Edit: ZipZip
Beta: Weil
Chết tiệt!
Đàn ông kiểu gì vậy? Nghĩ cũng thật đẹp.
Trong lòng Chiêm Sắc mắng thầm, nhưng mà cô thường xuyên ăn thiệt thòi của người này, nhiều lần cũng rút ra kinh nghiệm!
Đối với anh, không thể đánh bừa, chỉ có thể dùng trí.
Vì vậy, cô động môi, lại áp tới, đầu lưỡi nghịch ngợm khẽ liếm yết hầu anh, hút nhẹ, lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cười, trong tay nắm cái nơi có chứa sức mạnh sinh mệnh đó, nói một câu như chém đinh chặt sắt.
“Quyền Tứ Gia, tôi đếm tới ba… Nếu không đồng ý, từ nay về sau đừng đụng vào tôi!”
Quyền Thiếu Hoàng gắt gao nhìn cô chằm chằm, đôi mắt có chút đỏ.
Vốn đã là tiểu yêu tinh câu người, bây giờ lại cố tình đi dụ hoặc, là một người đàn ông sao có thể chịu được?! Mặc dù lực tự chủ của Quyền Thiếu Hoàng hơn xa người bình thường, nhất thời cũng có suy nghĩ muốn chiếm đoạt cô, thậm chí suýt nữa quên mất nơi này là phòng khách lớn.
Đột nhiên anh đẩy cô ngã lên ghế sô pha, một bàn tay nóng bỏng xoa nắn cơ thể cô, sức lực kia như hận không thể lập tức dung nhập vào cơ thể cô.
“Muốn đi, vậy cho lão tử ngay bây giờ!”
Khốn kiếp! Trong lòng Chiêm Sắc xấu hổ rối loạn, suýt nữa bị bộ dáng nóng lòng kia của anh mê hoặc.
Cũng may, một giây sau đã có thể lấy lại lý trí, một tay gắt gao chống lên ngực anh, một tay che chắn cơ thể.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh không nên ép tôi… Anh biết thủ đoạn của tôi.
Nhảy xe gì đó… Cũng chỉ là thủ đoạn cấp thấp nhất!”
Chết tiệt!
Người phụ nữ này?!
Lại lấy tính mạng ra uy hiếp anh như một lẽ đương nhiên?
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, trong lòng tức giận mắng, nhưng lại vừa tức giận vừa buồn cười! Thật không biết nên làm cô đau chết hay lập tức bóp chết cô.
Rốt cuộc Quyền Thiếu Hoàng không phải đàn ông bình thường.
Dù lúc này đã bị đốt lên lửa nóng, cũng chỉ nặng nề thở hổn hển mấy cái, năm hồn sáu vía hồi nãy bị thất thố cũng quay về.
Nhìn chằm chằm gương mặt cô, anh tà tứ cười áp xuống, một bên cắn lỗ tai cô, một bên đưa tay làm ra động tác trêu chọc cô, động tác càng thêm bừa bãi.
“Chiêm Tiểu Yêu, trước tiên lão tử để em nhìn một chút, cái gì mới gọi là thủ đoạn!”
Lời nói phóng túng của anh vừa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người nói chuyện.
Hiển nhiên, có người tới —-
Chiêm Sắc hoảng hốt, dứt khoát thu lại bàn tay đang cầm cái đó, vội vàng đẩy anh ra, “vèo” một cái chui sang bên kia ghế sô pha, kéo giãn khoảng cách với anh.
Quyền Tứ Gia đương nhiên cũng nghe được tiếng động, nhưng lúc này, thứ nhất, anh bị cô gái nhỏ trêu chọc lên không được xuống cũng không xong, thứ hai, dù gì đây cũng là nhà anh, thứ ba…
Thiên vương lão tử tới thì có sao?
Ánh mắt hơi tối, anh đâu có để ý nhiều như vậy, liền nhào qua đè cô—
Ngay lúc này cửa phòng khách mở ra, Chiêm Sắc còn đang giãy dụa không nghĩ tới, người tiến vào không phải bất kỳ người nào của biệt thự Cẩm Sơn, mà là chị cả Quyền Phượng Nghi cùng với anh rể Yến Trọng Khiêm của Quyền Thiếu Hoàng.
Còn có cô em chồng Yến Dung đi theo phía sau với sắc mặt vô cùng khó coi.
Tình huống này…
Nhất thời Chiêm Sắc lúng túng đến cực điểm, trên gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng.
Vội vàng đẩy Quyền Thiếu Hoàng ra, cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo, không dám lên tiếng.
Còn Quyền Thiếu Hoàng lại giống như không biết xấu hổ, thuận thế cầm lấy cái gối bên cạnh ôm vào trong lòng, che kín đồ vật đang căng phồng kia, lại ưu nhã kéo kéo quần áo trên người, mới u ám liếc nhìn mấy người ở cửa, nét mặt không hề biến hoá gì.
Chỉ là, giọng nói anh trong nháy mắt lạnh xuống, một chút cũng không cười đùa cợt nhả như khi đùa giỡn với Chiêm Sắc ban nãy.
“Tại sao lại tới, cũng không thông báo trước một tiếng?”
Quyền Phượng Nghi trầm mặc.
Trừ lần trước ở trên thư phòng, cô ấy thật sự chưa từng thấy em trai đối xử với người phụ nữ nào mà lại có dáng vẻ tuỳ tiện như vậy.
Không biết vì sao cơn giận lại đột ngột xuất hiện.
“Còn hỏi chị tại sao lại tới? Ngày kia hai đứa cử hành hôn lễ, tại sao các em lại có thể không có động tĩnh chuẩn bị gì như vậy?”
Lúc này, nhân viên phục vụ vẫn luôn ở ngoài cũng theo sát tiến vào, cười chào hỏi rồi mời ba người ngoài cửa vào, pha trà chuẩn bị chỗ ngồi, sau đó lén nhìn sắc mặt Tứ Gia, dè dặt lui xuống.
Đối với việc bị chị cả mắng, Quyền Thiếu Hoàng không để trong lòng.
“Chị, không có chuyện gì cần thiết, đừng tới làm phiền em!”
Quyền Phượng Nghi hừ lạnh, quét mắt nhìn Chiêm Sắc, chỉ thấy cô đang bị người đàn ông làm cho cả người đều mang cảm giác quyến rũ xinh đẹp.
Nhất thời, ấn tượng đối với cô giảm đi rất nhiều.
Càng không xong hơn chính là, cô đảo mắt lại tình cờ thấy chồng mình Yến Trọng Khiêm đang một bên bưng tách trà, một bên lại thỉnh thoảng liếc nhìn Chiêm Sắc, điều này khiến phụ nữ sẽ theo bản năng ghen ghét ai.
Chỉ là, rốt cuộc thì cô ấy vẫn là phu nhân danh môn, dù khó chịu đi nữa vẫn phải bình tĩnh giữ nguyên nét mặt.
“Ban ngày ban mặt, các em không chú ý hình tượng, còn nói chị tìm em làm phiền?”
Quyền Thiếu Hoàng câu môi không lên tiếng, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang không biết để đâu cho đúng của Chiêm Sắc, lãnh đạm đưa lên môi mà hôn, hình như căn bản không hề nhìn thấy lửa giận trong mắt chị cả, dán vào tai cô nói.
“Bảo bối, bữa tối lão tử muốn ăn sủi cảo! Em để cho phòng bếp chuẩn bị đi.”
Chiêm Sắc hé miệng, nghĩ nghĩ một chút, suýt nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bây giờ thì cuối cùng cô cũng biết, cái tên họ Quyền đáng ghét này, thật sự có bản lĩnh khiến người ta tức chết.
Xem ra không phải là anh chỉ biết dày vò mình, làm chị cả của anh cũng thật không dễ dàng, có thể còn sống yên lành sau bao nhiêu năm bị anh làm cho tức chết như vậy, rất kiên cường.
“Mẹ nó em còn ở đây cười ngây ngô?!”
Bàn tay xấu xa của người đàn ông xoa xoa sau ót cô, sau đó mới không hề bấn loạn mà buông cô ra.
Chuyển tầm mắt đến ba người biểu cảm chẳng ai giống ai trong phòng khách.
“Mọi người đến đây vì chuyện của Vệ Thác?”
Trong lòng Chiêm Sắc khẽ run.
Đôi khi người đàn ông này tỏ ra bất cần đời trước mặt người khác, nhưng trong lòng anh lại có thể sáng như gương, chuyện gì cũng rõ ràng.
Nhưng đó là chuyện của bọn họ, không liên quan đến cô.
Cô đứng dậy, gật đầu thân thiện với mấy người một cái, đi vào phòng bếp.
Mặc dù sau lưng truyền tới ánh mắt nóng bỏng, như xuyên thấu qua đầu cô, nhưng cô cũng không để ý quá nhiều.
Vệ Thác kia vốn chính là thân thích Quyền gia, mẹ của cô bé – Yến Dung là em chồng Quyền Phượng Nghi.
Bên này Vệ Thác xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên bên kia cũng biết.
Bây giờ bọn họ tới cũng không kỳ quái, chỉ có trùng hợp duy nhất là đến đúng lúc hai người đang phấn khích mà thôi.
Nhìn mặt đoán ý vốn là thế mạnh của Chiêm Sắc, sao cô có thể không biết hai người phụ nữ kia không quá thân thiện với cô?
Đương nhiên cô không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, không biết có do tình huống “quá mức đặc biệt” này hay không, dù sao lần trước Quyền Phượng Nghi gặp cô cũng coi như là thân thiện, hôm nay ánh mắt nhìn cô rõ ràng là khó chịu hơn vài phần.
Nhất là Yến Dung mới gặp mặt lần thứ hai, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy.
Cô từng đắc tội họ sao? Chiêm Sắc thật sự không nhớ nổi.
Dù sao bây giờ cũng đang ở biệt thự Cẩm Sơn, ở trong địa bàn của Quyền Thiếu Hoàng, chứ không phải ở nhà họ, cũng không phải cô là người mặt dày đòi ở lại, mà là Quyền Thiếu Hoàng ăn vạ cô, bọn họ khó chịu thì có sao?
Vì vậy cô chỉ cần tỏ ra thân thiện, không cần nói thêm gì cả.
Người thích cô, tự nhiên sẽ thích.
Người không thích cô, dù cho cô có cố tình dán lại người ta cũng chưa chắc đã phản ứng.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô bình tĩnh hơn nhiều.
*
Tối nay, biệt thự Cẩm Sơn vô cùng náo nhiệt.
Quyền gia trừ Ngũ Gia không biết chạy đi đâu dạo chơi thì đã gom đủ người, ba người Quyền Phượng Nghi định ở lại dùng cơm.
Ngay cả Tứ Đại Danh Bổ cũng kéo tới, người người mỏi mắt ngóng trông được ăn sủi cảo Đông Bắc chính tông do chị dâu gói.
Vốn dĩ Chiêm Sắc định để phòng bếp chuẩn bị.
Nhưng nghĩ đến hôm nay chị cả Quyền gia tới, nếu người em dâu mới là mình không thể hiện chút tài năng thì không hay.
Kết quả là, cô bất chấp những vết thương ở ngón tay do dùng dao, làm một ít sủi cảo nhân cải trắng, nhân thịt heo rau hẹ, nhân nấm hương… Các loại sủi cảo, chuẩn bị chiêu đãi những người bị tên lưu manh kia chèn ép tứ phía như cô một chút.
Ăn sủi cảo là chuyện rất bình thường, nhưng mà lại là tình huống chưa bao giờ có.
Ngoài người trong phòng bếp, Truy Mệnh cũng nhận mệnh đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Đáng tiếc, cô gái này là một cao thủ máy tính, trên bàn phím chính là thiên hạ mặc cô càn quét, nhưng đến trong phòng bếp, cái gì cũng không biết, nhìn cái gì cũng cảm giác đầu phình ra.
Chiêm Sắc càng nhìn càng buồn cười, không nhịn được phải đuổi cô ra ngoài.
“Cô đi ra ngoài đi, có chị Lý giúp tôi là được rồi.”
“Vậy cũng không được!” Truy Mệnh xắn tay áo lên thật cao, dù cô không thể làm gì, nhưng lại có thể vòng tới vòng lui bên cạnh Chiêm Sắc, “Đây là quân lệnh tôi đã nhận, nếu Tứ Gia biết tôi không giúp cô mà đi ra ngoài, chẳng phải là sẽ lột da tôi à?”
Nghĩ đến dáng vẻ người đàn ông kia quắc mắt xanh, Chiêm Sắc bật cười nói.
“Một con hổ giấy, sẽ không cắn cô.”
Truy Mệnh bĩu môi, nhìn chằm chằm gò má tinh xảo của cô, thở dài nói, “Aiz, Chiêm Sắc, chỉ số thông minh của cô thật đáng lo ngại.”
Chiêm Sắc “phụt” một tiếng, bật cười.
Truy Mệnh lập tức khoác vai cô, liếc mắt nhìn cô, “Đó là Tứ Gia đối với cô, cô cho rằng đối với ai ngài ấy cũng tốt như vậy?”
Tay khuấy sủi cảo, Chiêm Sắc không nhìn cô ấy, chỉ thuận miệng hỏi, “Có gì khác nhau?”
“Khác nhau rất nhiều.
Chiêm Sắc, có lúc tôi thật hâm mộ cô.
Thật sự, trừ cô, đối với ai Tứ Gia cũng không tốt tính… Giống như chuyện Vệ Thác hôm nay, mặc dù cô bé là trẻ vị thành niên, nếu không phải vì cô, sao ngài ấy có thể mang về biệt thự Cẩm Sơn, mà chắc chắn là sẽ đưa đến ZMI…”
“Bây giờ không phải là đang thẩm tra sao? Chẳng qua chỉ là đổi phương pháp thôi.
Hơn nữa, Vệ Thác không phải là thân thích Quyền gia à?”
“Tôi thật sự gấp muốn chết! Cô thật sự không biết? Tứ Gia như vậy là vì cô.”
Trời! Sao có thể là vì cô? Phải nói là anh vì công việc mới đúng.
Trong lòng Chiêm Sắc nghĩ như vậy, nhưng trên mặt chỉ cười cười, không tranh cãi với Truy Mệnh.
Sau đó, cô nàng Truy Mệnh giống như con ong mật, tới tới lui lui lượn quanh người cô, không ngừng nói việc tốt của Tứ Gia, Tứ Gia tốt như thế nào.
Nói tóm lại, Quyền Thiếu Hoàng trong mắt Truy Mệnh là một tồn tại uy nghiêm cao lớn, một hiện thân sống của anh hùng.
Nghe mãi, trong lòng Chiêm Sắc đột nhiên hơi buồn bực.
Vấn đề tình cảm này thật kỳ lạ.
Truy Mệnh thích Quyền Thiếu Hoàng như vậy, lại không thể không trơ mắt nhìn anh cưới cô, trong lòng cô ấy không khó chịu sao? Chắc chắn là không thoải mái.
Chỉ là, cũng may cô nàng này tấm lòng lớn, còn có thể sống chung với cô thật tốt, đổi thành Ngải Mộ Nhiên, chuyện này chắc chắn không thể dễ dàng như thế, còn không phải là len lén chỉnh chết cô à?
Thật đáng tiếc!
*
Sủi cảo nhanh chóng được bày lên bàn.
Từng cái từng cái đều trong suốt xinh đẹp nằm trong chiếc đĩa sứ trắng khiến người người bị hấp dẫn..