Hàn Ninh chạy ra ngoài ngõ, chỉ thấy cả con ngõ lờ mờ sáng ngày thường nay đã được thắp những chiếc nến nho nhỏ trải đầy thành 1 con đường.
Nàng mơ hồ nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh vô cùng.
Hàn Ninh nhìn thấy 2 bên bức tường được dán đầy những tờ giấy với những nét chữ, hình vẽ khác nhau.
Nhiều đến mức nàng chẳng thể đọc hết, chỉ dừng đọc đại khái được vài tờ như:
[Chị Hàn Ninh, chị phải thật hạnh phúc nhé]
[Chúc Hàn lão bản của Tỉnh trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão, nghìn năm nghĩa tình]
+
[Ngưỡng mộ cái cách chị luôn yêu cô ấy - Hàn Ninh, sinh nhật vui vẻ]
[Nguyện Hàn lão bản xinh xinh đẹp đẹp, vĩnh viễn thanh xuân.
Sinh thần vui vẻ, chúc mừng ngày đặc biệt hihi]
Hàn Ninh lấy tay sờ lên những tờ ghi chú, mắt nàng ửng đỏ.
Ở đây quá nhiều, những điều tốt đẹp gửi đến nàng đều từ rất nhiều người khác nhau - nàng có thể biết họ, hoặc không nhưng nàng biết ơn, vô cùng.
Ở cuối con hẻm, có 1 người mặc đồ thể thao đang ôm 1 bó hoa đứng đó.
Người nọ nhìn nàng mỉm cười.
Hàn Ninh bật khóc chạy đến nơi Kỷ Hạ Giang đang đứng, nhào vào vòng tay người nọ.
"Sao lại khóc thành bé mèo thế này, Trân Châu và Trà Sữa là 2 bé mèo duy nhất thôi không được có bé thứ 3 đâu"
Kỷ Hạ Giang đưa tay lau nước mắt, vỗ về lưng nàng.
"Hàn Ninh, sinh nhật vui vẻ.
Quà của em ở sau lưng"
Kỷ Hạ Giang vịn vai Hàn Ninh xoay người nàng lại.
Không biết tự bao giờ bạn bè của 2 người đã đến đông đủ, bọn họ cầm trên tay những tờ giấy với mỗi nét khác nhau, xếp thành hàng tập hợp lại là dòng chữ:
+
"Hàn Ninh, cùng Kỷ Hạ Giang kết hôn được không?" Kỷ Hạ Giang bước đến trước mặt Hàn Ninh, cầm tay nàng dịu dàng nói:
"Con ngõ này năm đó chứng kiến 1 tình cảm bắt đầu, thế nên em hi vọng đây cũng là nơi chứng kiến khoảng khắc hạnh phúc tiếp theo trên chặn đường tình yêu của chúng ta.
Mặc dù đã đăng ký kết hôn, đã có cả 2 đứa nhỏ nhưng mà em vẫn thiếu Hàn Ninh của em lời cầu hôn chân chính nhất.
Tuy là em biết Hàn Ninh của em đã chịu nhiều ấm ức, không vui trong những năm tháng yêu em, chờ em, nhưng mà trong những năm tháng đó em biết Hàn Ninh cũng có những khoảng khắc rất hạnh phúc, em cũng vậy nên em tha thiết được trở thành người bạn đời bên cạnh chị cùng chị mỗi ngày đều hạnh phúc.
Cảm ơn chị vì những năm qua chưa bao giờ ngừng yêu em, cảm ơn vì đã hiện diện trong cuộc đời em.
Hàn Ninh của em ơi, chúng ta kết hôn nha, chị trở thành bà Kỷ, em trở thành bà Hàn được không ạ?"
+
Kỷ Hạ Giang giọng bắt đầu khàn đi vì chính cô cũng rơi nước mắt.
Cô chỉ vào bên phía vị trí dưới xương quai xanh, ở ngực trái của mình, Hàn Ninh có thể thấy được dòng chữ: "Will you marry me?" Và 1 ô trống chữ Yes chưa được đánh lên.
Tô Vân không biết từ đâu chạy ra, mắt cũng đỏ ửng vội vàng nhét chiếc máy xăm cầm tay vào tay Hàn Ninh.
1
Kỷ Hạ Giang tiếp tục nói: "Trong tim có Hàn Ninh rồi, nên ngày kỷ niệm cầu hôn xăm ở trên xíu đó."
Hàn Ninh run rẩy tích vào dòng chữ yes, sau đó ôm lấy Kỷ Hạ Giang nói:
"Đồ ngốc, xăm đau chết đi được.
Đồ ngốc, học ai trên mạng vậy...."
Kỷ Hạ Giang nhìn nàng, trêu chọc hỏi:
"Cô Hàn, còn chưa trả lời đồng ý không?"
Hàn Ninh ôm lấy mặt Kỷ Hạ Giang, hôn lên môi em ấy.
Một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa, mà chẳng cần ngôn từ nào hết.
"Tất nhiên là..nguyện ý.
Chị nguyện ý cùng em kết hôn, cùng em già đi Kỷ Hạ Giang của chị"
Hàn Ninh hôn lên trán bạn nhỏ, dù người bạn nhỏ đã 30, nhưng trong mắt nàng vẫn luôn là đứa trẻ của nàng.
Mọi người chứng kiến ở đó bắt đầu la to những tiếng chúc mừng, hoan hô.
Thế giới này còn mong gì hơn, 1 ngày nào đó những người xung quanh chứng kiến 1 cặp đôi đồng tính cầu hôn - kết hôn, họ sẽ chỉ nói "chúc phúc" mà không phải là "dũng cảm quá".
Bởi vì tình yêu nào cũng là bình đẳng, tình yêu không dũng cảm, người dũng cảm là chính chúng ta.
Tình yêu - chúc phúc nó.
+
—————
Toàn văn hoàn..