Quan Sách

Tiếu Hàm vẫn đứng chỗ góc rẽ của cầu thang, vẫn đợi cho đến khi Từ Binh từ văn phòng của Trần Kinh ra, biến mất ở cuối hành lang, ông ta mới từ từ tiến vào phòng làm việc của Trần Kinh。

Ông ta tiến đến bên người Trần Kinh, nói:

-Bí thư, anh để tôi sắp xếp nhật trình, tôi vẫn cảm thấy anh vẫn nên đi xưởng đóng tàu một chuyến. Lần này là anh ra mặt mượn tiền, có thể nói là đã giải quyết được cấp bách cho xưởng đóng tàu, anh...

Trần Kinh ấn tay nói:

-Tôi hiểu ý của anh, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới. Còn chờ xem đã, vở kịch hay như vậy, rồi cũng đến lúc phải hạ màn, nếu không nhẫn nại thì sẽ không xem được những chỗ đặc sắc, anh đã hiểu chưa?

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Anh ngồi đi! Tôi gọi điện thoại.

Trần Kinh cầm điện thoại lên, nói:

-Tiểu Phương, cho cục trưởng Thang vào đi!

-Báo cáo!

Một thanh âm vang lên ngoài cửa.

-Vào đi

Thang Dịch Dương đẩy cửa tiến vào, trước sau như một tư thế vô cùng hiên ngang, ông ta nhìn thấy Tiêu Hàm cũng có mặt liền gật đầu nói:

-Trưởng ban thư ký cũng ở đây?

-Xin chào cục trưởng Thang. Bây giờ ở Kinh Giang nhắc đến đại danh của anh cũng là người nổi tiếng nhỉ, thần tham (thần điều tra) Thang, quả là rất giỏi. Trong thời gian chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà đã phá được rất nhiều án, chẳng trách dân chúng đều gọi ngươi là Thần Tham.

Tiêu Hàm nói.

Thang Dịch Dương cười cười nói:

-Đây đều là công lao của lãnh đạo,tôi chỉ làm tốt bổn phận của mình.

Trần Kinh khoát tay nói:

- Được rồi, đừng khách sáo nữa, nói vào chuyện chính đi. Anh nói tình hình của anh xem, Trưởng ban thư ký cũng có mặt, sau này liên quan đến chuyện ở xưởng đóng tàu, anh nên phối hợp cùng với thư ký.

Thang Dịch Dương liếc mắt nhìn Tiêu Hàm, có vẻ còn nghi hoặc

-Là như thế này thưa bí thư. Căn cứ tình hình gần đây chúng ta nắm được. Hồng Thần Cương là nhân vật mấu chốt, xưởng đóng tàu nhiễu loạn chính là kế hoạch của hắn. Nói đến động cơ,hẳn là dưới tay hắn có doanh nghiệp thường xuyên cung cấp vật liệu thép cho xưởng đóng tàu. Hằng năm thu về hàng trăm triệu.

Nếu như xưởng đóng tàu thay đổi chế độ, ích lợi của ông ta nhất định sẽ bị tổn hại.Cho nên ông đối phản đối ra mặt việc thay đổi chế độ xưởng đóng tàu!

Thang Dịch Dương ngồi trên sopha, bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, nói tiếp:

-Con người Hồng Thần Cương, chiêu số rất ghớm, rất giỏi lôi kéo quan hệ. Xưởng đóng tàu từ Chủ tịch hội đồng quản trị, đến các cán bộ cấp dưới đều bị anh ta lung lạc. Nhất là phó xưởng trưởng Hồ Hữu Lâm.

Tôi phân tích con người này nhất định đã bị Hồng Thần Cương nắm được nhược điểm trong tay, Hồng Thần Cương sai khiến người này giống như sai khiến thuộc hạ của hắn vậy.

Người của chúng ta đang tiếp cận Hồ Hữu Lâm, một khi thành công, liền sẽ có khả năng tiếp cận Hồng Thần Cương. Nếu vậy, chúng ta sẽ có được những tin tức vô cùng hữu dụng.

Trần Kinh cười nói:

-Hồng Thần Cương có ba đầu sáu tay? Một mình anh ta có thể làm được nhiều chuyện như vậy?

Thang Dịch Dương nói:

-Đương nhiên không phải, con người Hồng Thần Cương quan hệ rất mật thiết với rất nhiều người quan trọng ở Kinh Giang. Tôi đã liệt kê ra một bản danh sách, bí thư, anh xem xem!

Thang Dịch Dương đưa cho Trần Kinh một tờ giấy,Trần Kinh hé mắt xem qua một lượt nội dung bên trong.

Sau đó hắn đưa cho Tiếu Hàm nói:

-Tiếu Hàm anh xem đi? Đúng là con người thần thông quảng đại, bốn bộ máy ở Kinh Giang anh ta đều có quan hệ, so với tôi và anh, anh ta còn hơn đấy. Anh nói anh ta có lợi hại không?

Tiếu Hàm nhận tài liệu trong tay Trần Kinh, tay hơi run run.

Ông ta không hề nghĩ tới,Trần Kinh sớm đã có an bài tỉ mỉ đối với xưởng đóng tàu, hơn nữa còn cài không ít người vào bên trong.

Trần Kinh đây là...

Ông ta không dám nghĩ tiếp, chỉ mồ hôi trên trán vã ra, phía sau lưng mồ hôi đã dính đầy áo.

Lại nhìn phần danh sách, bên trong từ quận đến tỉnh tổng cộng có bốn năm mươi người.

Thang Dịch Dương làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, ai cùng Hồng Thần Cương quan hệ như thế nào, quen biết từ khi nào, hai bên có giao dịch gì, đều viết rất rõ ràng tỉ mỉ.

Tiếu Hàm nghiêm túc xem một lượt, đưa cho Trần Kinh nói:

-Bí thư, khó mà tin được, người này...

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Hiện tại ta không có người dùng, Dương cục trưởng là người tài giỏi, những việc này tôi đều giao cho anh ấy làm. Xem ra Hồng Thần Cương không phải là người làm việc theo qui luật thông thường,tiếp theo sẽ làm ra rất nhiều động tác ác liệt. Dịch Dương anh nói một chút suy nghĩ của anh xem!

Thang Dịch Dương nói:

-Căn cứ theo tình hình tôi nắm giữ, Hồng Thần Cương gần đây thường xuyên đến Sở Thành. Hơn nữa thường xuyên tiếp xúc với giới truyền thông. Tôi đoán chừng hắn đang muốn phao tin,điểm này chúng ta không thể không phòng!

Thang Dịch Dương áp sát Trần Kinh nói:

-Nhất là internet, rất khó khống chế, một khi chó điên ở trên mạng triển khai hành động, khả năng...

Thang Dịch Dương nuốt nước miếng nói:

-Tôi đã liên hệ với giám đốc sở công an rồi, người ta đã an bài giám sát tin tức trên mạng rất chặt chẽ rồi, trước mắt cũng chỉ có thể làm những việc đó!

Trần Kinh gật đầu nói:

- Anh làm khá tốt!Hắn quay đầu về phía Tiêu Hàm nói:

-Lão Tiêu, về sau công việc mảng này anh đi nắm giữ, việc của xưởng đóng tàu không phải là chuyện nhỏ, có thể sẽ dính đến một lần đánh cuộc chính trị của Sở Giang chúng ta. Ha ha Ta muốn xem doanh nghiệp nhà nước Kinh Giang đầm nước này tột cùng sâu đến độ nào.

Ngựa con qua sông mà, dù sao cũng phải chính mình tìm hiểu thì mới biết được. Anh nói có đúng không?

Tiêu Hàm gật đầu nói:

-Không sai, bí thư, tôi sẽ nghiêm túc phối hợp với Dương cục trưởng.

Ông ta nói lời này đều run nhè nhẹ, ông ta rốt cuộc cũng hiểu rõ, Trần Kinh lần này là đi nước cờ lớn.

Ván này một khi quân cờ trải ra, phạm vi thổi quét khả năng không chỉ là Kinh Giang, rất có thể sẽ là cả Sở Giang.

Vân bình đánh cờ, từng bước kinh tâm, đi nhầm một bước, đầy bàn đều thua.

Đây quả thực như là đi trên dây thép, vô ý một chút, thì có thể bị ngã xuống vách núi, thịt nát xương tan.

Bí thư Trần có vô số con đường có thể lựa chọn, hắn vì sao cố tình lựa chọn con đường vô cùng nguy hiểm này, Tiêu Hàm thật sự là không thể hiểu rõ.

Không thể không thừa nhận, hôm nay hắn nhận thức về Trần Kinh sâu hơn một tầng, Trần Kinh người này không chỉ là không làm theo qui luật thường, hơn nữa người này còn cực thích mạo hiểm.

Nước cờ chính trị tàn khốc cỡ nào?Ai không nơm nớp lo sợ, cẩn thận.

Hiện tại Trần Kinh lại tốt như vậy, không ngờ lại bầy ra một cục diện mạo hiểm lớn như vậy, hơn nữa còn hãm bản thân vào bên trong, trói trên chiến xa. Việc này nếu như thất bại, đây chẳng phải là toàn bộ xong đời?

Đi ra từ văn phòng Trần Kinh, Tiếu Hàm về tới phòng làm việc vẫn chưa hoàn hồn.

Ông gọi cho Uông Minh Phong, nhưng cầm điện thoại lên mà vẫn chưa dám gọi.

Lúc này ông ta không muốn chơi vời Trần Kinh thì cũng đã muộn rồi, cục diện bây giờ dĩ nhiên không phải do ông ta. Ông ta chỉ có thể đi cùng con đường với Trần Kinh đến cùng, ngoài ra không có lựa chọn nào khác.

Ông ta âm thầm động viên bản thân, nghĩ lại một lần toàn bộ nghiên cứu trong gian dài về Trần Kinh.

Trần Kinh người này có thể từ một cán bộ cơ sở nho nhỏ, đi tới vị trí như ngày hôm nay, cũng không phải vừa.

Hắn dám dám bày ra tư thế lớn như vậy, vậy khẳng định là hắn như phải nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không phải là cử chỉ lỗ mãng.

Nói không chừng hắn đã có vô số sắp đặt rồi. Sự việc Thang Dịch Dương hôm nay khả năng chỉ là một phần nhỏ của kế hoạch đã được sắp sẵn.

Tiếu Hàm lại nghĩ tới, không phải Trần Kinh đã vay cho Kinh Giang một trăm triệu sao? Cục diện Kinh Giang hiện nay, nhắc đến Ngân hàng đều e sợ tránh không kịp.

Trần Kinh lại dễ dàng có thể vay được, thấy được rằng phải có bao nhiêu chiêu bài thì mới có thể có năng lực như vậy?

Nghĩ như vậy, Tiếu Hàm đã có một quyết định lớn.

Ông ta cầm điện thoại lên, việc đầu tiên là kéo Hồng Hâm vào, để ông ta đâm đầu vào Vienna viết tư liệu, coi như là một loại bài xích rồi. Người này là huynh đệ của Hồng Thần Cương, tuyệt đối phải nắm trước.

Mặt khác, vừa rồi người trong bản danh sách, phàm là những người trước đây có quan hệ với bản thân, hiện tại đều phải bỏ ngay, hơn nữa phải ngay lập tức cô lập.

Tiếu Hàm làm trưởng ban thư ký bao nhiêu năm như vậy, tâm phúc của ông ta ở các quận huyện, cục ủy phía dưới nhiều như mây.

Trước đây ông ta không dám động chính là kiêng kị Trần Kinh, lo lắng Trần Kinh nhìn đến động tác của mình, sinh lòng nghi hoặc, sẽ động thủ với mình.

Hiện tại ông ta dĩ nhiên không hề cố kỵ rồi, người nên nắm trong tay nhất định phải nắm giữ ở, người nên cô lập lập tức động thủ ép xuống, đây cũng không phải là vì bản thân ông ta, mà là để thế cờ của Trần Kinh lần này có thể thuận lợi đi.

Suốt một buổi chiều Tiếu Hàm đều ở trong văn phòng gọi điện thoại.

Ông ta có một quyển chuyên ghi chép số điện thoại, tên người ghi chép bên trong đều là thành quả trong mấy năm công tác tại Giang Kinh.

Ông ta gọi điện cho từng người một tận tâm chỉ bảo, dở hết tất cả các kỹ năng, những người mấu chốt, ông ta thậm chí quyết định tùy cư ứng biến. Bất cứ lúc nào Kinh Giang cũng có khả năng sẽ có một ván cờ chính trị kịch liệt diễn ra.

Ông ta phòng ngừa chu đáo, đem những gì có thể an bài đều đã an bài, tránh đến lúc đó luống cuống chân tay.

Lần này ông ta quyết định bât cứ giá nào phải theo Trần Kinh làm một phen, nếu như lần này thành công, địa vị của ông ta sẽ không thể dao động.

Hơn nữa uy tín của Trần Kinh ở Kinh Giang cũng đạt đến độ cao mới, đến lúc đó, ông ta sẽ là trưởng ban thư ký có tiền đồ nhất trong mười mấy thành phố, khu tự trị của tỉnh Sở Giang.

Làm xong chuyện, sắc trời cũng đã tối.

Tiếu Hàm mặc thêm áo khoác,đi ra đến sân thành ủy, bầu trời tự nhiên có tuyết rơi lả tả.

Mùa đông năm nay, trận tuyết đầu mùa cuối cùng cũng đã tới, tới hơi muộn, nhưng thật cũng thật đúng lúc.

Đã biết trước tết năm nay sẽ không thái bình,Tiếu Hàm hớp một ngụm khí, lái xe đã cho xe tới trước mặt ông ta.

Ông ta quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Trần Kinh, bên trong tối om, Bí thư Trần làm việc và tan ca rất đúng giờ, tuyệt đối không thêm giờ dù chỉ một phút.

Ông ta âm thầm khâm phục Trần Kinh tuổi còn trẻ mà đã có tố chất như vậy. Vô thanh vô tức mưu đồ lớn như vậy, mà bản thân thì dường như không có việc gì giống như hết thảy đều như mưa bụi, có thể nói là phong độ của một đại tướng.

Ông ta lắc lắc đầu chui vào trong xe ấm áp, nghĩ thầm chẳng trách Uông Chủ tịch tỉnh thường xuyên phê bình mình khí chất nhỏ.

So với Trần Kinh cảm thấy còn rất kém, không có quả tim lớn như vậy.

Nhưng thiết nghĩ toàn bộ Sở Giang, từng bí thư chủ tịch thành phố của Sở Giang, Tiêu Hàm đều rõ như lòng bàn tay. Xa không nói, nói ngay Từ Binh con người ấy, anh ta có thể có khí phách và phong độ như Trần Kinh không?

Từ Binh bây giờ e rằng trong đầu chỉ hiện lên suy nghĩ làm sao để đục nước béo cò. Thừa dịp Trần Kinh thay đổi cơ chế, anh ta ngồi yên làm ngư ông đắc lợi!Nhân vật như vậy, so với mình chẳng hơn gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui