Thịnh Hạ không có bài kiểm tra đầu vào sau đại học.
Ba mẹ sợ lần kiểm tra này sẽ khiến cô cảm thấy áp lực nên đã để cô tự chọn.Chắc do khoảng thời gian trước khi vào đại học, cô có mắc “bệnh” đã khiếnbố mẹ cô lo lắng, phải chạy đi tham khảo ý kiến mấy phụ huynh học sinh.Nhiều phụ huynh suy đoán rằng có lẽ con cái phải chịu áp lực học tập quálớn.
Đến năm hai đại học, ba Thịnh và mẹ Thịnh đều khuyên Thịnh Hạkhông cần phải làm bài kiểm tra đầu vào, sau khi tốt nghiệp cứ tìm mộtcông việc mình thích là được.Nếu không thích thì về nhà.Thịnh Hạ quyết định ở lại Nam Thị.Có thể vì đây là nơi cô đã học đại học nhiều năm, quen biết được nhiều bạn bè mới và môi trường quen thuộc cũng khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
Hoặc có lẽ là vì … một số lý do mà chính cô cũng không thể giải thích được.Đã bốn năm trôi qua kể từ khi anh Đông rời đi khỏi cuộc đời cô.Thỉnh thoảng, cô sẽ mơ đến khuôn mặt đó lúc nửa đêm.Theo dòng chảy của thời gian, nỗi sợ hãi trong cô về người đó cũng dần phai nhạt, những ký ức còn đọng lại đều là cảnh tượng người đàn ông … cắn liếm vành tai cô, hung hăng tiến vào cô từ phía sau.
Cô rất phiền não.Nhưng cũng không thể làm được gì.Người đàn ông đó luôn hiện hữu trong tâm trí cô.Đúng là âm hồn bất tán.Sau hai tháng thực tập, cô đến công ty mới dưới sự giới thiệu của bạn cùng lớp.
Tuy là công ty có quy mô nhỏ nhưng được cho là có tiềm năng phát triển, phúc lợi cho nhân viên cũng cao.Ông chủ là một người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi, thích sử dụng tiếng Anh trong các cuộc trò chuyện, đôi khi xen lẫn cả tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý.
Nghe nói gần đây anh ấy đang theo đuổi một cô gái Tây Ban Nha.
Bầu không khí của công ty khá tốt, Thịnh Hà ở đây vài ngày, đồng nghiệp trong công ty đối xử với cô rất thân thiện, không hề có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới.Cũng không có các loại quy tắc ngầm chốn công sở.Trong giờ nghỉ trưa, vài đồng nghiệp nữ thích ngồi tám chuyện phiếm tại phòng trà, cô thỉnh thoảng cũng sẽ đến đó, nhưng hầu hết không nói gì, chỉ nghe bọn họ kể chuyện .“À, suýt nữa thì tôi quên dọn dẹp phòng làm việc.
Đại ma vương sắp về rồi.” Hứa Phi Nhan hốt hoảng che miệng: “Mẹ kiếp, chết rồi, tôi phải nhanh đi làm mới được.”Nói xong thì cô ấy vội vàng rời đi, đi được nửa chừng bỗng lôi kéo Thịnh Hạ: “Thịnh Hạ, cô giúp tôi được không?” Thịnh Hạ đặt tách trà xuống: “Được.”Cô đã nghe nói đến danh tiếng Đại ma vương kia từ lâu, có người nói tính cách của anh ta rất khó ở, khó đến mức … cả công ty đều không hầu hạ được.Anh ta mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.Đặc biệt rất hay nổi nóng.Còn nữa.“Sau này gặp anh ta, tuyệt đối không được lớn tiếng.
Anh ấy rất ghét ồn ào.” Hứa Phi Nhan vừa cố nhớ vừa nhắc Thịnh Hạ: “Ngoài lúc dọn dẹp ra, những lúc khác không ai được phép ra vào văn phòng của anh ấy.
À, đúng rồi, nếu muốn rửa cốc hay rót cà phê, cậu nhớ phải đeo găng tay y tế khử trùng vào nhé.”Thịnh Hạ không khỏi suy nghĩ, sạch sẽ đến mức độ này … còn nghiêm trọng hơn cả anh Đông.Cô đánh giá phòng làm việc, không gian rất rộng nhưng thiết kế nội thất đơn giản hơn văn phòng của ông chủ, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, ghế sô pha màu đen với bàn làm việc màu trắng.
Trên bàn là hai chiếc máy tính.Có ba cái cốc trên bàn, một cái để uống cà phê, một cái dùng để uống trà, cái còn lại để uống nước.Còn có một tấm chăn mỏng màu đen trên ghế sofa.Khi Thịnh Hạ gấp tấm chăn mỏng lại, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến người đàn ông kia.Cô chưa quên được anh chỉ vì quên không nói lời cảm ơn với anh.Chỉ vậy thôi.Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn không còn tìm đến cô kể từ ngày hôm đó, nhưng cô đã nhìn thấy thông tin của họ trên báo ngay hôm sau.
Họ bị bắt, còn kẻ cầm đầu cũng vì mắc nhiều tội lớn nên vài ngày sau đã bị kết án tử hình.Lúc cô biết tin thì có chút mơ hồ.Cô dường như đoán được là anh Đông đã làm điều đó, nhưng cô lại khôngbiết vì sao anh lại làm vậy.Không phải họ là một nhóm sao?------oOo------.