Quan Sách

Tòa nhà của Ủy ban cải cách phát triển quốc gia được đặt trên đường Chính Nam phía Tây Bắc Kinh, biểu tượng quốc huy sáng rực rỡ trước cửa.

Trần Kinh bước vào đại sảnh của tòa nhà Ủy ban cải cách phát triển, hắn tiện tay lấy một tờ báo trên kệ, rồi ngồi xuống ghế đọc.

-Ai, ai!

Trần Kinh ngẩng đầu lên, ngơ ngác một lúc, rồi đứng dậy nói:
-Ai da, Lớp trưởng Âu Dương, thật trùng hợp!

Người gọi Trần Kinh tất nhiên là Âu Dương, ông ta mỉm cười nói:
-Thật trùng hợp, Ủy ban cải cách phát triển lớn như vậy, người qua lại cũng rất nhiều, tôi mới nhìn đã thấy cậu rồi, cậu nói có phải là trùng hợp quá không!

Ông ta trầm ngâm một lúc, rồi nói:
-Sao? Đến đây có việc gì sao?

Trần Kinh cười, nói:
-Chỉ là chuyện nhỏ thôi! Lúc nào cần đến sự giúp đỡ của anh, nhất định sẽ tới làm phiền anh, lúc đó tôi sẽ không khách sao đâu!

Hai người cười nói, đi tới cửa thang máy.

Âu Dương nhiệt tình nói:
-Trần Kinh, cậu tìm tôi giúp đỡ, những việc tôi có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp, quyết không từ chối. Hôm nay chúng ta tình cờ gặp nhau, nhất định phải đi uống với nhau vài chén, nhưng hôm nay thực sự là không có cách nào, tình hình của Ủy ban cải cách phát triển cậu cũng biết rồi đấy, quá nhiều công việc lại rất phức tạp, tôi bận tới cơm trưa bây giờ vẫn chưa ăn!

-Lớp trưởng, anh khách sáo gì với tôi chứ! Hôm nào cuối tuần tôi mời anh, chúng ta gặp mặt hàn huyên!
Trần Kinh nói.

Âu Dương liên tục gật đầu, đang định nói gì, thì cửa thang máy mở ra.

Đi ra là một người đàn ông trung niên, rất có phong độ.

Âu Dương ngạc nhiên, nói:
-Chủ nhiệm Cao, chào anh!

Âu Dương quay đầu, liếc mắt sang Trần Kinh, muốn nhắc nhở hắn.

Tính tình của Chủ nhiệm Cao của Ủy ban cải cách phát triển rất không tốt, nếu cán bộ ở dưới mà không chào hỏi chu đáo, ông ta sẽ rất bực, Âu Dương không muốn Trần Kinh ở Ủy ban cái cách phát triển gặp phải chuyện này.

Nhưng đúng vào lúc hắn chuẩn bị nói.

Chủ nhiệm Cao nhìn về phía Âu Dương gật gật đầu. Ánh mắt lập tức chuyển sáng phía Trần Kinh, nở một nụ cười, đi tới nói:
-Tên tiểu tử này, có phải là tôi không thể mời được cậu không? Tôi đã gọi điện cho cậu, mà cậu còn từ chối tôi mấy lần, có phải là cậu cố tình giữ khoảng cách với tôi không!

Trần Kinh ngượng ngùng cười, nói:
-Chủ nhiệm Cao, anh nói vậy, tôi thấy xấu hổ quá! Hôm qua anh gọi điện tới gấp quá, lúc đó tôi đang tham gia hội nghị ở trên mạng, được kết nối cả nước. Tôi thực sự là không thể rời đi được, hôm nay không phải là tôi đã đến để thỉnh tội với anh rồi sao?

Chủ nhiệm Cao tất nhiên là Cao Vệ, Cao Vệ phát triển rất nhanh, từ Sở Giang vào Bắc Kinh, chẳng bao lâu đã được vào làm việc tại một nơi lợi hại như Ủy ban cải cách phát triển.

Người bình thường muốn vào Ủy ban của họ thật không dễ dàng gì, cũng chỉ có Trần Kinh và ông ta là có quan hệ cấp trên cấp dưới lâu năm. Hai người mới tùy ý như vậy.

Hai người nói chuyện với nhau, Âu Dương đứng bên cạnh ngơ ngác.

Ông ta biết Trần Kinh có hậu thuẫn, nhưng Trần Kinh có lẽ có quan hệ thân thiết ở phía tây Bắc hơn, tại sao lại có quan hệ tốt với Chủ nhiệm Cao của Ủy ban cải cách phát triển chứ?

Trong lúc ông ta đang hồ nghi, thì Trần Kinh quay sang phía ông ta nói:
-Lớp trưởng Âu Dương, anh có việc bận thì cứ đi làm đi nhé! Tôi tới tìm Chủ nhiệm Cao có chút chuyện, chúng ta tạm biệt ở đây!

Âu Dương thuận nước đẩy thuyền, không biết nói gì.

Ông ta trơ mắt lên nhìn Trần Kinh và Chủ nhiệm Cao hai người biên mất trước cửa Ủy ban cải cách phát triển, sau đó mắt ông ta híp lại.

Xem ra trong ban cục trường Đảng cũng tàng long ngọa hổ, ít ra Trần Kinh ông ta cũng không thể xem thường được.

So với những ngôi sao mới nổi sáng chói trong hệ thống Đảng phái của một nước cộng hòa, Trần Kinh không có tên tuổi gì, nhưng cũng chính vì điểm này, mà Âu Dương không để ý tới hắn.

Xem ra hiện giờ, Trần Kinh người ta chỉ là giấu mình quá kĩ. Với độ tuổi của hắn hiện nay có thể làm cán bộ cấp Cục, đợi một thời gian nữa, hắn còn làm được những gì!

Nói về Trần Kinh và Cao Vệ, hai người đi tới bãi đỗ xe, Cao Vệ liền lôi Trần Kinh lên xe của ông ta.

Trần Kinh không kìm được, liền nói:
-Chủ nhiệm Cao, anh vội vàng tìm tôi như vậy, dốt cuộc là có chuyện gì?

Cao Vệ nói:
-Ăn cơm, gần đây tôi muốn ăn cơm ở chính phủ, nhưng không có ai đi cùng, nên tôi kéo cậu đi cùng!

Trần Kinh bị Cao Vệ làm cho ngơ ngác.

Cao Vệ liếc nhìn hắn một cái, rồi nói:
-Sao? Tôi biết cậu là cán bộ của Ủy ban kỉ luật, hơn nữa còn là lãnh đạo của Phòng chỉnh đốn tác phong. Chẳng nhẽ cùng bạn bè ăn cơm cũng không chính đáng sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không dùng linh tinh tiền của nhà nước, tôi tự bỏ tiền của mình ra, được chưa?

Trần Kinh gật đầu, nói:
-Chủ nhiệm Cao, anh đừng có chê giễu tôi. Nói thật lòng, chức danh Phó chủ nhiệm này tôi làm thấy rất lo sợ, anh còn chế giễu tôi nữa, tôi một khi căng thẳng, nói không chừng sau khi trở về sẽ không nói được nữa!

Cao Vệ khua tay nói:
-Cậu đừng căng thẳng. Cậu xem cậu lo sợ, căng thẳng lại bố trí ra một hành động lớn. Cục quản lý dược và Bộ y tế đã bị cậu điều tra làm loạn hết cả lên như vậy, hiện giờ việc cải cách y tế là một phong trào rồi, nhưng ai đồng ý là người đi tiên phong đây?

Cậu căng thẳng mà tạo ra hành động lớn như vậy, nếu cậu không căng thẳng, có phải là cậu sẽ nhắc cả Bắc Kinh này lên để điều tra không?

Trần Kinh lắc đầu, nói:
-Chủ nhiệm Cao, anh ở Ủy ban cải cách phát triển, nhưng chuyện gì cũng không giấu được anh! Vừa rồi tôi chỉ có chút hành động nhỏ, anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi!

Trần Kinh ngừng một lúc, rồi chuyển sang chuyện khác nói:
-Chủ nhiệm Cao, có câu nói “người trong giang hồ, không làm chủ được mình”. Trong hội nghị thường trực của Chính phủ, vì vấn đề y tế mà Thủ tướng đã đập bàn, các Bộ trưởng của chúng ta bị mắng cho một trận, anh nói xem chúng ta lại dám không có hành động gì sao?

Anh nói tới chuyện này, tôi cũng nói cho anh biết chuyện này, đây chỉ là màn mở đầu thôi, sau này vẫn còn nhiều chuyện để xem.

Hiện nay tổ địa phương và tổ cơ quan của chúng tôi đã cùng nhau hành động, cả Phòng chỉnh đốn tác phong có hơn bảy mươi người, chỉ để lại mười người ở lại văn phòng, còn tất cả những người khác để được cử đi làm việc hết.

Cao Vệ nhíu mày, quay đầu sang nhìn Trần Kinh nói:
-Có nghiêm trọng vậy không?

Trần Kinh gật đầu nói:
-Tôi có thể gạt anh sao? Thực sự là rất nghiêm trọng!

Cao Vệ ngơ người, nói:
-Vậy theo ý của cậu, một thời gian nữa Phòng chính đốn tác phong sẽ chuyển hướng sang Ủy ban cải cách phát triển sao?

Trần Kinh cười, nói:
-Việc này không thể nói chính xác được, nếu chuyện cấp bách, thì chúng tôi việc gì cũng có thể làm!

-Cậu được!
Cao Vệ gật đầu,
-Tên tiểu tử nhà cậu, mấy năm nay vẫn không thay đổi gì, đúng là rất bướng. Nếu cậu cử tổ công tác tới Ủy ban cải cách phát triển, tôi chịu trách nhiệm tiếp đón, thấy sao?

Cao Vệ cười lớn, nhìn về tài xế nói:
-Nhanh một chút! Tôi thấy đói rồi!

Cao Vệ hôm nay chi rất mạnh tay, ông ta mời Trần Kinh ăn cơm chính phủ.

Các món ăn đều rất cầu kì, những món ăn đều được đặt trong bát đĩa xứ được đặt làm từ trước, nhìn rất bắt mắt, đầy màu sắc truyền thống.

Trần Kinh nghe Cao Vệ nói tới Cục quản lý dược, và Bộ y tế, hắn liền biết hôm nay chắc chắn Cao Vệ có chuyện gì.

Nếu không thì một Chủ nhiệm như ông ta, sao lại vô duyên vô cớ mời hắn đi ăn cơm?

Quả nhiên, đến nhà hàng, trong phòng có một người đàn ông thân hình mập mạp, hơn năm chục tuổi đã ngồi ở đó, nhìn ông ta có vẻ cũng là một quan chức.

Cao Vệ nói với Trần Kinh:
-Trần Kinh, làm quen một chút nhé! Đây là Phó trưởng ban Lưu Bộ y tế, mấy ngày nay ông ta bị cậu điều tra mà khiến cho tóc rụng hết rồi. Dù thế nào đi nữa, người ta cũng là lãnh đạo, cậu hôm nay cũng phải giải thích rõ với ông ta!

-Lão Lưu, đây là Phó chủ nhiệm Trần Kinh của Phòng chỉnh đốn tác phong, vừa rồi ở trên xe, tôi đã nói tốt về anh rất nhiều. Cậu ta cũng không biết phải làm thế nào, cũng rất khó xử, vừa mới tới nhận chức Phó chủ nhiệm đã gặp phải chuyện lớn như vậy. Trong hội nghị thường vụ Thủ tướng đã đập bàn, bọn họ không vội sao được?

Trần Kinh bắt tay với người béo đó, rồi nói:
-Tôi là Trần Kinh, xin chào Phó trưởng ban Lưu!

Ông Lưu bắt tay Trần Kinh, lắc hai cái, rồi nói:
-Tôi là Lưu Khai Vân, xin chào!

Cao Vệ chỉ tay, nói:
-Đều ngồi xuống cả đi, cùng nhau ăn cơm trước! Lão Lưu anh phải mời Trần Kinh vài ly mới được, để hắn tiết lộ vài sự tình. Nhưng tôi nói trước với anh, tên tiểu tử này rất nguyên tắc, cũng rất kín mồm kín miệng, không có gì là không được!

Trần Kinh nói:
-Chủ nhiệm Cao, anh đừng có nói vậy! Tôi mới chính là người phải xin lỗi Phó trưởng ban Lưu, không nói trước với ông ta một tiếng, đã sắp xếp người tới Bộ y tế rồi. Hôm nay phải uống rượu, tôi mới là người phải mời Phó trưởng ban Lưu.

Sắc mặt của Lưu Khai Vân không tốt, tất nhiên là vì gần đây Phòng chỉnh đốn tác phong luôn luôn giám sát bọn họ, một đòn tập kích bất ngờ như vậy, khiến ông ta trở tay không kịp.

Là một Phó trưởng ban, thì ông ta tất nhiên phải tức giận rồi.

Nhìn thấy Trần Kinh, trong lòng ông ta có chút không vui.

Nhưng câu nói vừa rồi của Trần Kinh cũng rất nể mặt ông ta, sắc mặt của ông ta tốt lên một chút.

Cao Vệ mỉm cười, ánh mắt tán thưởng nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh càng ngày càng trưởng thành, rất biết cách làm việc và nói chuyện, biết cách nắm bắt cục diện, xem ra mấy năm nay hắn ở Lĩnh Nam, cũng đã luyện được một chút công phu.

Ba người ngồi xuống bàn.

Cao Vệ gọi ba bình rượu ngũ lương, mỗi người một bình, đều phải uống cạn.

Mấy người cùng nâng ly, uống được ba tuần rượu, Trần Kinh chủ động nói với Lưu Khai Vân:

-Phó trưởng ban Lưu, sự việc lần này tôi thực sự xin lỗi anh. Nhưng ở trên ép quá, chúng tôi cũng là bị ép quá mà phải làm vậy! Lần này chúng tôi trước sau đều ra tay, tổ địa phương đi điều tra trước, sau đó tổ cơ quan mới theo sau hành động! Không giấu gì anh, tổ địa phương của chúng tôi ở dưới đã điều tra được vấn đề rất lớn, khiến cho Trưởng ban không những tức giận, mà cả các lãnh đạo Trung Ương cũng phải tức giận.

Chúng tôi nếu không mở rộng điều tra, như vậy thì không được!

Lưu Khai Vân là một người lão luyện, ông ta hiểu rõ những lời Trần Kinh nói, ông ta đặt ly rượu xuống, nói:
-Trần lão đệ, các cậu điều tra những địa phương nào? Có thể nói cho tôi biết được không?
Ông ta ho một tiếng, rồi lại nói:
-Đương nhiên, không phải là tôi bảo cậu làm trái pháp luật, chỉ là muốn biết tình hình ở phía dưới thôi!

Trần Kinh trầm ngâm một lúc, nói:
-Chủ yếu là vùng Trung Nguyên, nhất là Sở Bắc, mấy thành phố như Tế Sa, Hoàng Giang của Sở Bắc. Trung Ương đã có lệnh, bọn họ có đối sách, làm cho nhân dân ở đó căm phẫn, tổ công tác của chúng tôi mới tới đó, đã nhận được rất nhiều đơn tố cáo.

Nơi nghỉ ngơi của tổ công tác của chúng tôi, đã có hàng trăm người xếp thành đoàn nộp đơn tố cáo ở đó, anh nói việc như vậy còn có thể giấu được sao? Ai có thể chịu trách nhiệm được việc này?

Lưu Khai Vân nhíu mày, lâu sau ông ta nói:
-Trung Nguyên, Sở Bắc…phải để cho bọn họ biết, thực sự không đáng là người cán bộ, phải nghiêm khắc trừng trị bọn họ!

Lấy lại tinh thần, ông ta đứng dậy,cầm ly rượu nói:
-Trần lão đệ, chúng ta uống một ly. Cậu là một người thoải mái, không giống như một số người nhỏ mọn. Cậu là bạn của lão Cao, tôi và lão Cao đã chơi với nhau nhiều năm, hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau, nào cùng uống hết ly này!

Trần Kinh cầm ly rượu lên, chạm nhẹ với ông ta, rồi uống cạn.

Đến tận bây giờ, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc Lưu Khai Vân làm khó hắn, hắn đã xử lý rất tốt, việc này cũng đã giúp hắn giải quyết một nỗi lo lớn ở trong lòng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui