Bốn người ngồi ăn uống vui vẻ. Vy Vy nói nhiều nhất và cũng là người cười nhiều nhất Đồng hồ điểm 9 giờ tối, Duy đề nghị cả bọn đi hát karaoke với lý do ngày mai anh phải trở lại Sài Gòn làm việc nên muốn vui vẻ thêm một chút. Thấy Lam dắt xe ra, Việt giữ tay lái.
“Hai em không phải đi xe đâu! Để anh dắt xe anh ra rồi lúc nữa về luôn.”
“AAA” Cả Duy và Lam đều la lớn rồi giật mình nhìn nhau quê độ.
“Ha ha! Hóa ra là mày để xe ở đây!”
Duy nhìn Việt cười cợt còn Lam thì nháy nháy mắt với Vy. Vy cười cười. Có gì đâu mà hai người bọn họ làm um xùm lên như cô và Việt “có gì ấy”.
Việt không nói gì, anh dắt xe ra rồi ngoắt Vy lại:
“Vy! Lại đây!”
Thấy Vy leo lên xe Việt rồi chiếc xe phóng vút đi, Lam mới tần ngần đứng trước trước cửa, lúng túng nhìn Duy đang cua xe AB.
“Không phải em định ở nhà đấy chứ? Vy khóa của rồi, xe của em cũng ở trong nhà.” Duy nói.
“Dạ không…”. Lam ngập ngừng trả lời.
“Vậy thì mau lên xe đi!”
“Dạ”…
Lam cuống quít trèo lên xe. Đây là lần đầu tiên cô ngồi sau xe một gã trai, tay chạm nhẹ vào lưng anh, cô xấu hổ rụt tay lại, mặt nóng ran. Chiếc xe lướt đi trong gió giữa hàng điện đường sáng trưng.
———–oOo—————–
Karaoke Điểm hẹn.
Cả bốn người bọn Vy chỉ mới vào phòng được 5 phút thì có 2 chiếc xe máy phóng tới Điểm hẹn. Ba người đàn ông cao to, tay cầm gậy gộc hùng hổ đạp tung cửa xông vào phòng của tụi Vy. Tên mặt thẹo nhảy phốc lên bàn túm cổ áo Việt. Vy đang cầm mic song ca với Duy hét toáng. Còn Lam ngồi trên ghế thì run bắn nhìn ba gã đàn ông hung hăng. Cả bốn đều rất bất ngờ.
“Nhóc! Thằng Linh “tí” ở đâu?”. Tên mặt thẹo lớn tiếng.
“Tôi không biết!” Việt trừng mắt. Linh “tí” là anh kết nghĩa của anh. Chẳng lẽ anh Linh lại gây chuyện.
“Mày không biết thì ai dzô đây biết”. Tên mặt thẹo quát lớn. “Đập tụi nó cho tao!”. Rồi gã xông vào cầm gậy đập Việt khí thế.
Một gã to con quơ gậy hướng về phía Duy mà quất tới tấp. Anh còn chưa bình phục sau lần bị Lâm thiếu gia đánh cách đây hai tháng, giờ lại bị đánh cơ bản không thể đỡ đòn. Vy bực bội tung chân đá bốp vào mặt gã to con, ném luôn cái mic vào mặt gã, nào đấm nào đá, nào đạp túi bụi vào gã nhanh như chớp khiến gã không thể trở tay. Phía bên này Việt đứng luôn lên ghế chống cự, anh lấy tay ra đỡ mấy gậy tránh không để bị đánh vào đầu. Hai gã hung hăng nhắm vào anh mà đánh liên tiếp. Lam nép mình vào một góc, run run sợ hãi.
Mấy phút sau, công an ập vào bắt ba gã đàn ông hung hăng đó tống vào xe, bọn Vy cũng phải lên xe về đồn công an. Duy chỉ bị thương nhẹ trong khi Việt mặt mũi bầm tím.
Lâu thật lâu, khoảng 11 giờ đêm cả bốn mới được rời khỏi đồn. Lam sợ hãi đi lững thững phía sau. Duy đi bên cạnh cô. Chuyện đánh và bị đánh với anh không mấy xa lạ nhưng với cô bé Lam yếu đuối và tiểu thư chắc chắn cô đã rất sợ hãi. Anh hận bản thân quá kém cỏi không thể bảo vệ cô, ngay cả chính mình cũng để bị đánh cho tơi bời thê lương mà bảo vệ được ai. Anh quay lại, nắm chặt hai vai cô, hỏi lại câu hỏi anh đã hỏi hàng chục lần ở phòng công an:
“Lam!!! Em có đau ở đâu không? Thật sự không bị thương chứ?”
Cô lắc đầu. Tới tận lúc này cô vẫn còn run lập cập. Lần đầu tiên chứng kiến người ta đánh nhau lại còn dùng gậy sắt đập vào người. Tự nhiên cô òa khóc thật to làm Duy giật mình.
“Lam! Lam! Em đau ở đâu mau nói anh nghe? Em đau ở đâu đúng không?”
Lam càng khóc to hơn.
Vy gọi một chiếc xe tắc xi bảy chỗ. Việt lên xe, nằm ngửa ra ghế, trán anh nhăn tít lại. Cô lo lắng, hỏi:
“Anh Việt! Anh sao rồi?”
“Anh… Có lẽ gãy tay rồi!”
“Trời ơi! Chú! Nhanh tới bệnh viên. Mau lên chú!” Cô hét toáng lên làm mọi người trong xe đều giật mình.
“Anh không sao! Không cần phải cuống lên như dzậy đâu.” Việt nhếch môi cười.
Lam ngồi vào trong xe rồi vẫn còn khóc thút thít. Duy không biết làm gì chỉ lặng lẽ ngồi nhìn đôi vai gầy khẽ run lên.
Điện thoại Việt rung èn èn trong túi. Anh khó khăn lấy ra áp vào tai.
“Anh Hai! Em nghe”. Anh Hai là anh kết nghĩa của anh.
“Anh nghe báo lại là em bị bọn đệ tử của ông chủ Tứ Nam đánh…”
“Dzạ!”
“Em không sao chứ?”
“Dạ, cơ bản là không sao”.
Vy nghe mà mắng thầm trong bụng. Đồ ngốc. Bị đánh đến thê lương mà còn nói không sao.
“Chuyện thằng Linh anh sẽ bay về trong ngày mai để giải quyết. Em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, băng bó vết thương đi”
“Dạ!”
Việt cúp máy. Anh nghĩ mãi không biết anh Linh gây ra chuyện gì đến mức bị mấy người hung hăng đó ráo riết truy lùng anh khắp nơi. Anh Hai đang dẫn chị và các nhóc sang Mỹ thăm ông bà nội ngày mai lại phải quay về giải quyết chuyện này. Anh Linh thực sự chắng đáng mặt làm anh, gây chuyện rồi không dám xuất hiện. Lúc nãy anh cũng đã thử gọi vào số của Linh nhưng không được, gọi cho các anh em khác cũng không một ai biết Linh ở đâu cả. Tứ Nam là một ông chủ chuyên buôn bán đồ cổ. Anh Linh bình thường không hề quan tâm đến đồ cổ, sao lại có liên quan tới ông chủ Tứ Nam.
————oOo————-
Một tuần sau…
Anh Hai gọi Việt tới quán 303. Lúc anh đến, thấy có cả anh Linh ở đó. Việt hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
“Việt! Anh Ba xin lỗi chú”. Linh nói nhỏ.
“…”. Việt im lặng.
“Mày nói gì đi Việt!”. Anh Hai nạt nộ.
“Em không có gì để nói với anh Ba cả”. Việt gằn giọng.
“Là bất đắc dĩ anh mới đi trốn!”
“Bất đắc dĩ?” Việt nhìn chằm chằm vào Linh, đôi mắt lạnh lẽo như muốn được nghe câu giải thích rõ ràng.
“Bạn gái anh đang có thai. Cô ấy không để cho anh đi gặp bọn chúng. Cô ấy nói nếu anh đi thì sẽ mãi mãi không bao giờ được gặp cô ấy và con nữa. Anh ba xin lỗi chú, đã làm liên lụy tới chú”.
“Nhưng tại sao bọn họ lại nhắm vào anh?”
“Ông chủ Tứ Nam có buôn bán một lượng lớn đồ cổ nhập lậu trái phép và tàng trữ ma túy, bạn của Linh là nhà báo đã điều tra được đầy đủ bằng chứng có thể đưa ông ta ra trước pháp luật nhưng lại bị các anh em thân tín của ông ta truy lùng, hãm hại.” Anh Hai lên tiếng giải thích thay cho Linh. “Thằng Linh do cứu cậu bạn đó mà bị đám đàn em của Tứ Nam truy lùng. Giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Tứ Nam và đàn em đều đã sa lưới pháp luật”.
“Anh Ba xin lỗi chú!” Linh lại nói.
Việt đưa tay ra về phía Linh. Một cái đập tay thật mạnh. Các anh luôn là những người anh em tốt nhất của anh.
—————–oOo——————–