Quan Sách

Trụ sở chính của tập đoàn Vạn Hải, hôm nay cờ màu bay phất phới, vui sướng hân hoan.

Tập đoàn Vạn Hải và Tỉnh ủy Sở Giang còn có Thành ủy Sở Thành đã ký kết hàng loạt bản ghi nhớ.

Những bản ghi nhớ này bao gồm việc tập đoàn Vạn Hải hỗ trợ chính quyền giải quyết kế hoạch và phương án cho công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy máy kéo Lam Phi tìm việc, đồng thời chính quyền ra mặt đảm bảo trợ giúp tập đoàn Vạn Hải giành được tiền lợi tức từ những ngân hàng lớn như ngân hàng công thương, ngân hàng xây dựng

Hơn nữa, chính quyền thành phố Sở Thành còn liệt kê vào bảng thông báo tập đoàn Sở Thành là đơn vị bảo hộ chính.

Cục công an thành phố Sở Giang vì bảo vệ sự an toàn sản xuất cho tập đoàn Vạn Hải, đã đặc biệt tổ chức một phân cục công an chuyên môn với tên gọi là phân cục công an Vạn Hải.

Bên dưới phân cục công an Vạn Hải có năm đồn, phân trú ở các phân xưởng của tập đoàn Vạn Hải, chuyên bảo vệ cho các phân xưởng.

Cách tiếp cận như vậy sẽ đảm bảo chắc chắn về sự ổn định và an toàn cho tập đoàn Vạn Hải, sau này dần dần có thể ngăn chặn được tình hình công nhân thất nghiệp tụ tập vây quanh phân xưởng, quấy nhiễu xí nghiệp.

Khi ký kết bản ghi nhớ, Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Hải Thẩm Mộng Lan hạ lệnh lấy rượu Champagne ra để chúc mừng.

Hôm nay Thẩm Mộng Lan rất hăm hở, khéo léo tươi cười, cô rất hấp dẫn và quyến rũ người.

Tay của cô cầm chai rượu Champagne, đi đến trước mặt Phó bí thư tỉnh ủy Lã Quân Niên mỉm cười nói: - Bí thư Lã, hôm nay chúng ta đã hoàn thành ký kết một loạt bản hiệp ước, nói thật, tôi vừa cảm thấy rất kích động vừa cảm thấy thật ấm áp, tỉnh ủy và chính quyền tỉnh của chúng ta đã quan tâm đến tập đoàn Vạn Hải như vậy, nếu công việc kinh doanh của tập đoàn Vạn Hải làm không tốt, thật là mất mặt lãnh đạo.

Lã Quân Niên giơ chén rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với Thẩm Mộng Lan, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.

Nhìn xuyên qua cặp mắt kính dày của ông ta, Thẩm Mộng Lan có thể thấy một cặp mắt vẩn đục ẩn phía sau, cặp mắt kia lộ ra một dòng cảm xúc không hề có sự vui thích.

Trên thực tế cũng đúng là như thế.

Lã Quân Niên thường làm khó bắt bí công việc của tập đoàn Vạn Hải, luôn có những tính toán riêng cho mình.

Ông ta đến nay vẫn không rõ, người phụ nữ đáng yêu quyến rũ trước mắt này, như thế nào đột nhiên đúng lúc lại trở nên cơ trí lợi hại như vậy.

Sự tài giỏi khéo léo của Thẩm Mộng Lan đã giúp cô tìm đường sống từ trong cõi chết kia, kế tiếp một loạt biến hóa đều nằm ngoài dự kiến của Lã Quân Niên.

Tập đoàn Vạn Hải không sống yên Sở Thành, lại xuất hiện quấy rối ở Kinh Giang, sau này thậm chí ngay cả Đức Cao cũng đụng tới rồi.

Tiếng sấm vang dội ở thành phố Sở Giang, gặp phải áp lực của tiếng gió, khiến cho Lã Quân Niên không thể không điều chỉnh lại những cách nghĩ cố hữu trước đây đối với rất nhiềuvấn đề.

Hiện tại đã ký kết những bản ghi nhớ này, tập đoàn Vạn Hải sẽ từ từ hóa giải những tật khó sửa, kế tiếp tiếp sẽ vút thẳng lên trời, đích thực trưởng thành là ông trùm nổi tiếng ở Sở Giang, hoặc là xí nghiệp đầu rồng.

Có thể có hiệu quả này, đây coi như là thành tích lớn nhất của Lã Quân Niên.

Nhưng xem ra Lã Quân Niên, thứ nhất là do ông ta không nắm được Vạn Hải trong tay, cho nên đây không phải kết quả mà ông ta muốn.

Mà người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp trước mắt này, cũng như là một con chim nhỏ bay ra từ lồng sắt, vậy mà ông không thể bắt được.

Ông thậm chí còn nghĩ tới, có lẽ sau lưng người phụ nữ này có cao nhân.

Nhưng cao nhân là ai? Nếu quả thật có cao nhân, vậy người này rất khó lường.

Bởi vì người này đã hiểu thấu các loại quan hệ lợi hại, đã nắm rõ môi trường hoàn cảnh các phương diện của tỉnh Sở Giang, giới xí nghiệp hiện thời có nhân tài như vậy không?

Lã Quân Niên cảm thấy rất hoài nghi.

Uống một ly rượu với Lã Quân Niên, Thẩm Mộng Lan lại quay đầu đi kính rượu với Bí thư Lôi Minh Phượng, kế tiếp lại kính rượu với Khương Hiểu Yến.

Hôm nay cô rất vui, đi đến đâu cũng cạn chén, lại không hề say.

- Thẩm tổng, chúc mừng cô. Được nhiều tỉnh ủng hộ như vậy, tập đoàn Vạn Hải mà cô lãnh đạo chắc sẽ có địa vị đặc thù ở tỉnh Sở Giang, về sau tiền đồ không thể lường được. Giọng một người đàn ông họ Từ vang lên.

Thẩm Mộng Lan quay đầu nhìn, trên mặt không ngớt nở nụ cười.

Người nói chuyện là Chủ tịch thành phố Từ Binh của tỉnh Kinh Giang, hôm nay Từ Binh có thể xem như là khách không mời mà đến.

Đương nhiên, cũng có thể nói Từ Binh tới là vì muốn đàm phán với Thẩm Mộng Lan về chuyện hợp tác giữa Kinh Giang và Vạn Hải, chỉ có điều trước đó, Thẩm Mộng Lan cũng không có mời ông ta thôi.

- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Từ, ngài hôm nay tới tập đoàn chúng tôi làm khách, khiến cho cả phòng này vẻ vang. Thẩm Mộng Lan nói, cô giơ chén rượu lên cụng một cái với Từ Binh.

Thẩm Mộng Lan uống một chút, ánh mắt lưu chuyển nhìn vào ánh mắt ẩn giấu đầy hàm súc của Từ Binh.

Cô âm thầm cười lạnh, trong lòng nổi lên sự chán ghét.

Từ Binh này, cũng là tâm thuật bất chính, vừa thấy phụ nữ chân đã mềm, người như vậy có thể lên làm Chủ tịch thành phố của Kinh Giang sao?

Bất ngờ, cô lại nghĩ tới Trần Kinh.

Trong đầu cô vừa toát ra ý nghĩ này, ngầm quắt miệng, Trần Kinh là người bá đạo như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở cục diện bây giờ.

Người đàn ông đó rất kiêu ngạo, sẽ đến khi cô ký kết bản ghi nhớ với Sở Thành không? Như vậy quá nhỏ mọn phải không?

Cũng chỉ có Từ Binh, rõ ràng không thức thời vụ, vào lúc này chạy tới đây làm gì? Chăng lẽ lai còn muốn khiêu chiến với Bí thư Lôi hay sao?

Thẩm Mộng Lan bưng chén rượu, đi qua đi lại không ngớt trong đám khách quý, tựa như một bông hoa bướm linh động kiều diễm.

Những dịp như vậy là để cô am hiểu nắm chắc cục diện, sống trong tầng lớp thượng lưu của xã hội đã lâu, khiến cho cô am hiểu sâu các loại lễ tiết và các loại xã giao, đối với cục diện hôm nay cô rất thuận buồm xuôi gió.

Cô đến Sở Giang suốt bốn năm rồi, chỉ hôm nay là cô cao hứng nhất, nội tâm cũng buông lỏng nhất.

Qua hôm nay, tập đoàn Vạn Hải chắc chắn bước lên hành trình mới, những tật khó chữa quấy nhiễu nhiều năm như vậy, sẽ từ từ giảm đi, vẻ lo lắng tan biến, Thẩm Mộng Lan có thể thấy rõ bầu trời sáng sủa vào ngày mai.

Trong lòng cô chỉ giờ chỉ hiện lên sự thản nhiên mơ hồ, sự vui sướng như vậy lại không có người nào có thể chia sẻ với cô.

Trong gia tộc, người mà cô có thể tâm sự chỉ có ba mẹ nhưng trình độ của ba mẹ không cao, nói những điều này cũng càng thêm khó hiểu.

Những người còn lại trong gia tộc còn ai mong cô tốt? Anh trai chị gái đều muốn cô chết ở Sở Giang.

Thẩm Mộng Lan cả đời này cũng không có một người bạn, một cô gái chọn đi trên con đường gập ghềnh chông gai, người bình thường làm sao có thể hiểu được?

Thẩm Mộng Lan ở Hongkong nhiều năm như vậy, trong lòng chỉ nghĩ đến học tập, sau đó lại lao vào công tác, sử dụng những gì của phụ nữ có để đi đến thành công. Bởi vì chỉ có thành công, cô và mẹ mới có một địa vị tốt trong gia tộc.

Nếu không, mẹ con cô không có ngày ngẩng đầu lên, cũng sẽ không có bất cứ tương lai gì.

Cô vốn không tin đàn ông, cho nên cũng chẳng yêu đương gì cả.

Đàn ông là cái thá gì? Cho dù là người đàn ông giống cha được nhiều người kính trọng, không làm loạn bên ngoài, nhưng là một người cay nghiệt, nếu quả thật ông ta là một người đàn ông có trách nhiệm, sẽ không có cuộc sống của riêng mình.

Uống rượu quá nhiều rồi, dĩ nhiên đã say ngà ngà.

Tiệc rượu cũng dần dần giảm đi, Thẩm Mộng Lan đích thân tiễn khách quý, cho đến khi cả sảnh yến tiệc chìm vào yên tĩnh.

Đêm đã khuya, trong tay Thẩm Mộng Lan còn bưng chén rượu.

Cô đứng ở cửa sổ nhìn ra ánh đèn sáng trưng phía xa của Sở Thành, bóng đêm xinh đẹp, sự hưng phấn cực độ trong không khí ầm ĩ lúc nãy giờ cũng dần tan biến.

Bị làn gió lạnh thấu xương thổi qua, dĩ nhiên có chút lạnh rồi.

Thẩm Mộng Lan uống rượu giỏi, tửu lượng cao, nhưng cũng nhiều lần trài qua cơn say trong đêm.

Rượu là thuốc gây mê, mượn rượu giải sầu, đối với Thẩm Mộng Lan mà nói thường thường nhấm nháp tư vị của nó để giải vây sự cô đơn trống vắng.

Cũng chỉ có một đêm, chính là đêm đó, sự hoang đường đó, đến nay mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy khó có thể tưởng tượng, đều cảm thấy mặt đỏ trong đêm.

Đêm đó cô đã bộc lộ ra cái xấu nhất của người phụ nữ, đồng thời cũng nhận được một buổi tối đầu tiên không hề cô đơn trong cuộc đời của mình.

Ngày đó có người đàn ông chia sẻ cùng cô, tuy rằng người đàn ông kia hoàn toàn bị tình dục che mất lý trí, cuồng bạo, bạo lực, điên cuồng như thế. Khó có thể tha như thế, nhưng Thẩm Mộng Lan cảm thấy khó có thể quên.

Thẩm Mộng Lan cho tới bây giờ vẫn không nghĩ ra, không ngờ một người đàn ông ngồi ở quán ven đường ăn đồ nướng bẩn, một người đàn ông không hề phong độ thân sĩ bạo lực, một kẻ quê mùa không biết xuất thân từ đâu, không ngờ lại hiện diện trong cuộc sống của cô. Hơn nữa sự giao tình này là do cô hoàn toàn chủ động tiếp cận.

Càng làm cho cô khó tin, người đàn ông này hiện tại xem ra như thể rất xa cách.

Cho dù là đứng ở nơi này, cho cô ấy một trong những kính thiên văn tiên tiến nhất trên thế giới, cô cũng không cách nào nhìn thấy được bóng dáng của đối phương.

- Đàn ông tột cùng là cái gì? Thẩm Mộng Lan nhẹ nhàng nói nhỏ một câu, cô lại một lần nữa ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Cô chưa bao giờ tin tưởng đàn ông, cũng chán ghét đàn ông. Nhưng giờ khắc này, trong đầu của cô đều ẩn hiện bóng dáng của Trần Kinh.

Trần Kinh thô bạo, Trần Kinh ương ngạnh kiêu ngạo, Trần Kinh không chút lưu tình, nhưng thứ này đều khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng chán ghét bản mặt, nhưng bây giờ lại hiện diện trong đầu của cô, cô lại cảm thấy thân thiết như vậy.

Do dự một chập lâu, cô lấy điện thoại ra.

Cô lật sổ thông tin điện thoại, cuối cùng cô cắn răng một cái, bấm điện thoại của Trần Kinh.

- Tít, đô, đô.

- Alo.

Thẩm Mộng Lan thoáng kích động, cô đặt điện thoại bên tai, hạ giọng nói: - Trần... Bí thư Trần, đã trễ thế này, không quấy rầy anh chứ?

- Nếu biết đã trễ, còn gọi điện thoại làm gì? Có việc nói đi, tôi không có thời gian tán gẫu với cô. Giọng nói của Trần Kinh rất rõ ràng.

Thẩm Mộng Lan mím môi, nói: - Là như thế này, tôi... Tôi gọi điện thoại là cảm ơn anh. Hôm nay chúng tôi ký kết bản ghi nhớ hợp tác với tỉnh, thành phố. Những ý kiến mà anh cho tôi đã được thực hiện, tôi thật sự rất cảm ơn anh...

Cô dừng một chút, lại nói: - Hơn nữa, Chủ tịch thành phố Kinh Giang Từ cũng tới, chúng tôi cũng nói nhiều vấn đề liên quan đến sự hợp tác với Kinh Giang, tôi... Tôi....

- Được rồi, được rồi. Chỉ là chuyện vặt. Cô cảm ơn cái gì? Tôi nói với cô Thẩm Mộng Lan, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có góp ý gì qua cho cô, đầu óc của cô làm cho tôi linh hoạt lên một chút, không nên nói xằng nói bậy bên ngoài. Nếu bởi vì cái này mà gây ra chuyện mất đoàn kết, tôi không tha cho cô. Trần Kinh nói, hắn chuyển đề tài nói:

- Chỉ những thứ này sao?

- Đúng, chính là... Chỉ những thứ này, chính là cảm ơn...

Một tiếng "phịch", Thẩm Mộng Lan chỉ nghe được tiếng tít, tít, tít trong điện thoại, Trần Kinh đã dập máy điện thoại.

Thẩm Mộng Lan si ngốc nhìn di động, sau một lúc lâu một cỗ phẫn nộ khó có thể ngăn chặn bốc lên từ trong lòng:

- Mẹ kiếp, người nào à? Nói phéc? Thật sự là không có giáo dục, thô lỗ, đáng ghê tởm, giả mạo, khốn khiếp.

Cô dùng sức lấy tay quạt mặt của mình một chút: - Thật sự là ti tiện a, cảm ơn ai không làm, cố tình cảm ơn tên khốn kiếp này. Thực là mất mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui