Quán rượu Tình yêu

Chương 12: HẠNH PHÚC CỦA EM CŨNG CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC CỦA ANH
“Nóng quá!”
Vy sờ trán Lam rồi rụt tay lại la toáng lên. Cô cầm ly nước chanh nóng Việt đưa múc một muỗng nếm thử.
 “AAAAAAAAAAAAA!” Cô la lớn. “Mặn mặn…mặn chằn à!!!
“Sao? Anh chỉ bỏ có ba muỗng muối” [=)) Ba muỗng luôn!)
“Ba muỗng??? Trời ơi! Anh không nếm thử à?”
“Anh biết đâu. Em thúc anh pha nên anh múc xạ lụi…”
“Thôi thôi, đem đổ… đem đổ…”
Cô bực bội kéo anh ra khỏi phòng, xuống cầu thang đi thẳng tới nhà bếp. Cô mở tủ lạnh, lấy ra một quả chanh cắt làm hai rồi vắt vào trong một cốc nước nóng, thêm vào một ít đường và một ít muối, khuấy đều lên.
“Thấy rõ chưa! Bỏ ít muối thôi. Làm gì cả muỗng muỗng, định cho người ta thủng bụng hở?!”
Cô liếc xéo anh một cái rồi quay trở lại phòng Lam, đặt ly nước chanh lên bàn, đỡ lưng Lam lên chiếc gối đã kê cho cao lên. Lam nhận ly nước chanh từ tay Vy khuấy khuấy rồi đưa lên miệng uống mấy ngụm.
“Tao định mua thuốc cảm cho mày nhưng mà ba má tao kiu là thuốc cảm không có tốt nên tao không có.”
“Ờ,…!” Lam mệt mỏi trả lời.
“Hay là tao với anh Việt chở mày đi bác sĩ khám thử nha!”
“Thôi! Tao ở nhà nằm nghỉ là được rồi!”
“Mày nằm xuống nghỉ đi!”
Vy lại đỡ cô bạn nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cô. Điện thoại Lam phát nhạc inh ỏi trên bàn. Vy chộp lấy thấy Duy gọi thì bắt máy nói như hét:
“Anh đang ở cái chỗ quái nào đó? Vợ anh cảm nặng ở nhà đây nè!”
“Vy! Đưa điện thoại cho tao.” Lam nói khẽ.
Ở Singapore, Duy lo lắng không yên, anh vừa nghe điện thoại vừa khoác vội áo. Anh phải mau chóng về nhà chăm sóc cho Lam mặc kệ cái hợp đồng dở dang kia. Cô ốm rồi. Nghe giọng Vy nói chắc là không phải chỉ là cảm xoàng. Anh lo cho cô quá.
“Anh…em không sao!”. Lam cầm điện thoại nói nhỏ xíu. “Em chỉ bị cảm một chút hà!”
“Em! Anh về ngay bây giờ!”. Duy lúc này đã ở trong thang máy.
“Anh Duy…Anh đừng lo cho em. Em uống nước chanh nóng rồi. Bây giờ rất là khỏe!”
“Cái gì? Uống nước chanh nóng thôi à? Em nói Vy mua thuốc cho em uống…Uống thuốc sẽ khỏi ngay!”
“Em không thích uống thuốc đâu!”
“Ngoan nào. Anh giờ đang trên đường ra sân bay. Em nhớ phải uống thuốc đi đó.!”
Duy nói nhanh trong điện thoại xong, cúp máy ra ngoài đường gọi một chiếc xe taxi đi thẳng sân bay. Khi anh về tới nhà, bước vào phòng thì thấy Lam đang ngủ. Cô gầy đi nhiều, hai má xanh xao. Nhìn vợ yêu thở đều đều trên giường, anh có cảm giác khó thở, bức bối trong lồng ngực. Anh đã bỏ mặc cô cô đơn, buồn bã tới mức đau yếu như thế. Anh tự hỏi liệu anh đã là một người chồng tốt hay chưa. À không, phải nói anh là một ông chồng quá tệ, tệ hết sức tệ. Vợ yêu bị cảm anh còn không biết phải để người khác gọi cho anh. Anh sờ tay lên trán cô. Nóng ran! Lật đật mở điện thoại, anh bấm máy gọi cho bác sĩ riêng của mẹ anh. [Wow! Nhà giàu có bác sĩ riêng!)
Một lúc sau, trong phòng ngủ có một cô bác sĩ đứng tuổi đeo ống nghe khám cho Lam. Duy khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt anh đầy lo lắng. Vy ngồi bên ngoài mà căng mắt dòm vào trong. Lúc nãy Duy mắng cô một trận vì không mua thuốc cảm cho Lam uống. Hư hư! Cô bình thường bị cảm cũng có đời nào uống thuốc đâu. [=)), tình hình là tiệm thuốc mất một khách hàng tiềm năng ). Bị cảm một cái là cô pha nước chanh nóng uống, không thì xông nồi lá đủ thứ, còn một cách rất là tốt nữa là cạo gió bằng đồng bạc. Hư hư! Anh ta mắng cô một trận làm đầu cô ong ong hết cả lên, Việt cũng nhân cơ hội hùa vào mắng cô nữa.
Cô bác sĩ ra hiệu cho Duy ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, cô bác sĩ nhìn Duy cười rạng rỡ:
“Lam có thai được hai tháng rồi! Cháu cần phải chăm sóc vợ thật tốt đừng để cho vợ bị cảm lạnh như thế này…” Cô bác sĩ chưa nói hết Duy đã mở cửa đi nhanh vào trong phòng ngủ. Bác sĩ quay  sang Vy đang đứng ngó nghiêng vào trong phòng, hỏi. “Sang giờ cháu chăm sóc cho Lam đúng không?”
“Dza, là con.!”
“Cháu có cho Lam uống thuốc cảm không?”
“Dzạ, không có. Con chỉ pha cho Lam một ly nước chanh nóng và nấu cho Lam một tô cháo hành.”
“Rất tốt! Phụ nữ có thai tuyệt đối không được uống thuốc cảm, thuốc có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của em bé. Cháu làm như thế là đúng. Ngày mai cô sẽ lại đến khám cho Lam.”
“Dzạ, cô dzề!”
Tiễn cô bác sĩ về xong, Vy vào nhà liếc anh chàng Việt một cái sắt như dao cạo làm anh chàng thấy tình thế không ổn nhanh chóng đi vào trong phòng mình.
Để bàn tay của Lam trong tay mình, Duy ngồi bên giường lặng yên ngắm cô ngủ. Cô đang có thai…Anh cười. Ha ha! Vợ mình có thai rồi. Không bao lâu nữa anh sẽ được làm cha, sẽ có một nhóc suốt ngày gọi “pa pa”. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng ngực, trái tim anh đập nhanh và mạnh mẽ. Là con của anh và vợ yêu, không biết con sẽ giống anh nhiều hơn hay giống cô nhiều hơn ha! Anh nhất định sẽ yêu thương hai mẹ con, nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc hai mẹ con Lam tốt nhất có thể, tuyệt đối không bao giờ để Lam cô đơn một mình nữa. Anh hôn lên tay cô nói nhỏ:
“Lam! Anh yêu em!”
————–oOo—————–
Lúc Lam tỉnh dậy, cô thực sự tá hỏa khi thấy trong phòng ngủ có bố mẹ Duy, bố mẹ Lam, ông bà nội Duy, có cả Duy nữa, anh đang âu yếm nhìn cô. Wow~~! Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi. Mà có chuyện gì sao cả ba mẹ cô cũng ở đây thế này. Mẹ Nga – Mẹ đẻ của Lam nắm lấy tay cô, vui vẻ nói:
“Ba với mẹ vừa từ sân bay tới đây? Nghe Duy báo con có thai ba con liền bắt mẹ phải tới thăm con ngay!”
“Con có thai?” Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Bà nội ngồi xuống giường, cười nói:
“Con nhỏ này thiệt là! Con có bầu mà cũng không biết sao? Hây dza, y như nội hồi mang bầu ba thằng Duy, nôn khan cả ngày mà cũng không biết gì, phải đợi mẹ chồng nói mới biết đó con!”
Ba chồng tâm lý ra hiệu cho ông nội và ba Lam ra ngoài, chỉ để lại anh chàng Duy cho chàng ta nghe bà và mẹ “truyền đạt kinh nghiệm”. Dù sao những người phụ nữ đã làm mẹ chắc chắn sẽ có những kinh nghiệm quí báu cho hai vợ chồng trẻ.
Mẹ Dung giận dữ với con trai:
“Con tệ ghê! Vợ ốm nghén ở nhà mà con đi đâu để con bé cảm lạnh thế này hở???”
Duy ngẩn tò te. Lam mỉm cười. Cô rõ ràng bị cảm lạnh là do tối qua ra khỏi phòng mà đi chân trần dưới sàn nhà lạnh thêm nữa lại ngồi khóc tu tu trong toa let nhưng cô mặt kệ để cho anh bị mẹ Dung mắng, cho anh không bỏ cô đi ngày đi đêm nữa. Duy ngồi lên đầu giường, tay mân mê mấy sợi tóc của Lam.
“Con bé Vy giỏi ghê mẹ heng? Thấy Lam bị cảm lăng xăng pha nước chanh, nấu cháo, còn không cho Lam uống thuốc cảm nữa.” Mẹ Dung cười rồi hỏi anh. ”Mà Vy Vy đâu rồi Duy? Cả thằng Việt cũng không thấy đâu. Mẹ mới thấy hai đứa nó chạy qua chạy lại đây mà?”
Duy đang hối hận vì đã mắng oan Vy, trong khi đáng lẽ ra anh phải cảm ơn cô hết lời nghe mẹ hỏi anh liền nhìn ra ngoài cửa rồi trả lời:
“Nãy con nghe hai người đó bàn tán đi Ngôi nhà ma quái gì đó, chắc chạy ra đó rồi!”
Lúc này Vy Vy đang la hét um sùm trong Ngôi nhà ma ở khu du lịch, chạy nháo nhào rớt cả dép. Còn anh chàng Việt thì đứng một góc mà ôm bụng cười.
@%*&=+-x:#!!!
Ở trong phòng, bà nội và hai mẹ nói rất là nhiều, nào là không được ăn đồ cay nóng lạnh mỡ, rồi nước dừa…gì bum xùm xùm làm hai vợ chồng ong hết cả đầu. Bà nội còn bắt Duy phải lấy giấy bút ghi lại những điều cần thiết và khó nhớ.
“Duy! Nghe nội nói đây!”
“Dzạ, nội nói đi!”
“Những ngày tới hai đứa bây không có được gần gũi!”. Nội nghiêm túc nói.
“Nội nói gì kì, sao con không được gần vợ con là sao?” Duy hậm hực.
“Con khờ, đàn bà con gái mang bầu là kiêng cử không có được quan hệ. Bà nói rồi đó, hai đứa tụi con phải nghe lời người lớn biết chưa?”
”Hầy, ngày trước ông nội con còn bị đạp ra ngoài cửa nữa đó. Bà cố của con tối tối là vác gối sang ngủ với nội, tận 3 tháng 10 ngày sau khi nội sinh ba con nữa.”
Bà nội nói xong nhìn hai mẹ cười, hai mẹ cũng bật cười ha ha trong khi Lam cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Duy kêu khổ trong bụng. Bây giờ em bé mới có hai tháng, hơn 7 tháng sau, rồi 3 tháng 10 ngày sau anh không được gần vợ, sắc… Anh sao có thể đợi lâu như thế chứ…
Nội và hai mẹ sau gần hai tiếng “tập huấn” cho hai vợ chồng trẻ chuyện bầu bì thì cười nói dắt díu nhau ra cửa. Duy leo lên giường nằm cạnh Lam, hai tay anh ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Em có nhớ anh không?”
“Anh có nhớ người ta hông?” Lam không trả lời mà rút vào ngực chồng hỏi lại.
“Có! Anh nhớ em, nhớ lắm honey!”
“Nhớ em mà cả ngày hôm qua không có gọi điện cho người ta. Người ta nhớ anh phát khóc luôn nè!”
“Không được xưng “người ta” với anh? Em là vợ anh rồi, phải nói là pà xã nhớ ông xã lắm.” Duy nói. “Em khóc à? Là anh không tốt em cứ đánh anh đi.” Anh kéo tay cô đặt lên má anh.
“Mà em hỏi nè, sao tối hôm kia em gọi cho anh không có được. Không phải là đang ở bên cô nào chứ?”
“Tối hôm kia?”. Duy nghĩ một hồi rồi giải thích. “À, tối đó anh uống rượu với đối tác say bét nhè, về đến khách sạn là anh ngủ ngay, điện thoại hết pin cũng không có sạc. Ngày hôm sau lại bận tối mắt…”. Anh hôn lên trán cô, nói thầm vào tai: “Lam, anh nộp đơn xin từ chức rồi!”
”Sao cơ? Không phải anh rất yêu công việc sao?”
”Em ngốc”. Anh bóp nhẹ mũi cô. “Có vợ rồi phải yêu vợ chứ, anh giữ cương vị đó cũng hơn hai năm rồi. Bây giờ có rất nhiều người giỏi hơn anh, anh sẵn sàng nhường cơ hội cho họ phát huy khả năng của bản thân. Với lại, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho em và con chúng ta.”
“Vậy bây giờ anh thất nghiệp?”. Cô nheo mắt hỏi.
“Đúng thế! Em phải nuôi anh rồi!”
“Còn lâu! Em còn phải nuôi con, anh tự túc đi.”
“Em cứ thiên vị thế anh sẽ ghen tị với con luôn!!”. Anh vờ giận dỗi.
“Hi!”. Cô đưa tay xuống bụng, nói nhỏ. “Con à, con coi ba ba của con ghen tị với con kìa. Ba ba không ngoan con ha!”.
“Cái gì? Sao em lại nói anh không ngoan. Anh ngày bé toàn được nhận phiếu pé ngoan nha. Còn cái thằng Việt kia  đánh lộn, đánh lạo, bắt nạt bạn bè toàn bị cô giáo đánh đòn.” [=))…)
Anh cúi xuống thì thào trước bụng cô:
“Nhóc! Nhóc phải khỏe mạnh rồi mau ra đời vật tay với ba?”
“Anh thật là?”. Cô đập cánh tay anh cái bộp. “Con còn nhỏ xíu sao vật tay với anh được?”
“Hì!”
Anh ôm cô vào lòng. Hạnh phúc của cô cũng chính là hạnh phúc của anh. Anh và cô sắp có một gia đình đầm ấm và vui vẻ, với tiếng cười vô tư của trẻ con. Nếu anh còn mải lao vào công việc thì chắc chắn sẽ không có những phút giây ngọt ngào như thế này. Hạnh phúc không phải tự nhiên mà có, phải biết hy sinh, lựa chọn và nắm giữ những gì mình cho là tốt nhất.
————-oOo—————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui