Quan Sách

Ở Lĩnh Nam, phóng viên dám có thái độ như vậy với Trần Kinh, hơn nữa còn dám trực tiếp gọi thẳng tên hắn như vậy, có lẽ ngoại trừ Đường Ngọc ra không còn người thứ hai.

Vì có sự góp mặt của Trần Kinh nên bầu không khí thoải mái trước đó đã dần nhạt, thay vào đó là sự căng thẳng nặng nề.

Đặc biệt là Cao Hà và Vệ Hoa, họ nào có thể nghĩ tới vị lãnh đạo mà Đường Ngọc nhắc tới kia lại chính là Trần Kinh.

Nhìn sự thoải mái giữa Đường Ngọc và Trần Kinh, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Đường Ngọc muốn phỏng vấn Trần Kinh, lại còn cần Vệ Hoa chào hỏi trước?

- Sao thế? Sao tôi lại cảm thấy hình như tôi vừa đến, mọi người lại không sôi nổi nữa nhỉ?
Trần Kinh nói.

- Không, không có!
Cao Hà lúng túng cười đáp:
- Bí thư Trần, thật không ngờ tới lãnh đạo mà tổng biên tập Đường nhắc tới lại chính là anh, quả thực là…

Đường Ngọc nâng ly rượu, nói:
- Được rồi, được rồi! Chị Cao, chúng ta tiếp tục, bí thư Vệ, tôi kính anh một ly!

Vệ Hoa ngẩn người, nâng ly rượu lên rồi đứng dậy, khách sáo đáp:
- Cảm ơn, cảm ơn, tổng biên tập Đường khách sáo quá rồi!

Đường Ngọc cười gạt đi, nói:
- Bí thư Vệ, anh xưng hô thế này là không phải rồi. Mới lúc nãy anh còn gọi tôi là người đẹp Đường cơ mà, sao giờ lại xa lạ thế này?

- À…
Vẻ mặt Vệ Hoa lập tức đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

Trước khi Trần Kinh tới, Vệ Hoa tuy có sắc tâm không có sắc đảm*, nhưng nói vài câu ong bướm, thì ông ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.

*chú thích: dám nghĩ không dám làm.

Nhưng lúc này nhìn thấy mối quan hệ giữa Đường Ngọc và Trần Kinh thoải mái như vậy, anh ta mới giật mình nghĩ, cô nàng Đường Ngọc này e là thân phận không hề đơn giản.

Lại nói, có Trần Kinh ở đấy, ông ta nào dám thể hiện ra chút ngả ngớn nào?

Đường Ngọc quỷ quái ranh mãnh, cô ta chính là không quen với kiểu khách khí ra mặt này của Vệ Hoa, thực ra lòng dạ lại kiêu ngạo dè dặt. Nhân cơ hội kính rượu, mục đích của cô chính là muốn chỉnh lại thằng cha này một phen.

Vừa thấy Vệ Hoa lúng ta lúng túng như vậy, cô liền cười khanh khách, nói:
- Được rồi, được rồi, uống đi! Tôi kính ly cạn trước!

Đường Ngọc một hơi uống cạn hết chỗ rượu trong ly, Vệ Hoa cũng vội uống cạn rượu trong ly của mình.

- Trần Kinh, sao anh lại không uống thế?
Đường Ngọc đặt ly xuống, nhìn về phía Trần Kinh.

Trần Kinh nhíu mày đáp:
- Hôm nay tôi tự lái xe tới, uống rượu vào lát nữa sao lái xe về được?

- Ơ kìa, sơm nghe nói Hoàn Thành các anh đang bắt tác phong Đảng liêm chính, xem ra hiện giờ anh đang lấy mình làm gương đấy nhỉ. Tuyệt đối không dùng xe công vào việc tư đúng không?
Đường Ngọc nói.

Trần Kinh cười, chỉ vào Đường Ngọc rồi nói với Vệ Hoa:
- Lão Vệ, dùng bữa với phóng viên, anh nhất định lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nếu không đối mặt với những đợt công kích bất ngờ của họ, anh sẽ trở tay không kịp! Đây là kinh nghiệm đấy!

Vệ Hoa ngượng ngùng cười. Vừa rồi Đường Ngọc bất ngờ công kích ông ta, khiến ông ta không biết ứng phó thế nào, những lời này của Trần Kinh quả thực khiến ông ta khó mà chịu nổi.

- Bí thư Trần, tôi kính anh một ly. Ngài lấy trà thay rượu cũng được!
Miêu Đan Phương đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cô như làn nước, nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh ngạc nhiên, đáp:
- Anh xem kìa, vừa mới nói phải chuẩn bị cho tốt, lại tới rồi đấy!

Trần Kinh ép tay xuống, đáp:
- Miêu tiểu thư, cô đừng vội kính rượu trước, cô là nữ giới, phái nữ kính rượu, tôi lại uống trà, như vậy thì thật không được, phá vỡ hết quy tắc! Như vậy đi, ly này coi như miễn đi, còn về chuyện phỏng vấn của cô, sáng mai cô trực tiếp tới thành ủy được chứ?

Trần Kinh thở dài, nói:
- Miêu tiểu thư, gần đây cũng khong phải tôi đùn đẩy việc các cô ghi hình. Tôi vừa mới chuyển địa điểm phòng làm việc từ Tẩu Mã Hà về thành ủy, công tác trong tay quả thực rất nhiều, thật ngại quá!

Trần Kinh đã nói vậy, Miêu Đan Phương cũng không có ý kính rượu nữa.

Cao Hà ngồi cạnh đó thấy Trần Kinh chân thành xin lỗi Miêu Đan Phương như vậy, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cô cười nói:

- Bí thư Trần rất bận, nhưng anh có bận hơn nữa, tổng biên tập Đường vừa gọi một cuộc điện thoại, anh vẫn bỏ chút thời gian trong trăm công nghìn việc của mình, xem ra mị lực của phóng viên Đường quả nhiên không đơn giản nha. So với chị em đài Lĩnh Nam chúng tôi đúng là hơn hẳn!

Trần Kinh hơi sững người, thản nhiên cười đáp:
- Cao tổng, vừa rồi cô không nghe thấy sao? Đường Ngọc tới là tới hỏi tội, tôi dám chậm trễ sao?

Đường Ngọc đắc ý cười, nói:
- Được rồi được rồi! Chị Cao, chị đừng nghe anh ta nói bậy. Hỏi tội gì đâu, hiện nay Hoàn Thành nhiều nhân tài lắm, phóng viên chúng mình tới Hoàn Thành rồi, người ta muốn đánh thì đánh, phận gái yếu ớt như tôi đây, tới đây còn dám bày thái độ hỏi tội?

- Đây là chuyện gì vậy?
Vệ Hoa nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng.

Trần Kinh nhíu mày, khoát tay:
- Trên bàn cơm không nói mấy chuyện này, chuyện nay chúng ta nói riêng đi!

Chỉ qua một lát ngại ngùng ngắn ngủi, Trần Kinh dần dần hòa vào mấy người bọn họ, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên sôi nổi hơn một chút.

Cao Hà hôm nay đã uống không ít rượu, hai má đỏ bừng, dường như cũng lớn gan hơn rất nhiều.

Cứ vài ba câu lại đùa một câu với Trần Kinh.

Đối mặt với mấy trò đùa này của cô, biểu hiện của Trần Kinh cũng rất tự nhiên, nhẹ nhàng hóa giải hết. Những chuyện như vậy trong trường hợp này, đối với hắn mà nói đều chỉ là mưa phùn mà thôi.

Ngược lại với vẻ thản nhiên của Trần Kinh, sự nổi bật của Vệ Hoa lại bị che giấu hoàn toàn.

Không thể không nói, chính là về mặt phong độ mà nói, khoảng cách giữa ông ta và Trần Kinh không phải là một chút một ít, hai người cùng ngồi trên một chiếc bàn dùng cơm, không ai cần lên tiếng, chỉ về phong thái đã kém hơn so với Trần Kinh rất nhiều.

Bữa cơm kết thúc, mấy người cùng xuống lầu.

Hai người đàn ông, ba người phụ nữ cần sắp xếp xem sẽ ra về thế nào.

Trần Kinh nói với Vệ Hoa:
- Lão Vệ, các anh có xe rồi chứ?

Cao Hà tiến lại gần đáp:
- Chúng tôi…
Cô vừa lên tiếng, Vệ Hoa liền ngắt lời, giành nói:
- Bí thư Trần, chúng tôi vừa ngồi xe tới đây, anh không cần quan tâm tới chúng tôi đâu. Anh còn bận nhiều việc, xin cứ đi trước đi ạ!

Trần Kinh gật đầu đáp:
- Vậy cũng được!
Hắn vẫy tay với Đường Ngọc, nói:
- Đường Ngọc, cô đi với tôi! Tôi tiễn cô!

Đường Ngọc không nói gì, Cao Hà cười nói:
- Bí thư Trần, anh thật đúng là biết cách khiến người ta đau lòng đấy, tại sao anh không chọn đưa tôi hoặc Đan Phương về?

Trần Kinh ngẩn ra, tuy rằng tố chất tâm lý của hắn vững vàng, bị Cao Hà đột ngột hỏi một câu như vậy, cũng khiến hắn có phần lúng túng.

Cũng đúng lúc Miêu Đan Phương tiến lại đó, nói:
- Bí thư Trần nào dám khiến chị Cao đau lòng chứ! Còn về phần em, căn bản cũng không cùng đường với bí thư mà!

Trần Kinh và Đường Ngọc lên xe, Trần Kinh tự mình lái xe, hai người khuất vào dòng xe trên đường lớn trước nhà hàng.

Đám Vệ Hoa nhìn theo hai người rời đi, sắc mặt Cao Hà liền thay đổi, cô nói:
- Lão Vệ, ý anh là sao? Chúng ta không phải có xe ư? Anh để lái xe về rồi, chúng tôi giờ phải bắt taxi về sao?

Vệ Hoa cũng thay đổi vẻ mặt, đáp:
- Tôi đâu có để lái xe về! Tiểu Triệu chẳng phải đang đợi trong đó sao? Vừa rồi bí thư Trần cũng tự mình lái xe tới, tôi dùng xe của đơn vị, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Ảnh hưởng sẽ thế nào?

Cao Hà ngẩn người, lòng giật thót.

Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt cô lại chùng xuống, hừ một tiếng rồi nói:
- Anh chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Trước đó chẳng phải rất có khí phách hay sao? Còn nói giúp Đường Ngọc liên hệ cái gì, đúng là khiến người ta cười rụng cả hàm. Bí thư Trần vừa tới, anh liền giống chuột nhà nhìn thấy mèo, biến thành một kẻ nhu nhược, còn nói liên hệ cái nỗi gì?

Vệ Hoa nhíu mày, không nói lời nào.

Ông ta có thể không kiêng nể Trần Kinh sao?

Hiện nay cả Hoàn Thành này, cơ hội tái khởi duy nhất của ông ta đang nằm trong tay Trần Kinh.

Nhạc Vân Tùng của thành ủy ở bên này, Nhạc Vân Tùng về cơ bản không tín nhiệm anh ta, lần này Đinh Đắc Quân của cục Công an cũng rõ ràng đã không nể mặt Nhạc Vân Tùng, nhưng Nhạc Vân Tùng trước giờ cũng chưa từng nghĩ qua sẽ để Vệ Hoa đi giải quyết chuyện gì.

Còn về phía Khương Thiếu Khôn của bên chính quyền thành phố.

Vệ Hoa với bọn họ có thể coi như hoàn toàn không thể nể mặt nhau.

Hiện nay Đinh Đắc Quân theo Khương Thiếu Khôn chỉ đâu đánh đó, Vệ Hoa với Đinh Đắc Quân lại có gần như hai kẻ không đội trời chung, Khương Thiếu Khôn bên đó có đất cho anh ta cắm dùi sao?

...

Trên xe mở nhạc nhẹ êm dịu, Đường Ngọc lờ đờ say, híp mặt lại, nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Trần Kinh sờ mũi, nói:
- Tiểu Đường, em nhìn đủ chưa! Trên mặt anh có nhọ à?

- Em thấy anh siêu đẹp trai! Nữ nhân xinh đẹp thì là trêu hoa ghẹo nguyệt, nam nhân đẹp trai thì là anh tuấn lỗi lạc, chuyện này quả thực rất không công bằng!
Đường Ngọc xị mặt nói.

Trần Kinh quay đầu nhìn cô một cái, nói:
- Em nói mấy lời này có ý gì?

- Ý gì?
Đường Ngọc khẽ nhếch miệng,
- Em nói anh có vận đào hoa, anh không vui sao?

Cô ngừng một lát, rồi nói:
- Anh thấy đấy, hôm nay trên bàn ăn, cái cô Cao Hà đó chỉ hận không vồ lấy anh ngay được, trời ơi, cũng không biết anh có mị lực gì, khiến người ta hồn bay phách lạc, thần trí điên đảo. Đúng, đúng là từ này chuẩn nhất!

Cô cười lạnh một cái, lại nói:
- Còn cả cái cô Miêu Đan Phương kia nữa, cái kiểu liếc mắt đưa tình, ánh mắt chắc phải mang tới ba vạn volt điện, tia điện ấy phóng xẹt xẹt, em cũng lấy làm lạ sao anh không bị điện giật. Em ngồi cạnh cũng hết cả hồn, cứ có cảm giác bị điẹn giật!

- Em nói linh tinh một hồi toàn chuyện gì thế? Miêu Đan Phương cũng được, còn có Cao Hà cũng được, họ đều là gái hồng lâu cả đấy. Người ta chính nhờ bản lĩnh ấy mà dùng cơm, em vẫn cứ cho là thật sao?
Trần Kinh trầm giọng nói.

Đường Ngọc chán nản:
- Em chính là lo cho ai đó không chống nổi sự mê hoặc thôi! Thời buổi này có ngựa nào không chịu ăn cỏ, có mèo nào không thích mùi tanh?

Trần Kinh quay đầu nhìn thẳng vào mặt Đường Ngọc, bỗng bật cười, nói:

- Được , được! Vậy thì được, tối nay chúng ta cùng ăn cỏ, ăn thịt, ý cố thế nào?

Đường Ngọc mặt đỏ lựng, phun về phía Trần Kinh một câu:
- Anh… tên thối tha này, anh xem em là loại đàn bà thế nào? Anh…

- Được rồi, được rồi! Tiểu Ngọc, chị Ngọc. Chị không thấy tôi đang lái xe hay sao? Chị lại phát tiết thêm lần nữa, gây tai nạn giao thông, thì đúng là đen tận mạng đấy nhé! Tôi cũng không biết nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, giới truyền thông sẽ đăng tin thế nào nữa!
Trần Kinh đáp.

Ánh mắt Đường Ngọc quét qua Trần Kinh, thần sắc vô cùng phức tạp.

Cô ở cùng với Trần Kinh, hoàn toàn chỉ là u mê, nói ra thì, Đường Ngọc vẫn là chủ động từ một phía.

Từ sau đêm đó, Đường Ngọc thường xuyên rơi vào cảnh đấu tranh giữa cảm tính và lý tính.

Trần Kinh chính là bạch mã hoàng tử trong lòng Đường Ngọc, ở cùng với Trần Kinh, sẽ khiến cô trở nên mê mệt. Điều này cũng giống như kẻ nghiện, Đương Ngọc ngày càng cảm thấy mình đã rơi vào cơn lốc xoáy không thể tự không chế được tình cảm của mình.

Mỗi khi cô ở một mình, người đàn ông cô nghĩ tới, người đàn ông cô vướng bận, người đàn ông cô tương tư luôn là Trần Kinh.

Đôi khi thậm chí cô còn có cảm giác bản thân giống như đã mắc phải một căn bệnh, sao lại có thể như thế?

Kítttt!
Xe của Trần Kinh dừng hẳn lại, hắn ra sức khua tay trước mắt Đường Ngọc, Đường Ngọc mới giật mình tỉnh táo.

- Đang nghĩ gì thế? Thộn cả người ra! Tới rồi!
Trần Kinh nói.

Đường Ngọc mặt hơi đỏ lên, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại thầm gào thét hai từ:
- Nhớ anh!

DG: dulactieu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui