Quan Sách

Hồ Lệ trở về, hơn nữa được đề bạt đảm nhiệm Phó giám đốc thường vụ sở Công an tỉnh kiêm trung đoàn trưởng trung đoàn điều tra hình sự, Trần Kinh từ những thay đổi của vấn đề nhân sự, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của việc đánh cờ của Tỉnh ủy.

Trần Kinh đã từng làm thư ký của Ngũ Đại Minh, nên Trần Kinh hiểu rõ tác phong làm việc của Ngũ Đại Minh.

Phong cách làm việc của Trần Kinh chính là đánh bất ngờ, phong cách làm việc của Ngũ Đại Minh thì đan xen, không nhanh không chậm, nói đến nắm trong tay cục diện, bản lĩnh quán triệt ý chí, Ngũ Đại Minh được xưng tụng là thiên hạ vô song.

Rõ ràng, hiện tại cục diện của Sở Giang phức tạp, xảy ra rất nhiều vấn đề, Ngũ Đại Minh bây giờ là đang bệnh nặng mà chậm chữa.

Trong vấn đề bổ nhiệm cán bộ, sách lược mà ông chọn dùng là trộn lẫn hạt cát.

Thế lực cố hữu của Sở Giang đã được hình thành lâu dài, trong chuyện này đã tồn tại một sự cân bằng tinh tế. Ngũ Đại Minh muốn đánh vỡ, sẽ rất khó, không phải dễ dàng như vậy.

Cho nên Ngũ Đại Minh không ngừng rót máu huyết mới mẻ cho Sở Giang, ví như Trần Kinh là cán bộ từ trên phái xuống của Kinh Giang, hiện tại Hồ Lệ lại từ bên ngoài trở về. Cộng thêm lần trước toàn tỉnh có một đám cán bộ cấp sở ngoài tỉnh nhậm chức, xem ra phương pháp này nhìn qua tưởng như la sơ xài, nhưng ngược lại chứa dụng ý của Ngũ Đại Minh.

Mà cách làm của ông ta như vậy, vô tình lại ăn ý với Trần Kinh.

Trần Kinh quyết định đánh cờ đến Kinh Giang, chính là hắn muốn thử nghiệm hạt cát lẫn lộn, đương nhiên, trong chuyện này hắn còn cảm giác nguy cơ quấy phá bên trong.

Vụ hỏa hoạn thiêu rụi nhà máy dệt Tòan Thắng, hiện tại càng tra càng phức tạp, phát hiện nhiều vấn đề trong đó. Chuyện này đem lại cảnh giác lớn cho Trần Kinh, điều này cũng khiến cho hắn có tư thế phòng bị trước cục diện không thể kiểm soát được.

Trên tiệc rượu Trần Kinh đã uống say mèm.

Lão Hà lái xe đưa Trần Kinh về nhà, còn Thang Dịch Dương trong đêm từ Kinh Giang chạy đến báo cáo công việc cho hắn.

Uống một chén canh giải rượu, dạ dày Trần Kinh thoải mái rất nhiều, hắn rửa mặt xong và từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Thang Dịch Dương đứng nghiêm ở chỗ đó, hai mắt sắc bén, khí thế kinh người.

Trần Kinh cười đè tay nói:

- Thang Dịch Dương. Cậu ngồi xuống đã. Không nên hình sự như vậy, đây là ở nhà. Cậu khách khí cái gì?

Trần Kinh đi đến ngồi trên sô pha, vỗ tay vịn của chiếc ghế nói:

- Thang Dịch Dương, hôm nay Lão Hồ Lệ cấp trên xưa kia của cậu đã về. Hiện tại Tỉnh ủy bổ nhiệm anh ta đảm nhiệm Phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh kiêm Đội trưởng quân đoàn điều tra hình sự, cũng là trực tiếp là thủ trưởng của cậu. Việc này cậu biết chưa.

Thang Dịch Dương gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, tôi lần này vào tỉnh thành cũng là chuẩn bị đi thăm hỏi anh ta đấy. Anh ta ở khu Nam Cương phức tạp rèn luyện qua mấy năm, xem như gặp qua nhiều trường hợp lớn rồi. Tôi phải chăm chỉ học anh ta một chút.

Trần Kinh cười ha hả, nói:

- Cậu nói cũng không sai, mũi nhọn hình sự của Tỉnh. để cho mũi nhọn nhọn hình sự như cậu đến Kinh Giang nhậm chức, có phải đã oan uổng cho người tài hoa như cậu rồi đúng không?

Thang Dịch Dương liên tục khoát tay nói:

Không, không, Bí thư Trần, có thể công tác dưới tay anh, tôi thật cao hứng.Trên thực tế tình thế của Kinh Giang rất hỗn loạn, tôi cũng đã có võ đài, tôi rất có lòng tin với Kinh Giang.

Trần Kinh nhíu mày nói:

- Nghe những lời cậu nói, nghe khẩu khí của cậu, Kinh Giang càng loạn cậu càng có không gian để phát huy. Sự Logic của cậu có điểm giống là thầy thuốc trông mong người bệnh, đạo sĩ trông mong người chết à.

Thang Dịch Dương cười xin lỗi. Anh ta trầm ngâm một chút, nói:

- Bí thư, anh để cho tôi giám sát vụ án của nhà máy dệt Toàn Thắng, căn cứ vào kết quả của tổ điều tra cục Công an, dường như … số lượng người chết có sự khác biệt với số lượng người đã thống kê.

- Gì?

Trần Kinh cả kinh, từ trên ghế salon đứng lên nói:

- Cậu xác định là đúng như vậy phải không?

Thang Dịch Dương gật đầu nói:

- Hẳn là có thể xác định, chúng tôi điều tra có khoảng 20 người chết. Thực tế số người nhà được bồi thường chỉ có một nửa. Hiện số gia đình có người chết còn lại cũng được trợ cấp, nhưng không phải chính quyền cho.

- Không phải chính quyền cho, là ai cho chứ? Cậu ngay lập tức đi điều tra, nhất định phải tra cho ra sự ẩn khuất trong phương diện này.

Trần Kinh biến sắc

Những lời Thang Dịch Dương vừa nói thật kinh người, số người tử vong không đúng, điều này là như thế nào?

Điều này có nghĩa là có người có ý lừa dối, giảm số người chết xuống một nữa. Ai có gan lớn như vậy, ai có quyền lớn làm ra chuyện này?

Hơn nữa, chuyện này có thể giấu diếm lâu như vậy, mãi không bị bại lộ, tổ chuyên án của viện kiểm sát xâm nhập điều tra cũng không phát hiện, những người này như thế nào có được năng lực tự bảo vệ mình như thế?

Vô số ý niệm thoáng hiện trong đầu Trần Kinh, dần dần, tâm tình vốn kích động của hắn đã bắt đầu bình tĩnh:

- Thang Dịch Dương, bí mật điều tra. Nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để chuyện này lộ ra ngoài. Cậu tự mình tổ chức nười, trước không chế tình hình, sau đó cậu trực tiếp đem chuyện này báo cáo cho tôi, cậu hiểu chứ?

Thang Dịch Dương trịnh trọng gật đầu, Trần Kinh khoát tay nói:

- Được rồi, chuyện này tôi biết rồi. Hiện tại cậu ở trong cục Công an đầu tiên phải cân nhắc làm sao có thể có chỗ đứng, như thế nào đoàn kết đồng chí. Cậu là cao thủ hình sự, cậu nên biết nếu để cho người phía dưới tin phục cậu. Mấy năm nay Sở Giang tồn tại không ít vấn đề, trong đó vụ án hình sự không thiếu, đây là sự đột phá của cậu.

Một Cục trưởng Công an đủ tư cách, năng lực nghiệp vụ là một át chủ bài, cậu phải đánh tốt tấm bài này.

...

Thành ủy Kinh Giang.

Phó bí thư Thành ủy Đan Gia Cường và Trưởng ban Tổ chức Vương Dã cùng nhau báo cáo công tác cho Trần Kinh.

Đan Gia Cường nhíu mày, ông ta nói:

- Bí thư, chúng ta lần trước cán bộ quận huyện của toàn thành phố làm báo cáo công tác rất thành công, hưởng ứng xã hội tốt, lãnh đạo cấp trên hoàn toàn khẳng định. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây tôi cùng Trưởng ban Vương đã tiến hành tìm hiểu rõ những đơn vị trực thuộc thành phố.

Chúng ta vốn định đem biện pháp này áp dụng đến đơn vị trực thuộc thành phố, có thể sẽ gặp khó khăn không nhỏ.

Trần Kinh nhìn chằm chằm Đan Gia Cường, nói:

- Bí thư Đan, khó khăn ở chỗ nào? Là có người quấy nhiễu công tác của Thành ủy?

Đan Gia Cường lắc đầu nói:

- Thế thì cũng không phải, nhưng rất nhiều đồng chí của đơn vị trực thuộc thành phố, suy nghĩ lệch lạc, nếu chúng ta cưỡng ép đem công việc này xuống thi hành, sẽ không thu được hiệu quả lý tưởng, tôi lo lắng sẽ có người cho rằng chúng ta đang làm động tác võ thuật đẹp, những điều này sẽ bất lợi cho công việc của chúng ta sau này này.

Trần Kinh nhìn Vương Dã nói:

- Trưởng ban Vương, anh xem vấn đề này thế nào?

Vương Dã trầm ngâm một chút nói:

- Sự lo lắng của bí thư Đơn rất có lý, nếu phải đem công việc này xuống thực thi, chúng ta trước phải làm một số lượng lớn công việc. Nếu không khó khăn sẽ lớn.

Trần Kinh trầm mặc không nói, cầm lấy chén trà trên bàn từ từ thường thức.

Đan Gia Cường và Vương Dã nhìn nhau, trong lòng đều có chút thấp thỏm.

Khi triển khai cán bộ lãnh đạo phải công khai báo cáo ở toàn thành phố, đây là kế hoạch sớm đã được đinh ra, nhưng kế hoạch này trước mắt đang bị tranh luận tương đối nhiều, bất kể là Đan Gia Cường hay là Vương Dã đều gặp phải áp lực lớn.

Càng quan trọng hơn là, mười mấy ủy viên thường vụ trong Thành ủy, có cách nhìn bất đồng đối với vấn đề này, nếu đem việc này lên tới hội nghị thường vụ, dưới tình hình trước mắt, rất khó có thể thông qua.

Nhưng, Trần Kinh là Bí thư Thành ủy, hắn có những ý đồ quán triệt khác.

Ví dụ như không thông qua hội nghị thường vụ, mà thông qua họp hội ý.

Giống như hôm nay như vậy, Trần Kinh kiên quyết phải làm công việc này, Đan Gia Cường và Vương Dã căn bản là không thể phản đối.

Sau đó Trần Kinh sẽ đem chuyện này trình lên mấy vị lãnh đạo chủ chốt của chính quyền để đả thông tư tưởng, cuối cùng chuyện này nhất định sẽ trở thành sự thật.

Chỉ có điều, sẽ có áp lực lớn với Ban tổ chức, Đan Gia Cường là Phó bí thư chuyên trách, cũng có thể sẽ gánh vác áp lực.

- Bí thư Đan, như vậy đi. Đem vấn đề này vào hội nghị thường vụ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút, tất cả mọi người đều giống nhau, nếu xảy ra tranh luận lớn, chúng ta sẽ biểu quyết một lần. Số ít phục tùng số nhiều thôi. Đây là nguyên tắc nghị sự của ủy viên thường vụ chúng ta.

Trần kinh thản nhiên nói.

Đan Gia Cường khá sửng sốt, Vương Dã lại căng thẳng đứng dậy.

Hội nghị thường vụ biểu quyết?

Ý đồ của Trần Kinh là gì?

Bí thư Trần có nắm chắc đề tài thảo luận có thể sẽ được thông qua tại hội nghị ủy viên thường vụ? Nếu này đề tài thảo luận này không được thông qua, cách làm của hắn chẳng phải là tự làm tổn thất uy tín của chính mình sao?

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt liếc về phía hai người nói:

- Hai người các anh không cần cả kinh. Nguyên tắc nghị sự của đảàng chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải kiên trì, ở vấn đề mấu chốt, phương diện quyết sách trong vấn đề quan trọng, nhất định phải đưa ra quyết sách cụ thể. Không thể xuất hiện hiện tượng để cho chụp đầu chụp duôi mà không thèm mặc cả.

Trí tuệ cụ thể của ban lãnh đạo rất là quan trọng, tôi là Bí thư sao lại không kiên trì giữ nguyên tắc này chứ?

Đan Gia Cường cười xấu hổ, nói:

- Bí thư anh nói đúng, tôi cùng lão Vương xin thọ giáo.

Trần Kinh gật đầu nói:

- Còn có mấy công việc chúng ta phải bắt tay vào làm, ta muốn có một hoạt động nhỏ là lấy ý kiến trong nội bộ. Giữa các đồng chí chúng ta sẽ đưa ra ý kiến. Có câu nói chẳng ai hoàn mỹ cả, nhân vô thập toàn, chúng ta mỗi người chúng ta đều có khuyết điểm, đều có tật xấu.

Bình thường các đồng chí đều cao cao tại thượng, cho dù ai gặp cũng nói những câu dễ nghe, chúng ta sẽ càng ngày càng lâng lâng, thậm chí sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi quần chúng.

Cho nên, giữa các nhóm đồng chí trong nội bộ của chúng ta cần phải làm hoạt động này, Bí thư Đan anh đi thông báo xuống dưới đi.

Trước như vậy, để cho mọi người đều viết ra ý kiến, trực tiếp đối kháng với tôi. Tôi nói trước, tôi không thích nghe những hư tình giả ý. Tôi nghe chính là ý kiến, thới gian tối đến Kinh Giang đã lâu, mọi người cũng có chút quen thuộc với tôi.

Tôi tin tưởng mỗi người đều có cách đánh giá về tôi, có một số đồng chí cũng có một số cách nhìn với tôi, tôi muốn các anh đều nêu lên ý kiến của mình, chúng ta sẽ trực diện vấn với đề.

Đan Gia Cường và Vương Dã đều đứng dậy, Vương Dã lắp bắp nói:

- Bí thư, Đây…. Đây chẳng phải là...

Trần Kinh cau mày nói:

- Làm sao vậy? Vấn đề này anh còn có ý gì khác sao? Tôi nói với anh, tôi là người đầu tiên, các anh mỗi người đều trốn không thoát, tất cả mọi đều cho ý kiến phê bình lẫn nhau. Tôi với tư cách là Bí thư yêu cầu các đồng chí phía dưới, yêu cầu này không có gì quá đáng.

Đan Gia Cường nói:

- Được, Bí thư, tôi lập tức đi nói chuyện với các đồng chí, truyền đạt yêu cầu của anh xuống dưới.

Trần Kinh cười nói:

- Như vậy đi, tôi định ra một thời gian, xế chiều ngày mai tôi muốn thấy thư ý kiến của mọi người. Cán bộ lãnh đạo bên ngoai, anh gọi điện thông báo, để họ nhanh chóng viết rồi fax đến đây. Việc này không có gì là khó, ngươi anh nhanh chóng truyền đạt, đừng nghĩ là chuyện khó mà khó mở lời.

Đồng thời lại càng không dùng động tác võ thuật đẹp, dùng trò chơi văn tự, nếu ai không nghe, làm cho qua loa, tôi sẽ phê bình, thậm chí xử phạt, các anh nghe rõ ràng chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui