.

Vừa nãy cô còn muốn giúp người đàn ông bỉ ổi này tháo gỡ khúc mắc, như thế thì tâm lý của anh ta sẽ trở lại bình thường, có thể buông tha cho cô, cô có thể quay về cuộc sống thường ngày.

Đâu biết sẽ bị anh chơi một vố.
Kết quả, cô cũng không thèm phản ứng với anh.
Thấy Thập Tam không hề động đũa đến rau xanh, cô mỉm cười xoa đầu nhóc, gắp chút rau xanh vào bát, tủm tỉm nói như thật.
“Thập Tam, đây là lúc trẻ con bắt đầu trưởng thành, không thể chỉ ăn thịt, phải ăn nhiều rau nữa, hiểu chứ? Như vậy mới cân bằng dinh dưỡng, sẽ cao lớn khỏe mạnh.”
“Vâng.” Tiểu Thập Tam ngoan ngoan gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Nhưng Thập Tam không thích ăn rau, rau không có mùi vị gì.”
“Đâu, ăn rau rất ngon, nào, nếm thử.”
Bất đắc dĩ mếu máo.

Có lẽ không muốn phụ lòng cô, Quyền Thập Tam dè chừng mở miệng nếm nếm, nhíu mày như ông cụ non, sắc mặt không ổn lắm, giọng nói có chút ủy khuất.
“Ba nấu rau rất ngon, mẹ nấu rau cũng rất ngon.

Nhưng mà…”
Dứt lời, đột nhiên hốc mắt cậu bé rưng rưng.
Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng trầm xuống: “Mau ăn đi, ngậm miệng lại.”
Chiêm Sắc nhíu nhíu mày, đang muốn khiển trách anh về cách giáo dục con trai như này không đúng, thì thấy Tiểu Thập Tam ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, miệng nhỏ hơi mếu, đôi đũa trong tay không ngừng chọc chọc bát cơm, một chuỗi nước mắt như trân châu ngắt quãng, ‘lách tách lách tách’ chảy xuống, trực tiếp rơi vào bát, chiếc mũi không khỏi nghẹn ngào.

“Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của Thập Tam….

Cho nên, Thập Tam muốn cùng ba và mẹ ăn uống rồi làm gì đó,… Thập Tam thực sự muốn mỗi ngày đều là sinh nhật, mỗi ngày đều được ở cùng ba và mẹ… Hức… Mẹ… Về sau người… không cần rời bỏ con…”
“Thập Tam….”
Nghe cậu bé nói như vậy, Chiêm Sắc nghẹn lòng đến khó chịu.

Duỗi tay ôm con trai, cẩn thận vỗ lưng, giúp cậu điều hòa hơi thở rồi dỗ dành: “Không khóc nào, không khóc, Thập Tam ngoan, hôm nay sinh nhật con, chúng ta phải cùng nhau vui vẻ, lát nữa còn thổi nến ước….”
Đầu nhỏ vùi vào ngực cô, Tiểu Thập Tam nức nở, bả vai run lên, thật đúng là khóc đến thương tâm, hoàn toàn khác hẳn với sự tinh nghịch thường ngày.
“Chú Ngũ nói….

Chỉ cần Thập Tam ngoan….


Vâng lời….

Mẹ sẽ trở về… Hức… Thập Tam thực sự rất ngoan… Mẹ…..

Vì sao mẹ không muốn cưới ba?”
Tên Quyền Thiếu Đằng kia, đã dạy cậu bé cái gì thế này?
Chiêm Sắc đau lòng vô cùng.
Sau khi nuốt nước miếng vài lần, vành mắt cô nóng lên, vốn dĩ không muốn khóc cho mất mặt, nhưng nước mắt lại không kìm được.

Đối với đứa đứa trẻ đáng thương không có tình cảm của mẹ, cô nghẹn ngào, lúc này nói không nên lời từ chối, chỉ có thể nói mơ hồ, cố gắng lảng đi.
“Thập Tam, chờ con lớn lên sẽ hiểu…..

Con nhất định phải tin tưởng mẹ con, mẹ con chắc chắn rất yêu thương con, trên thế giới, không có người mẹ nào lại không yêu con của mình cả.”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu chặt mày, ánh mắt thâm sâu vài phần.
“Mẹ, mẹ thật ấu trĩ.”, nức nở, Tiểu Thập Tam tội nghiệp ôm cô, vùi đầu vào ngực cô: “Mẹ dỗ con, con biết ngày mai người lại phải đi.

Thập Tam không muốn mẹ đi… Mẹ chính là mẹ của Thập Tam… là mẹ ruột của Thập Tam… Chú Ngũ đã nói cho con biết rồi… Mẹ… Đừng bỏ Thập Tam.”
Ôm chặt thân thể nhỏ bé của Thập Tam, Chiêm Sắc cảm thấy bản thân như bị đổ chì.
Người mẹ nhẫn tâm đến mức nào mới có thể bỏ rơi con trai mình?
Không thể nghi ngờ Quyền Thập Tam là con của Quyền Thiếu Hoàng, đứa trẻ quá giống anh.

Không chỉ có vẻ ngoài giống nhau, ngay cả tính tình cũng có chút giống.

Hai người đàn ông ở cùng một chỗ, một lớn một nhỏ hệt như bản sao.
Cổ họng nghẹn ngào, cô không nhịn nổi nữa.
Quay đầu lại, nhìn sắc mặt u ám vô biên của Quyền Thiếu Hoàng, hỏi rõ ràng từng câu từng chữ.
“Quyền Tứ Gia, tôi vốn không có quyền quản chuyện gia đình anh.

Nhưng nhìn Thập Tam thực sự rất đáng thương.

Vì sao anh không tìm mẹ của cậu bé về, một nhà ba người đoàn viên, không tốt sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận