Quan Sách

Một ngày nắng đẹp, vịnh Victoria dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời tràn đầy sức sống.

Đứng trên tầng thượng tòa nhà của Vạn Hải Hồng Kông nhìn cảnh vật của vịnh Victoria rất đẹp, Thẩm Mộng Lan cảm thấy không gian thật bao la, khiến lòng người thật sảng khoái, dễ chịu, cái cảm giác mà lâu rồi cô ta không có.

Cô ta đã tới nội địa bốn năm, càng ngày cô ta càng cảm thấy Sở Giang như một cái nhà tù vậy, ở đâu cũng là đấu đá mưu mô, ở đâu cũng chỉ toàn lừa gạt nhau, so với nơi đó, thì Hồng Kông dễ chịu hơn rất nhiều, sao trước đây cô ta lại không thích nơi này chứ, nhưng bây giờ trở lại, cô ta mới cảm thấy đây mới chính là ngôi nhà thực sự của cô ta.

Lần này Thẩm Mộng Lan cô ta biết mình đã gây ra họa lớn ở Sở Giang, công khai tuyên bố công nghiệp nặng Vạn Hải phải phá sản, hơn nữa còn không thèm quan tâm tới việc thực hành kế hoạch chống thu mua của Ủy ban đối với Sở Giang và Lam Phi, cô ta châm hai ngòi nổ này, khiến cho tập đoàn Vạn Hải trở thành tâm điểm chú ý của toàn Sở Giang.

Nói một câu thật lòng, trong lòng Thẩm Mộng Lan có một chút đắc ý.

Vì sau khi việc này xảy ra, lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban Tỉnh gọi đến cho cô ta rất nhiều.

Nhất là Lã Quân Niên, trong điện thoại ông ta rõ ràng có chút hoảng hốt, đầu tiên thì Lã Quân Niên mắng cô ta tại sao lại có thể kích động như vậy, ông ta còn trách cách làm của Thẩm Mộng Lan quá võ đoán và không có trách nhiệm.

Lã Quân Niên nói để tập đoàn Vạn Hải có thể vào được Sở Giang, Tỉnh ủy và Ủy ban Sở Giang đã đưa ra bao nhiêu chính sách ưu đãi, phải trả một cái giá lớn bao nhiêu?

Hiện giờ lại thế này, Thẩm Mộng Lan muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của lãnh đạo và nhân dân Sở Giang, hơn nữa trước khi sự việc xảy ra không nói trước với lãnh đạo có liên quan trong tỉnh, đã đưa ra những phát ngôn thiếu trách nhiệm như vậy, ông ta không hiểu Thẩm Mộng Lan muốn làm cái gì?

Thẩm Mộng Lan lạnh nhạt trả lời câu hỏi của Lã Quân Niên, cô ta nói:

-Bí thư Lã, nếu đúng là như vậy, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng chúng tôi đưa ra kế hoạch phá sản và kế hoạch chống mua bán với Ủy ban cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tôi là một người kinh doanh, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với vốn đầu tư, chúng tôi đã tới Sở Giang bốn năm, trong bốn năm đó, chúng tôi rấn sâu vào vũng bùn lầy, các khoản đầu tư lớn không có khả năng thu hồi, các cổ đông của chúng tôi rất khó mà chấp nhận việc này.

Còn đối với tôi mà nói, nếu tiếp tục thì dường như đã là đường cùng, chúng tôi không có cách nào cũng không có lòng tin vào việc đầu tư kinh doanh ở Sở Giang nữa, chúng tôi cũng không dám bảo đảm những thành phần ngoài luật pháp sẽ còn quấy rầy chúng tôi đến khi nào mới kết thúc.

Vì vậy chúng tôi đưa ra lựa chọn này cũng là bất đắc dĩ, cũng rất tiếc nuối!

Giọng điệu trả lời của Thẩm Mộng Lan rất lạnh lùng, thái độ cương quyết, Lã Quân Niên trầm ngâm một lúc, mới nói:

-Thẩm tổng, cô không nên đưa ra kết luận sớm như vậy. Chúng tôi rất quan tâm tới sự phát triển của tập đoàn Vạn Hải, gặp phải vấn đề nào đó, chúng tôi cần có thời gian để giải quyết, đúng không? Cô không thể nhẫn nại một chút được sao?

Không thì như thế này đi, tôi đi liên hệ với những cán bộ lãnh đạo của Ban Tổ Chức thành phố Sở Giang chúng tôi, chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện với nhau, không có chuyện gì là không thể giải quyết được, có khó khăn thì chúng ta thương lượng giải quyết, cô thấy như vậy có được không?

Thẩm Mộng Lan nói:

-Bí thư Lã, thật tiếc. Mấy ngày này e rằng không được, tôi hiện giờ đang ở Hồng Kông, anh cũng biết rồi đấy, một việc quan trọng như vậy, phải báo cáo lại với công ty mẹ, ngoài ra tôi cũng cần phải giao phó và đưa ra những lời hứa đối với các cổ đông.

Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Nếu có chuyển biến, chúng tôi không phải là không suy nghĩ tới, nhưng phải đánh giá một cách khoa học nhất, nếu anh muốn bàn luận về chuyện này, đợi một vài ngày nữa tôi sẽ trở lại Sở Giang, chúng ta sẽ gặp mặt nhau, được không?

Dập điện thoại của Lã Quân Niên, Thẩm Mộng Lan thả lỏng tay.

Lão béo đầu lợn xảo trá như quỷ này cũng có ngày hôm nay, thường ngày không gây được áp lực cho cô ta, giờ định ngáng chân cô ta sao?

Giờ cô ta ra chiêu này, đã thay đổi tình thế, người này cũng biết sợ đấy!

-Cô ba, chủ tịch tới!

Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vọng tới.

Thẩm Mộng Lan ngơ ngác, rồi quay đầu lại, nói:

-Tôi lập tức tới ngay!

Thẩm Mộng Lan hít một hơi thật sau, sửa soạn lại quần áo, đi nhanh tới phòng hội nghị tập đoàn.

Cô ta đẩy cửa bước vào, mới nhìn đã cảm nhận thấy một bầu không khí nặng nề, những người cao nhất của tập đoàn Vạn Hải đều ở đây.

Cô ta đưa mắt nhìn một lượt, dừng lại ở vị trí trung tâm, ngồi vị trí đó là một ông già khoảng 60 tuổi mặt mũi hồng hào, cô ta bước nhanh tới chỗ ông già đó, nói:

-Bố…

Người đó đưa mắt nhìn cô ta, rồi gật đầu nói:

-A Lan, ngồi xuống trước đi, việc của con lát nữa chúng ta sẽ bàn!

Thẩm Mộng Lan gật đầu, nói:

-Vâng!

Ánh mắt của cô ta nhìn sang phía vị trí thứ ba phía bên trái ông già đó vẫn còn trống, cô ta hít một hơi, rồi đưa mắt nhìn người con trai và người con gái bên cạnh đó.

Ngồi bên cạnh bố cô ta là một người đàn ông hơn 40 tuổi, ông ta mặc một bộ âu phục trông rất cứng nhắc.

Còn vị trí thứ hai là một người phụ nữ, cô ta ngoài 30 tuổi, mặc một bộ quần áo công sở màu đen, đeo một cặp kính mạ vàng, nhìn rất nhã nhặn, uy nghiêm.

Thẩm Mộng Lan nói:

-Anh cả, chị hai!

Người được gọi là anh cả không nhịn được liền nhíu mày nói:

-Ngồi đi, ngồi đi, cuộc họp bắt đầu rồi!

Còn người phụ nữ đeo cặp kính mạ vàng nháy mắt nói:

-Không tồi, A Lan. Tập đoàn tin tưởng cô, để cô vào nội địa phát triển. Chỉ hơn ba năm đã khiến cho công ty phá sản, trước kia cô Phùng nói cô có tư tưởng khác biệt, thực là quá khác biệt, khiến cho người khác ngạc nhiên!

Sắc mặt của Thẩm Mộng Lan thay đổi, cô ta không nói lời nào, đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.

Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Hải Thẩm Kinh Lôi là bố của Thẩm Mộng Lan.

Ở Hồng Kông danh tiếng của tập đoàn Vạn Hải rất lớn, hơn nữa ông ta cũng là người luôn luôn đứng trong top 10 triệu phú của Hồng Kông.

“Hai Thẩm” của Hồng Kông có tiếng nhất trong cộng đồng người Hoa, một người là Thẩm Hải, người còn lại là Thẩm Kinh Lôi.

Thẩm Hải là triệu phú của Hồng Kông, đồng thời cũng là người đứng đầu của thế giới ngầm của người Hoa. Còn Thẩm Kinh Lôi tuy danh tiếng không bằng Thẩm Hải, nhưng cũng là người có tên tuổi trong cộng đồng người Hoa.

Chuyện khiến cho người ta cảm thấy thú vị nhất đó là Thẩm Kinh Lôi có hai người vợ.

Ngày nay quan niệm một vợ một chồng đã đi sâu vào suy nghĩ của chúng ta, Thẩm Kinh Lôi lại có tính cách rất đặc biệt, đúng là ông ta có hai vợ đấy, nhưng tất nhiên không phải trên luật pháp.

Thẩm Mộng Lan là người con thứ ba của Thẩm Kinh Lôi, Thẩm Mộng Lan là con của vợ lẽ, không có địa vị cao trong Thẩm gia.

Người thừa kế chính thức của Thẩm Kinh Lôi là người con trai lớn Thẩm Tử Ký và người con gái thứ hai Thẩm Mộng Ái, mục đích Thẩm Kinh Lôi đầu tư vào Sở Giang, cũng là vì con cái đều đã trưởng thành, ông ta cần phải sắp xếp mọi chuyện ổn định.

Đương nhiên, số tiền mà Thẩm Kinh Lôi đầu tư vào Sở Giang cũng lên đến hàng chục tỷ nhân dân tệ, trên thực tế con số trên chục tỷ này giống như 800 nghìn đại quân của Tào Tháo năm xưa tiến quân xuống Giang Nam.

Công tác tuyên truyền thì rất mạnh mẽ, khoa trương thanh thế, trên thực tế cũng không có nhiều tiền như vậy.

Nếu số tiền đầu tư là hàng chục tỷ, Thẩm Mộng Lan ở Sở Giang cũng không phải bị động như vậy, tập đoàn Vạn Hải Sở Giang, thực tế là Thẩm Kinh Lôi đang tạo dựng một chút sự nghiệp cho Thẩm Mộng Lan mà thôi.

Số tiền mà ông ta đưa cho Thẩm Mộng Lan chưa được 1/10 con số chục tỷ đó, vì vậy, số tiền mà tập đoàn Vạn Hải đầu tư vào Sở Giang cũng chỉ khoảng hơn 1 tỷ.

Số tiền đầu tư đó đối với Thẩm Kinh Lôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó lại là tất cả đối với Thẩm Mộng Lan.

Cuộc họp cấp cao của tập đoàn Vạn Hải, Thẩm Mộng Lan cơ bản là không có quyền phát ngôn, vì vậy cô ta từ đầu tới cuối không nói một lời nào, cứ ngồi tại chỗ cho tới khi cuộc họp kết thúc.

Sau khi cuộc họp kết thúc, bốn người của Thẩm gia ở lại, tất cả những người khác đều về hết.

Thẩm Mộng Lan đứng dậy nói:

-Bố, anh cả, chị hai, con ở Sở Giang…

Thẩm Mộng Lan mới mở miệng nói, Thẩm Tử Ký liền nói:

-A Lan, em phải hiểu rõ, bất luận tình hình có như thế nào, tập đoàn của chúng ta ở đây sẽ không có bất kì sự hỗ trợ nào. Đây là quy định mà bố đã đặt ra từ trước rồi!

Thẩm Mộng Lan không nói gì, sắc mặt thay đổi.

Thẩm Mộng Ái gấp laptop lại, nói:

-A Lan, có câu này không biết cô thích nghe hay không. Mấy năm nay cô ở nội địa, gia tộc hoàn toàn buông tay với cô, nhưng hành động hiện giờ của cô nói rõ, cô vẫn chưa thể khống chế được thị trường nội địa.

Lúc này lại trở về nhà cầu cứu, cô có cảm thấy xấu hổ không?

Thẩm Mộng Lan giữ bình tĩnh, nói:

-Anh cả, chị hai, hai người cứ làm tốt việc của mình đi. Em nghĩ hai người chắc đã hiểu nhầm rồi, em có nói là trở về đây cầu cứu sao! Em chỉ là trở về Hồng Kông thăm bố mẹ và nghỉ ngơi vài ngày thôi.

Hai người có phải là quá nhạy cảm rồi sao?

Thẩm Tử Ký và Thẩm Mộng Ái nhìn nhau, tức giận ngồi xuống.

Thẩm Kinh Lôi vẫn chưa nói gì, ông ta khua tay, rồi nói:

-Tử Ký, Mộng Ái, hai con đi làm việc của mình đi. Bố muốn nói chuyện với A Lan!

Thẩm Tử Ký và Thẩm Mộng Ái đi ra ngoài với vẻ mặt tức giận, từ đầu tới cuối Thẩm Mộng Lan vẫn rất bình tĩnh.

Cô ta thậm chí còn thấy tên Trần Kinh cuồng bạo lực đó cũng không đáng hận như vậy, chiêu này của Trần Kinh công nhận rất hay, nhẹ nhàng khiến cho sự việc chuyển biến từ bị động sang chủ động.

Hiện giờ Thẩm Mộng Lan ở Sở Giang đang ở thế chủ động, về Hồng Kông đương nhiên cũng rất chủ động.

Anh cả và chị hai đợi xem trò cười của cô ta, nhưng đáng tiếc là hai người bọn họ vốn không hiểu rõ tình hình, Thẩm Mộng Lan nhìn thấy hai người vẻ mặt tức giận rời đi, trong lòng cô ta cảm thấy rất thích thú.

Nhà quyền quý không có tình thân, ba anh em của Thẩm gia, không phải là ngọn đền đã hết dầu, bọn họ không xem đối phương là người thân.

Đã như vậy rồi, thì Thẩm Mộng Lan cũng không cần phải giả vờ khách khí, trở về Hồng Kông lần này, cô ta có thể tận hưởng một chút, khiến cho một số người phải ngạc nhiên.

Phòng họp rộng như vậy chỉ còn lại hai bố con Thẩm Mộng Lan.

Thẩm Kinh Lôi nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, lâu sau, ông ta mới cười, nói:

-A Lan, con tiến bộ rồi đó! Chiêu lùi một bước để tiến ba bước này của con, ngay cả ta cũng định giấu sao. Con đã tới nội địa bốn năm, cuối cùng cũng đã ngộ ra được cách xử lý công việc, ta rất mừng!

Thẩm Mộng Lan đứng người dậy, cô ta cảm động nói:

-Cảm ơn bố!

Thẩm Kinh Lôi ra hiệu tay, nói:

-Tiến quân vào nội địa đầu tiên phải học cách mở rộng quan hệ với quan trường ở nội địa. Không được coi thường điểm này. Nơi tập trung nhiều nhân tài nhất của một nước cộng hòa đó là quan trường, nhân tài đích thực của nước cộng hòa chính là cán bộ của bọn họ. Trí tuệ của bọn họ, tất cả những người này đều đáng để chúng ta học hỏi, đáng để chúng ta tìm hiểu.

Mấy năm nay con tiến bộ hơn rất nhiều rồi, ít ra tính cách cũng điềm đạm hơn, nhưng vẫn còn chưa hoàn thiện, cần phải tiếp tục cố gắng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui