Khi Lạc Hàn Đông tỉnh lại đã là giữa trưa.Anh từ trên giường ngồi dậy để lộ ra cơ thể trần trụi, thắt lưng cực kỳ đau nhức.
Anh không biết đêm qua đã bắn ra bao nhiêu lần, đầu cũng có chút choáng váng, anh day day huyệt thái dương, bụng trống rỗng, cổ họng khô rát.Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường ngoài anh ra thì không còn ai khác.Anh lập tức xuống giường, để trần cơ thể mà mở cửa phòng ra.Tứ Nhãn vẫn đang đợi ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy anh ra thì nhanh chóng nịnh nọt hỏi: “Anh Đông tỉnh rồi? Đói không ạ? Để em gọi…”Lạc Hàn Đông nắm lấy cổ áo hắn ta, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, tức giận nói: “Cô ấy đâu?”“Ai cơ? À, anh nói cô gái kia?” Tứ Nhãn bị anh kéo, hoảng sợ đến nuốt nước miếng: “Anh Đông, không phải anh nói vướng víu sao, Oai Chủy Lụcnói anh chơi chán rồi muốn đổi khẩu vị, cho nên hôm nay đã đưa cô gái đó đi…”Lạc Hàn Đông không khách khí kéo hắn ta vào trong phòng, đạp cánh cửa đóng lại, lấy chiếc điện thoại từ trong túi hắn ra: “Gọi điện cho anh ta! Nói anh ta lập tức mang người về lại cho tôi!”“Dạ, dạ.
Anh Đông, anh đừng tức giận.” Tứ Nhãn lập tức nhấn vào điện thoại, trong lòng thấp thỏm không yên, cũng không biết Oai Chủy Lục đã bán cô gái đó đi chưa… Nếu rồi… có lẽ cô gái bây giờ đã bị… Hắn không dám nghĩ nữa.Sau khi điện thoại kết nối, Tứ Nhãn nhanh chóng nói ra mệnh lệnh của anh Đông.Lúc này Oai Chủy Lục đang ngồi trên xe, khi nghe thấy anh Đông muốn người, nhanh chóng bẻ lái, vội vàng quay trở lại.Anh ta gấp gáp đến mức quên luôn kéo phanh tay, trực tiếp nhảy ra khỏi xe lao đến cửa.
Người đàn ông kia đang kéo hai chân của Thịnh Hạ về phía mình, cô gái nhỏ gào khóc đến khàn cả giọng.
“Dừng tay!”Thịnh Hạ không ngừng khóc, cả người run rẩy.
Cô nhìn thấy Oai Chủy Lục chạy lại nói điều gì đó với người đàn ông xấu xí, sau đó gã ta phun miếng nước bọt xuống đất, xoay người rời đi.Oai Chủy Lục đến gần phía trước: “Coi như cô may mắn.”Anh ta thờ phào nhẹ nhõm, khuôn mặt bất giác nở một nụ cười nịnh nọt, chỉ là khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt nhăn nhúm lại khi cười, giống như cái khăn đã bị đốt.“Anh Đông của chúng tôi bảo tôi đưa cô về.”Nghe thấy hai chữ ‘anh Đông’, Thịnh Hạ mới có phản ứng.
Cô nước mắt lưng tròng, cổ họng thút thít, giọng nói vì la hét mà khàn đi: “ Đồ lừa đảo…”Rõ ràng đã nói để cô đi, nhưng lại đem cô đến nơi này…Thịnh Hạ lại lần nữa bị Oai Chủy Lục vác lên xe, cô nhìn thấy con đường nhỏ lầy lội, nhìn thấy một dãy nhà bằng đất cùng mười mấy người đàn ông dơ bẩn đang đứng ở ngã tư.
Bọn họ hình như có vấn đề thần kinh, nhìn thấy xe đến liền cười ngốc nghếch.Cách một tấm cửa kính, Thịnh Hạ chỉ dám ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Nơi này vừa xa lạ vừa hẻo lánh, cô không dám nhảy xuống xe, lo lắng xung quanh đều là loại người như người đàn ông lúc nãy, với lại tay và chân cô đều bị trói chặt, căn bản không thể chạy thoát được bao xa.
Cô không dám làm liều.Chỉ có thể quay về bên anh Đông.Cô tựa đầu vào cửa kính xe, lặng lẽ khóc, trong lòng thầm ghi nhớ lại đoạn đường.Chờ đợi cơ hội để thoát thân.Chiếc xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, Thịnh Hạ nhìn ra ngoài cửa xe.Lạc Hàn Đông đã thay quần áo, anh mặc một bộ đồ trắng, buộc một nhúm tóc trên đỉnh đầu, làn da trắng trên khuôn mặt làm tôn lên đôi mắt đen sâu thẳm.Anh rất cao, Tứ Nhãn đứng bên cạnh trông vô cùng thấp bé.Thịnh Hạ không thể không thừa nhận rằng Lạc Hàn Đông rất đẹp trai, biểu cảm trên khuôn mặt luôn bình thản, lông mày hờ hững xa cách, khóe môi mím lại thẳng tắp.Đồng tử của anh rất đen, cảm xúc bên trong bộc lộ rõ ràng thẳng thắn.Không vui là không vui.Lúc này, anh ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy rơi trên khuôn mặt cô, sau khi quét một vòng rồi mới kéo cửa xe, ngồi vào trong.Thịnh Hạ rũ mắt nhìn xuống ngón tay mình, không khỏi nghĩ đến ánh mắt phức tạp vừa rồi của anh.Cô không thể đọc được cảm xúc bên trong đó.------oOo------.