Quan Sách

Khách sạn quốc tế Kinh Giang, trong phòng ăn âm nhạc ngân vang, tiếng đàn dương cầm ngày thu của hoàng tử Richard thì thầm như dòng suối trong xanh u tịch, nhẹ nhàng chảy vào lòng người

Trong phòng có hai người, ngồi phía trên là một người đàn ông trắng trẻo, mày râu nhẵn nhụi, tóc bôi dầu bóng loáng đến con ruồi cũng đứng không vững.

Ông ta khép hờ hai mắt, giống như đang chìm đắm ở bên trong âm nhạc tuyệt vời, vẻ mặt vô cùng say mê.

Đối diện ông ta chính là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Hồng Hâm, Hồng Hâm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nôn nóng, nhịn không được thở dài.

Người đàn ông trắng trẻo giương mắt đảo qua Hồng Hâm, khóe miệng mỉm cười nói:

- Anh, người ta đều nói anh ở Thành ủy tu luyện thành tinh, tôi xem anh vẫn là thiếu kiên nhẫn. Chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, lẽ nào đến ăn một bữa cơm cũng khiến anh mặt nhăn mày nhó như vậy?

Hồng Hâm khoát tay nói:

-Thần Cương, thời gian cuối năm thực sự rất bận, anh còn phải cho người vào Vienna viết tư liệu! Chú đột nhiên gọi một cú điện thoại kêu anh tới, chú rảnh rỗi còn anh không rảnh đâu!Có chuyện gì thì nói vào chuyện đi, đừng làm mất thì giờ, cố làm ra vẻ huyền bí nữa

Người đàn ông trắng trẻo chính là em ruột của Hồng Hâm, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn xây dựng Kinh Giang, tên là Hồng Thần Cương, ở đất Kinh Giang cũng được coi là nhà giàu có tiếng.

Mà lịch sử làm giàu của ông ta cũng được nhiều người nhắc đến. Ông ta xuất thân là một tên côn đồ. Giai đoạn đầu chính là một thiếu niên bất lương. Sau đó nhận thầu công trình, mua tranh bán cướp đầu cơ trục lợi, kiếm được một món vốn.

Sau đó sát nhập ngành bất động sản với ngành sản xuất vật liệu thép, dần dần lông cánh đầy đủ có thành tựu như ngày hôm nay.

Nhắc đến Hồng Thần Cương, người Kinh Giang ấn tượng về ông ta chính là chiêu trò tàn độc, quan hệ rộng, thủ đoạn nham hiểm, tấn công cự ly gần.

Ở Kinh Giang đắc tội ai chứ đừng đắc tội Hồng Thần Cương, bởi vì ông ta là loại người có thù tất báo. Hơn nữa hắc có quan hệ rất thâm sâu trong cả hai phái bạch.Những ông chủ bị ông ta đùa chết, ám chết, ngón tay ngón chân cộng lại cũng đếm không hết. Mấu chốt chính là có một số cán bộ cũng thua trong tay ông ta.

Người ta có chứng nhận Uỷ viên Mặt trận Tổ quốc, bên dưới cán bộ ai cũng muốn được bình yên. Cho dù là có đôi khi người này làm việc hơi quá đáng. Có thể che lấp đều tận lực che lấp. Thời điểm nên mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng đều nhắm mắt cho qua. Chính vì thế thế lực của Hồng Trần Cương lại càng không nhỏ.

- Em nói anh. Anh là vì cái gì? Cái chức Phó trưởng ban thư ký có gì là tốt?Trước đây bảo là trong tay anh có quyền lực, mẹ nó bây giờ thì bị lão già kia áp trụ. Làm việc mệt nhọc vất vả đều là anh, anh bán mạng như thế để làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cùng nhau?

Em đã nói với anh, anh hiện tại dù làm thế nào đều là phí công đấy. Trần Kinh là cái thứ gì anh còn không biết? Năm đó Cậu chính là bị Trần Kinh chỉnh chết đấy, anh hi vọng hắn sẽ trọng dụng mình? Anh bỏ cái ý nghĩ đó đi! Bớt chút khí lực, được đến đâu lân đến đấy là được, thân thể là của mình, để thân xác suy sụp anh cái gì cũng không có!

Hồng Thần Cương lạnh lùng nói.

Hồng Hâm mặt nhăn mày nhíu nói:

- Bí thư Trần cũng có cái khó của cậu ta, đối với Tiếu Hàm cậu ta cũng đều như vậy, vừa mới nhậm chức,cậu ta dám tin ai? Đại khái thế!

-Được!Được! Hồng Thần Cương khoát tay nói:

-Con người anh hết thuốc chữa rồi. Em nói thật cho anh biết, Trần Kinh này sẽ không làm được ở Kinh Giang bao lâu.Tiểu tử này cậy mình sau lưng có hậu thuận lại định vươn tay vào xưởng đóng tàu.

Người khác không biết nước ở đây nông hay sâu, anh chẳng lẽ lại không biết?

Một xưởng đóng tàu nuôi sống bao nhiêu người? Hắn lại đi cướp bát cơm của người ta, người Kinh Giang có thể chứa hắn?Anh cứ xem đi, hắn sẽ có lúc phải khó chịu đấy.

Hồng Hâm mặt biến sắc, nhìn chằm chằm Hồng Thần Cương nói:

-Thần Cương chú nói thật cho anh biết. Vụ xưởng đóng tàu lần này chú có nhúng tay vào hay không, anh nói cho chú biết, chú bây giờ tiền tài và địa vị đều có, đừng nên làm những chuyện ngu xuẩn!

Hồng Thần Cương mím môi nói:

-Đại ca, anh nói lời này em không thích nghe. Bây giờ người khác chỉnh đến đầu của chúng ta, nếu ta mà vẫn còn giống như rùa rụt cổ sau này làm sao còn lăn lộn ở đất Kinh Giang được nữa? Em nói anh nghe, lần này không chỉ là em mà còn rất nhiều người phản cảm với cách giải quyết cực đoan của Trần Kinh rồi.

Trong chuyện này bao gồm cả Từ Binh, anh cho là Từ Binh cam tâm tình nguyện để cho Trần Kinh cầm gậy chỉ huy à, anh ta là đang chờ cơ hội. Chỉ cần có cơ hội, em đảm bảo Trần Kinh lúc đó sẽ gặp phiền phức lớn!

Hồng Thần Cương sắc mặt trở nên cực độ âm trầm nói:

-Cậu đối với anh em ta không tệ. Ở thời điểm quan trọng này, đại ca em nói cho anh biết, anh cũng không nên giúp đỡ người ngoài. Hơn nữa, Trần Kinh hiện tại là một kẻ cô đơn, cán bộ Kinh Giang trong mắt hắn đều không có mấy người sạch sẽ.

Ngay cả đại ca anh nữa, lúc làm thư ký không phải là đã từng tiết lộ cho em nghe tin tức giải tỏa mặt bằng?

Bằng không em cũng không thể phất nhanh như thế được, nói ra anh như vậy cũng là vi phạm kỷ luật!

Hồng Hâm mặt biến sắc trừng mắt nhìn Hồng Thần Cương nói:

- Chú như vậy là có ý gì? Là đang uy hiếp tôi? Tôi nói cho kẻ lỗ mãng chú biết, chú đừng giở cái trò đó ra với tôi. Những trò hạ lưu đó giở ra với người khác còn dùng được, đối với tôi không dùng được. Được rồi, hôm nay còn ăn uống gì nữa? Khẩu vị bị chú làm cho mất hết rồi, đi đây!

Hồng Hâm đứng dậy, bước nhanh ra cửa, phanh một tiếng đóng cửa lại, tức giận bỏ đi

Hồng Thần Cương thần sắc bất định, trong lòng cảm thấy rất tức giận, tay ông ta vung lên, những chén trà trên bàn bị quét rơi xuống đất vỡ nát.

Dkm, lão tử không tin. Trần Kinh ngươi có mấy cái mạng, lần này lão tử ta phải chơi chết ngươi! Ông ta lấy trong túi sách tay ra một tập bì thư, lấy bút điền địa chỉ lên đó. Đây là thư tố cáo ông ta đã chuẩn bị từ trước.

Nội dung tố cáo chính là một vài việc và người cụ thể liên quan tới vấn đề cải cách doanh nghiệp của Kinh Giang vài năm gần đây.

Những nội dung tỉ mỉ đều ở trong báo cáo, không chỉ phát tới các bộ môn trực thuộc tỉnh, còn phát đến quốc vụ viện, trung ương, Ủy ban Kỷ luật và tất cả các ban ngành.

Gây rối ở xưởng đóng tàu vẫn chưa đủ, ông ta phải đem những tin tức này phát ra, xưởng đóng tàu gặp nạn, ai cũng đừng mong yên bình. Chỉ cần cấp trên vào cuộc điều tra, toàn bộ Kinh Giang sẽ hỗn loạn. Cán bộ Kinh Giang có mấy ai được sạch sẽ, Trần Kinh chính là bí thư Tỉnh ủy, nếu như đối địch với cán bộ Kinh Giang thì hắn cũng phải chết lềnh bềnh.

Chuẩn bị xong toàn bộ tài liệu tố cáo, Hồng Thần Cương vẫn còn có thủ đoạn, đó chính là liên hệ với giới truyền thông để đưa tin về tình hình ở Kinh Giang

Nhất là số ảnh chụp ở trong túi của ông ta, phía trên băng rôn khẩu hiệu mắng Trần Kinh, hủy Trần Kinh đều có thể thấy rõ rệt, sau khi truyền thông đưa tin, đưa thêm trên mạng, trước tiên bôi nhọ hình ảnh Trần Kinh ở trên mạng.

Đem thanh thế nổi lên

Có một bước này, Tỉnh ủy hiện nay đối với vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước cũng rất cẩn thận, Trần Kinh cho dù là có khả năng phi thường. Ván cờ của tỉnh ủy một khi xuất hiện phương hướng bất lợi đối với hắn, ắn còn dám ở Kinh Giang làm xằng làm bậy?

Không chỉ như vậy, ngay cả cái chức Bí thư thành ủy Kinh Giang hắn cũng khó tiếp tục ngồi vững.

Hồng Thần Cương nghĩ tới những sắp xếp mưu mô của mình, càng nghĩ càng đắc ý.

Ông ta hận Trần Kinh, một mặt là bởi vì Trần Kinh thay đổi chế độ xưởng đóng tàu. Làm cho ông mất một nơi cung ứng vật liệu thép, chặt đứt con đường làm ăn.

Mặt khác, Trần Kinh năm đó chỉnh đổ Cao Minh Hoa. Cao Minh Hoa chính là cậu của ông ta, Hồng Thần Cương đã sớm đem Trần Kinh người này để trong lòng rồi. Bây giờ tự nhiên có cơ hội, ông ta sao có thể buông tha?



Thành ủy Kinh Giang, Trần Kinh triệu kiến chủ tịch thành phố Từ Binh, hai người đang thảo luận về vấn đề công tác tết âm lịch.

Thời gian gần đây thái độ của Từ Binh đối với Trần Kinh có chút kiên trì chịu đựng, cân nhắc, nhất là sau khi xưởng đóng tàu gây rối, ủy ban nhân dân thành phố và các ban ngành phản ứng kịch liệt, đối với vấn đề thay đổi chế độ xưởng đóng tàu, xuất hiện rất nhiều ý kiến bất đồng.

Phía dưới hưởng ứng mãnh liệt, chủ yếu nhằm vào quyết sách trong hội nghị thường vụ Thành ủy, xưởng đóng tàu phải chia tách bán ra, phải hoàn toàn thay đổi chế độ.

Năm đó xưởng đóng tàu Kinh Giang được xưng là xưởng đóng tàu đất liền lớn nhất toàn quốc, là xí nghiệp tiêu chuẩn của Kinh Giang, nay nói đánh đổ là đánh đổ, sao tránh khỏi mâu thuẫn, bất đồng?

Huống chi làm như vậy chạm đến rất nhiều lợi ích của quần thể, những quần thể này và các cấp Đảng uỷ chính quyền, các đơn vị trực thuộc thành phố, có muôn vàn liên hệ.

Hiện tại xuất hiện các ý kiến khác nhau, thái độ của Từ Binh cũng trở nên vô cùng mờ ám, trong nhiều trường hợp anh ta bày tỏ xưởng đóng tàu là sự nghiệp của Kinh Giang, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ không quyết định qua loa này tương lai, nhất định sẽ có an bày thỏa đáng đối với xưởng đóng tàu.

Từ Binh nói chuyện nhìn qua giống như áo tiên không nhìn thấy chỉ khâu, thực tế lại biểu hiện thái độ dao động của mình, có đụng chạm đối với nghị quyết thường vụ.

- Lão từ à, Tết năm nay chúng ta không vui rồi. Nhà không có tiền khó chống đỡ. Thành phố thất nghiệp lớn của chúng ta, muốn cho toàn thị nhân dân đều vui vẻ qua một năm thái bình, điều này đối với chúng ta là một thử thách không nhỏ!

Trần Kinh thản nhiên nói.

Từ Binh vốn rất khẩn trương, cho rằng Trần Kinh sẽ nói chuyện của xưởng đóng tàu.

Hiện tại Trần Kinh mở đầu như vậy, trong lòng của anh ta không khỏi buông lỏng, lắc lắc đầu nói:

- Đúng thế. Tôi đến Kinh giang đã được vài năm rồi, chỉ sợ lễ mừng năm mới. Lãnh đạo cán bộ chúng ta hỏi thăm cũng là ổn, dành dụm chút ít từ chính quyền, phát ít gì đó cho dân nghèo, công nhân viên chức gặp khó khăn, cũng không bị mất mặt lắm.

Nhưng như vậy cũng không giải quyết được căn bản vấn đề.

Ngày hôm qua chính quyền họp, công nhân viên chức của chúng ta còn bị nợ mấy chục triệu tiền lương không phát, anh nói đến cuối năm nhà nào đều chờ đợi tiền để ăn tết, xí nghiệp có khó khăn giải quyết không nổi, phải làm sao bây giờ?

Trần Kinh cười cười nói:

-Tôi chính là đến để thương lượng với anh vấn đề này. Hôm qua tôi đã nói với giám đốc Chu của ngân hàng xây dựng rồi. Bọn họ đồng ý cho ta vay 100 triệu ứng phó. Điều kiện tôi đã bàn bạc rồi, hợp đồng cụ thể anh đi hoàn thành. Tiền tới tay, anh tự mình mang sang cho các xí nghiệp.

Dặn dò bọn họ, số tiền này đều là tiền lương, tuyệt đối không thể phung phí một đồng, nếu không ai xằng bậy liền triệt tiêu người ấy!

Trần Kinh dừng một chút, nói:

-Nhất là xưởng đóng tàu, anh cần đích thân trấn thủ, tốt nhất là tìm một ít công nhân để nói chuyện. Phát tiền, mặt khác làm cho bọn họ an tâm, chính quyền sẽ không bỏ lại bọn họ mà không quan tâm.

Từ Binh ngẩn người, có chút giật mình nhìn thoáng qua Trần Kinh.

Mấy năm gần đây Kinh Giang bị các ngân hàng nhận định là nơi cho mượn tiền có độ rủi ro cao, mấy năm đều không mượn được, Trần Kinh vừa ra tay liền mượn 100 triệu, con đường này cũng không phải là bình thường.

-Bí thư, thật sự là quá tốt, 100 triệu này quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Có tiền, lòng tôi yên tâm hơn.

Từ Binh chuyền chủ đề, nói:

- Đúng rồi, Bí thư, tôi đề nghị xưởng đóng tàu vẫn là anh đi tốt hơn, làm dịu đi một chút. Bọn họ có một vài công nhân viên chức hiểu nhầm, anh tự đến đấy coi như là để giải thích.

Trần Kinh nhếch miệng cười nói:

-Thôi đi!Nếu như tôi đã không được hoan nghênh thì không đi. Chúng ta làm việc, kiểu gì cũng đắc tội ai đó phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui