Trước Quán rượu một người, một cậu nhóc quần tây áo sơ mi trắng xộc xệch, tóc xịt keo vuốt dựng đứng dựa vào tường, tay bấm điện thoại. Cửa vừa được kéo ra, cậu chàng lập tức phi vào trong làm ông khách suýt nữa thì ngã ngửa.
“Cái thằng…” Ông khách hậm hực rồi bỏ đi.
Cậu nhóc nhảy lên chiếc ghế cao, đập điện thoại cái rầm lên mặt quầy gỗ. Cô gái cao gầy quay lưng lại, nở nụ cười tươi, tay băm băm mớ nấm tai mèo.
“Bin muốn đập điện thoại thì đưa đây chị đập giùm cho?”
“Chị!!! Tức quá đi mất” Bin cầm đũa tre bẻ “rắc”, mặt tối sầm lại.
“Ai dza!!!” Vy giựt phăng ống đũa đem cất lên tủ, tiện tay lấy cái chày gỗ quăng rầm trên mặt quầy.
“Bẻ cái này đi!!!” Vy hừ lạnh, giọng nói rít qua kẽ răng. “Có giỏi thì bẻ đi! Bẻ đi!!!”
Long giật mình. Cậu chàng nhìn chăm chăm vào ánh mắt như chá lửa của Vy mà sợ run. Không biết có bị túm áo tống ra ngoài không nữa, có khi còn bị tạt xô nước lạnh ngắt. Bà chị này một khi đã tức giận lên trông rất là đáng sợ. Cậu nhóc vội nhắm tịt mắt.
“Sao tự nhiên lại nhắm mắt chi vậy?”. Vy hỏi.
“E he he…” Long hoảng hồn mở to mắt, tay sờ sờ mái tóc sịt keo. “Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Nhìn chị bây giờ già thấy ghê”.
“Em-nói-cái-gì?”. Vy liếc mắt một cái sắc như dao.
“A…Không có không có!!!” Long nhanh chóng ôm lấy hai tai. Chị Vy mà nhéo tai có nước đỏ cả ngày. “Ý em là chị Vy Vy xinh đẹp của em sẽ xấu đi một chút. Chỉ một chút thôi.”
“Ha ha ha.”
Vy cười lớn rồi đổ nấm vào một chiếc hộp nhựa, bên trong có thịt băm nhỏ, rồi bóp mấy cục mì gà cho vào, bắt đầu trộn.
“Ra lật mặt tấm biển lại cho chị”. Vy hất hất cằm “Em cũng dzề luôn đi. Chị phải bán”
“Chị, em vào uống rượu!”
“Không được!”
“Em 18 tuổi rồi nha!”
“Chị ngứa tay ghê há…”
“A…em biết rồi”
Long chạy vù tới cửa nhưng còn chân trong chân ngoài.
“Chị! Cho em 10 phút thôi. 10 phút quí báu của chị Vy Vy xinh đẹp”
“Việc gì?”
“Em bị Mi sút rồi. Hic!!!”. Giọng nhóc Long đầy bi thương.
Nhìn mặt cậu nhóc thiểu não đau khổ mà Vy cố nén cười. Thằng nhóc này thích một cô bé xinh xắn cùng trường, Vy bày cho mấy chiêu thế rồi cũng cưa đổ cô đó. Chẳng hiểu thằng nhóc làm trò gì mà bị sút cho một phát. Haizzz, yêu sớm chỉ khổ thôi nhóc. Cô giơ tay ra hiệu “ok”. Long liền chạy nhanh ra ngoài, lật tấm biển xong chạy ngay vào trong.
“Lúc sáng Mi gọi em xuống căn tin kêu là hai đứa không hợp nhau, chia tay đi”
“Ừ, rồi sao?”
“Cô ấy chạy đi thật nhanh làm em đuổi không kịp”.
“Ừ, rồi sao?”
“Lúc em chạy tới lớp của Mi thì chuông reo nên phải trở về”
“Ừ, rồi sao?”
“Lúc tan học em lại chạy ngay đến lớp của Mi nhưng không thấy Mi đâu hết!”
“Ừ, rồi sao?”
“Thế rồi em chạy về gặp chị!”
“Ừ, rồi sao?”
“Chị Vyyyyyy!!!!!” Long bực mình đập bàn. “Chị có nghe em nói không vậy.”
Vy đánh rơi cái muỗng xuống đất. Cô nhăn trán, nhíu mày, căng mắt làm cậu nhóc rụt cổ.
“Em nói chuyện với ai thể hả, hả, hả?” Vy gân cổ lên phun một hơi. “Em dám to tiếng với chị thế à. Đây không có phải nơi để em muốn hét là hét. Kể chuyện lê thê không có vào trọng tâm ai mà thích nghe hả. Nói dông dài chẳng đâu vào đâu….Em…”
“Chị stop stop…”. Long giơ 5 ngón tay phía trước, mắt nhắm tịt. “Chị đừng có tức. Để…để em nói…”
“Nói!”
“Em -bị - seven-love- rồi? Chị- nói-em-phải-làm-sao-bây-giờ?” Long nhấn mạnh từng chữ với cái mặt không thể bi đát hơn làm Vy cười run cả người. Mặt thằng nhóc xịu xuống, thở dài một cái.
“Haizzzzzzzzzzzzzz!”
“Chị có biết đâu?”
“Chị! Nhờ có chị tư vấn em mới cua được Mi sao giờ chị lại nói “biết đâu”. Chị phải tiếp tục tư vấn cho em”
“Cái thằng này!!” Vy quăng cho cậu nhóc cây kẹo mút lấy ra từ túi tạp dề. “Em làm như chị là chuyên gia tư vấn tình cảm á . Chẳng qua nhờ con bé đó cũng thích em nên mọi chuyện mới tiến triển thuận lợi đó nhóc ơi!” Vy nhìn đồng hồ đeo tay, xua xua tay rồi tiếp tục cuốn chả ram.“Hết mười phút rồi, đi mau đi trước khi chị đạp em bay ra ngoài cửa!”
“Vâng, em biết rồi!” Long thở dài tiu nghỉu bước chậm rãi lê thê mãi mới ra được tới cửa. Đang định kéo cửa ra thì nghe giọng Vy ở đằng sau:
“Đừng có buồn!! Tối chị sẽ nhắn tin cho em há!!”
Mặt ngay lập tức giãn ra, nụ cười tươi rói nở trên môi, Long huýt sáo rồi lên chiếc xe Max phóng đi.
Một tiếng cốp nghe như ai đó bị đập đầu…
“Ai, chết tiệt”
Vy ngẩng đầu lên thì thấy một anh chàng cao to đang lom khom đi qua cánh cửa kéo. Cửa cao 1m7, bên trên còn có mái hiên bằng gỗ rất dễ bị đụng u đầu, ai cao trên 1m7 khi bước vào mà không để í chắc chắn sẽ bị đụng“cốp” vào đầu như anh chàng này.
“Xin chào! Anh không sao chứ???” Vy nói to.
“A…”Anh chàng cao to đi vào quán rượu. “Tôi không sao”.
Vy chớp chớp mắt. Mặt lạnh, mắt lạnh, tóc nâu bồng bềnh nhưng rất gọn gàng, cao to phong độ, quần áo thời trang. Vy ngẩn người mất mấy giây trước anh khách đẹp trai nhưng cũng bừng tỉnh ngay tức thì để còn bán.
“Anh ngồi đây! Anh ăn gì ha!!”
“Hm…Cho tôi chả ram, cháo tim…”.Anh nhìn bảng thực đơn treo trên tường, nói chậm rãi. “Lẩu thập cẩm 2 người ăn, 2 chai soju…Tôi mua đem về…Và tôi có thể thế bằng điện thoại của tôi không?
Tay đang chiên chiên chả ram, Vy ngẩng đầu lên nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt. Nhìn quần áo đẹp đẽ thế kia, mặt mũi cũng sáng sủa, có đến nỗi nào đâu sao lại phải thế điện thoại. Trước giờ cũng chưa có ai để lại đồ đạc vì không có tiền trả, ghi nợ là chủ yếu.
“Dạ, cũng được!”. Vy cười một cái thật tươi. “Anh cứ để điện thoại lại đây, lúc nào đến chuộc lại cũng được hết”.
Nói xong, Vy thấy mắc cười. Cô bỗng dưng từ chủ quán rượu trở thành chủ tiệm cầm đồ. Ha ha ha. Chắc phải sửa lại bảng hiệu “Quán rượu Một người kiêm cầm đồ”, có khi lại đắt khách.
“Tại sao cô lại lấy tên là Quán rượu Một người?”. Anh chàng nhìn ngó một hồi rồi quay sang hỏi.
“Ah…Trước đây cũng không có cái tên đó. Nhưng do một mình tôi vừa nấu vừa chạy tới 4,5 bàn lận không thể phục vụ tốt nên tôi mới dẹp hết bàn ghế. Với lại cũng có rất nhiều người khách đến một mình và thích không gian yên tĩnh nên tôi đã đổi lại tên quá và chỉ bán rượu và đồ nhắm cho một người.”
“Thế nếu người ta đi vào cả nhóm người thì sao?”
“Thì tôi sẽ bảo họ đi quán khác. Quán có nguyên tắc của quán”
Vy cột chặt bì nilong lại rồi đưa ra trước mặt anh chàng. “Của anh đây!!”
Chàng trai nhận lấy rồi rút điện thoại từ túi quần jean ra. “Của cô đây!!!”
Vy cười cười cầm lấy điện thoại, nghiêng đầu săm soi.
“Điện thoại của anh…”
Cô gọi theo nhưng đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Xời!!! Cái Nokia 6300 này còn sáng lóa thế này đem bán tiệm đầu đường cho dù bị ép giá cũng bán được tận 800 ngàn. Trong khi tính tổng cộng chỉ hết có 130 ngàn. Mình lời to rồi. Anh ta cũng thật là khùng. Tự nhiên lại đưa cái điện thoại cao giá thế này. Chừng quay lại thì mình bảo không biết, không nhớ thì sao nhỉ. Thôi cứ cất đi đã.