Quan Sách

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, Thẩm Mộng Lan cúi đầu, giống như đưa trẻ làm sai chuyện gì đó.

Trần Kinh hơi nhíu mày, vốn dĩ cảm tình của Trần Kinh đối với Thẩm Mộng Lan vô cùng kém, cảm thấy người phụ nữ này có quá nhiều quỷ kế, hơn nữa bình thường còn thích khoe khoang gợi tình, loại phụ nữ này, không phải là người lương thiện.

Nhưng qua vài lần tiếp xúc, Trần Kinh cảm thấy nên phải thay đổi cách nghĩ này.

Thẩm Mộng Lan vỗn dĩ không phức tạp như hắn nghĩ, nếu như nhìn dưới góc độ kinh tế thị trường mà thấy, Thẩm Mộng Lan coi như là một người quản lý chuyên nghiệp.

Người phụ nữ này rất chuyên nghiệp, nắm vững kiến thức cơ bản về quản lý, kiến thức về phương diện đầu tư cũng tốt, đối với khả năng phán đoán tình thế kinh tế cũng có điểm khá độc đáo.

Nhưng để cô ta kinh doanh một xí nghiệp lớn như Vạn Hải, rõ ràng là ngựa nhỏ kéo xe to.

Kinh tế của nước cộng hòa trước mắt vẫn chưa được coi là kinh tế thị trường, quan hệ qua lại giữa xí nghiệp và cán bộ, ván cờ giữa chính quyền và thương nhân, sinh tồn trong khe hẹp này, về những bản lĩnh này Thẩm Mộng Lan vẫn còn rất non nớt.

Nhất là giở trò và đưa ra quỷ kế, cô có ý thức được về những cái này, nhưng cách nghĩ và cách làm vẫn vô cùng ngây thơ.

Trần Kinh không kìm được nghĩ lại chuyện hoang đường đêm hôm trước, chuyện này hoàn toàn là trạng thái bị áp lực cực độ, đầu óc của người phụ nữ sau khi say không hề đáng tin cậy.

May mắn cho Thẩm Mộng Lan là gặp được chính mình, nếu như là người đàn ông khác, cô ta không chỉ phải bồi thường, mà tập đoàn Vạn Hải cũng xuống dốc cùng với cô ta.

Đầu óc của Thẩm Mộng Lan như vậy, làm sao có thể sinh tồn được ở một nơi hoàn cảnh phức tạp như Sở Giang? Thật là ép người quá rồi.

Uống một ngụm trà nóng, Trần Kinh xay xay huyệt thái dương đứng dậy.

Thẩm Mộng Lan vẫn cúi đầu như trước, cẩn thận suy nghĩ về những lời mà vừa rồi Trần Kinh nói.

Kỳ thật vấn đề mà tập đoàn Vạn Hải gặp phải, gần đây ngày nào Thẩm Mộng Lan cũng nghĩ, cô nghĩ đến nát cả óc nhưng đều không nghĩ ra, đều cảm thấy không hề có biện pháp nào.

Nhưng những thứ này vừa vào trong đầu của Trần Kinh đã lập tức đã trở lên đơn giản, quả thực giống như trẻ con tập chơi trò làm người lớn, cô thật không hiểu, não của Trần Kinh rốt cục là có cấu tạo như thế nào.

Tại sao những thứ này trước kia khiến cho người ta chưa hề nghĩ tới. Thậm chí là những thứ mà người ta không dám nghĩ đến, hắn lại có thể hạ bút thành văn, dĩ nhiên cũng không hề có kẽ hở nào.

Hiện tại Thẩm Mộng Lan đứng trước sức ép của Lã Quân Niên, Lã Quân Niên đang giải quyết vấn đề những công nhân viên chức thất nghiệp không chịu nhượng bộ, Thẩm Mộng Lan cũng không có đường lui, hai bên đang giằng co tại một điểm.

Vừa rồi Trần Kinh nói cho cô ta biết, vấn đề này không phải rất đơn giản hay sao?

Thẩm Mộng Lan hoàn toàn có thể nhận lời giải quyết vấn đề công nhân viên thất nghiệp. Nhưng chính quyền phải cấp cho một khoản trợ cấp nhất định.

Chính quyền chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề kinh phí, Thẩm Mộng Lan có thể thuê được công nhân với giá rẻ, có thể thuận tiện sử dụng công nhân, cái này có vấn đề gì đâu?

Thẩm Mộng Lan đương nhiên là có vấn đề, cô ta rất kích động nói với Trần Kinh:

- Bí thư Trần, anh đã từng nghĩ qua hay chưa. Hiện tại quan hệ giữa Công đoàn của công nhân viên chức thất nghiệp và xí nghiệp trong tập đoàn Lam Phi rối ren như vậy. Những công nhân này đại bộ phận đều mâu thuẫn với xí nghiệp. Nếu như hiện tại chúng tôi dùng những người này, một khi bọn họ làm loạn, vậy thì hậu quả khó mà lường được?

Đây không phải vấn đề tiền nong, cũng không phải là vấn đề chính quyền có ủng hộ hay trợ cấp hay không, mà là chúng tôi không dám dùng!

Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, đem tách trà đặt trên bàn, nói:

- Tôi thấy đúng là đầu cô chỉ có toàn bã đậu mà. Vạn Hải của các cô hiện tại có bao nhiêu nhà máy? Cô sắp sửa đến đầu tư ở Kinh Giang. Hơn nữa tôi còn biết các cô cũng sắp đầu tư ở Đức Cao. Cô không thể thay đổi cách làm, đem những phần tử ngịch ngợm chuyên gây rắc rồi này chuyển đển Đức Cao sao?

Cô đầu tư ở Đức Cao, ký hợp đồng với Đức Cao để bọn họ chịu trách nhiệm hoàn toàn về phương diện an toàn, nếu những người này vẫn còn tiếp tục gây chuyện, sẽ bị rời đi, đến địa phương khác, hơn nữa dưới sự quản lý giám sát chặt chẽ của tầng lớp quyền lực ở Đức Cao, bọn họ còn có thể gây sự ở đâu nữa?

Trần Kinh trừng Thẩm Mộng Lan một cái. Lắc lắc đầu nói:

- Còn nữa! Trong quá trình cô giải quyết vấn đề việc làm cần phải đưa ra thỏa hiệp, cô có thể đưa ra đề xuất thêm yêu cầu. Ví dụ nếu hiện tại các cô đang thiếu tiền đầu tư vào Đức Cao, cô có thể nhờ chính quyền ra mặt giới thiệu mấy ngân hàng quốc hữu lớn trong tỉnh, rất đơn giản có thể có được mấy trăm triệu tiền vốn đầu tư.

Những thứ đơn giản như thế này, chỉ cần động não liền biết, cô đường đường là Chủ tịch hội đồng quản trị Vạn Hải, lại bó tay không có biện pháp. Nói ra ngoài không phải là khiến người ta chê cười sao!

Trần Kinh vừa nói như vậy, Thẩm Mộng Lan liền ngây dại.

Cô vội vàng hỏi:

- Bí thư Trần, nhưng nếu như tôi làm như vậy, những người đó không đến Đức Cao thì làm sao? Tôi…

Trần Kinh liếc cô ta một cái. Thẩm Mộng Lan lập tức ngậm miệng.

Cô liền ý thức được câu hỏi này có chút ấu trĩ.

Cô đáp ứng cho những người thất nghiệp có cơ hội tìm việc làm, làm gì có nhiều tình huống như vậy xảy ra được.

Hơn nữa, những người này còn dựa vào cái gì lại làm loạn? Không phải vì kiếm kế sinh nhai rất khó khăn sao, mất việc làm sao?

Hiện tại có cơ hội cho bọn họ kiếm được tiền, ngoại trừ những phẩn tử bảo thủ, còn có bao nhiêu người ngày ngày chịu đói bụng để đi gây chuyện.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mộng Lan đã thông suốt. Hơn nữa Trần Kinh còn đề xuất sự việc cho vay tiền, khoan hãy nói đây là một ý kiến hay, điều kiện này nếu như cô ta đưa ra, những người của Lã Quân Niên kia không có cách nào phản đối.

Thẩm Mộng Lan dễ dàng lấy được đầu tư của ngân hàng quốc hữu, hiện tại vấn đề thiếu hụt tài chính không phải đã được giải quyết rồi hay sao?

Vừa nghĩ đến những thứ này, trong lòng cô rất kích động, hơn nữa cô còn nghĩ đến, một khi tạo cơ hội việc làm cho những công nhân thất nghiệp của nhà máy Lam Phi trước kia, cái gọi là thế lực của Công Đoàn công nhân ở nhà máy Lam Phi đương nhiên sẽ bị suy yếu. Về sau xác xuất bọn họ gây rối và quy mô gây rối đều sẽ giảm xuống, việc giải quyết các vấn đề gây cản trở đến kinh doanh sản xuất của Vạn Hải nhiều năm nay cũng trở nên vô cùng dễ dàng.

- Nhưng, Bí thư Trần, tôi đầu tư ở Đức Cao, tôi vẫn chưa liên hệ với bọn họ …

Thẩm Mộng Lan yếu ớt nói.

Trần Kinh vỗ mạnh vào tay vịn ghế nói:

- Cô có phải là có chút thiểu năng hay không. Đây cũng coi là việc sao? Cô trực tiếp đến tìm Ân Lâm, nói là tôi giới thiệu đến, coi như vấn đề đã được giải quyết.

Thẩm Mộng Lan cười ngây ngô, trong lòng hoàn toàn yên tâm.

Cô mím môi, liếc Trần Kinh một cái.

Bất kể như thế nào, Trần Kinh đối nhân xử thế như thế nào, có phải cuồng bạo lực hay không, việc này khoan hãy nhắc đến. Chỉ nói đến năng lực giải quyết vấn đề, phương pháp xử lý vấn đề, cái đó thực sự khiến cho Thẩm Mộng Lan bội phục sát đất.

Thảo nào người ta nói Trần Kinh là Bí thư đứng đầu ở Sở Giang, quả nhiên là có vài phần đáng nể.

Thẩm Mộng Lan trầm ngâm thật lâu, âm thanh ép xuống rất nhỏ, nói:

- Trần … Bí thư Trần, hôm đó … sự việc hôm đó là tôi đã sai rồi! Tôi còn chụp một số bức ảnh, nhưng tôi đã hủy toàn bộ rồi, cái đó … cái đó…

- Vớ vẩn!

Trần Kinh hừ lạnh một tiếng, Thẩm Mộng Lan bị dọa đến nỗi đang ngồi trên ghế liền vội vàng đứng dậy.

Trần Kinh trợn mắt nhìn cô ta, nói:

- Đi ra ngoài, nhanh đi về đi! Muộn như vậy rồi còn ở đây làm gì? Cô lại mang theo camera mới sao?

Thẩm Mộng Lan mặt đỏ lên, miệng quắt quắt, Trần Kinh bực bội nói:

- Đi đi, đi đi! Lần sau không được đến đây nữa? Còn ra thể thống gì nữa! Còn nữa, về sau những sự việc linh tinh của công ty các cô, cũng không cần phải nói với tôi. Tôi cũng không phải là cố vấn của các cô, những chuyện linh tinh như vậy đến tìm tôi, cô không thấy phiền phức, nhưng tôi lại thấy phiền!

- Vâng, vâng, tôi lập tức đi!

Thẩm Mộng Lan vội cầm túi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lúc gần đi, cô không kìm nổi được nhìn vào chiếc áo gió treo ở cửa, nhưng chỉ nghe tiếng “phịch” một tiếng, Trần Kinh đã đóng cửa lại, trước mắt cô ta chỉ thấy một mảnh tối đen.

Bên ngoài rất lạnh, Thẩm Mộng Lan vội vã tiến vào trong xe của mình.

Bất thình lình cô đưa thân mình nằm ra sau, thở một hơi thật dài.

Sau đó cô hạ cửa kính xe xuống, hướng về phía phòng của Trần Kinh ở trên tầng tám đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Đi thì đi, ai thèm! Anh chính là kẻ cuồng bạo lực, kẻ điên cuồng, kẻ khốn kiếp!

Thẩm Mộng Lan dùng nắm tay ra sức nắm chặt tay lái phụ, trong miệng thở thật dài:

- Ngầm giở trò mưu mô quỷ kế, bà cô đây thật không bằng ngươi. Nhưng mày ngoài việc giở trò ra, còn biết những gì? Nói như là giáo huấn người ta, bà đây cũng không phải là cấp dưới của ngươi, ngươi hung hăng cái gì chứ! Bà đây mới không sợ ngươi!

Cô khởi động ô tô, quắt miệng nói:

- Cứ cho mình là giỏi lắm, đứng đắn lắm đấy. Không phải cũng câu kết cùng người đàn bà khác làm bậy sao, Âu Niệm Tinh có gì giỏi, có gì thần thánh chứ?

Oán trách một hồi, Thẩm Mộng Lan cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Sau đó cô lập tức nghĩ đến công việc của công ty, trong lòng càng trở lên vui mừng.

Chủ ý vừa rồi Trần Kinh đưa ra, đây quả thực đã cứu cô một mạng, khiến cô nhìn rõ hơn rất nhiều chuyện trước mắt, trong đầu thông suốt hơn rất nhiều.

Cô bật đèn ở trong xe, kéo tấm chắn phía trước xuống, dùng gương soi soi chính mình, rùng mình một cái thầm lắc đầu nói:

- Hôm nay trang điểm ăn mặc quá quê mùa rồi. Nếu như không phải là đến gặp kẻ điên cuồng kia, ai lại đóng giả quê mùa như thế này!

Thẩm Mộng Lan bây giờ đã có kinh nghiệm rồi, bộ dạng gợi cảm bình thường hôm nay cũng không dám dùng trước mặt Trần Kinh.

Cho dù là mặc một bộ y phục, nếu không cẩn thận chú ý, nói không chừng đã bị một trận giáo huấn.

Đáng thương bản thân chính là một người phụ nữ thời đại mới, sao lại gặp phải một nam nhân bạo lực đến như vậy, bị người ta giáo huấn như huấn luyện chó, mẹ kiếp vẫn phải tỏ ra bộ mặt tươi cười.

- Thật sự ti tiện! Chó má!

Thẩm Mộng Lan giương quả đấm về phía gương, răng nanh nghiến kèn kẹt.

- Đinh, đinh!

Chuống điện thoại di động vang lên, Thẩm Mộng Lan vừa nhìn điện thoại, tay như bị cái gì đó làm bỏng, sau đó liền ném di động xuống.

Tiếng chuông không ngừng reo, cô phải mất rất nhiều sức lực mới một lần nữa cầm được điện thoại, ấn nút nghe, giọng điệu liền trở lên âm trầm đáng thương:

- Bí thư Trần, anh … anh còn có chỉ thị gì ạ?

- Tôi có thể có chỉ thị gì? Vứt bừa bãi, văn kiện cô vừa cho tôi xem đâu? Có phải lại mất rồi hay không?

Âm thanh của Trần Kinh vang lên.

- A… tôi …

Thẩm Mộng Lan luống cuống mở túi ra, mới giật mình, bên trong làm gì có văn kiện?

- Vâng, xin lỗi, tài liệu của tôi để quên ở chỗ anh rồi!

Thẩm Mộng Lan nói, vẻ mặt khổ sở như ăn phải thuốc đắng.

- Cô không cần trở lại lấy nữa. Tôi ném vào bồn cầu rồi! Coi như cho cô một bài học để phát triển trí nhớ!

Giọng nói của Trần Kinh nghiêm khắc.

- Ném vào bồn cầu?

Thẩm Mộng Lan nhảy dựng lên, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh “tít, tít” ở đầu dây bên kia, Trần Kinh đã tắt điện thoại rồi.

Cô lập tức như một quả bóng cao su, một lúc sau mềm nhũn ngã lên ghế ngồi.

Thật ra tập tài liệu kia cũng không có gì, cùng lắm thì cô ta về in lại một bản. Dọa người chính là điện thoại của Trần Kinh, tại sao cứ mỗi lần mình chửi hắn thì hắn liền lập tức gọi điện đến? Mẹ kiếp đúng như là gặp quỷ!

- Đem đồ vật của bà cô đây ném vào bồn cầu! Kẻ cuồng bạo lực, kẻ khốn kiếp!

Thẩm Mộng Lan ném điện thoại xuống, hung hăng nhấn chân ga, chiếc ô tô giống như chiếc tên rời khỏi cung, vù một tiếng mà đi …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui