Quan Sách

- Bí… bí thư Trần, về việc đầu tư của Kinh Giang, chúng… chúng tôi sẽ thương lượng lại… Ngài… ngài yên tâm, kế hoạch này của chúng ta sẽ không có vấn đề gì đâu, tôi… tôi chỉ là…

Thẩm Mộng Lan ấp a ấp úng, cô ta vốn muốn nói vài lời an ủi Trần Kinh.

Nhưng những lời này quả thực là khó nói ra trước mặt Trần Kinh, cô ta do dự mãi, cuối cùng chỉ có thể nói tới chuyện công việc.

Trần Kinh nhíu mày, trừng mắt nhìn cô ta rồi nói:

- Còn thương lượng nỗi gì? Đúng như tôi nói, cô là một người đầu óc đơn giản, suy nghĩ và hành động thì ấu trĩ. Năm ngoái khi cô gặp khó khăn, cầu xin cha để bà nội đầu tư vào Kinh Giang. Năm nay mới thu được chút kết quả liền đắc chí sao?

Cô nói thử xem, sao con người cô lại nông cạn như vậy? Cô nghĩ rằng tập đoàn Vạn Hải đã thực sự trở thành miễng mồi béo bở ư? Rời khỏi Kinh Giang Vạn Hải sẽ không thể phát triển?

Vì cái nhỏ mất cái lớn, IQ quá thấp, kinh doanh như cô, chẳng nổi vài năm, tập đoàn Vạn Hải cũng sẽ thất bại thảm hại mà thôi!

Thẩm Mộng Lan há hốc miệng, khuôn mặt đỏ bừng, kinh ngạc không nói lên lời nhìn Trần Kinh.

Trong lòng cô ta vừa có chút cảm giác dịu dàng, liền bị câu nói này của Trần Kinh làm cho chết nghẹn.

Cô mím chặt môi, lấy hết dũng khí nói với Trần Kinh:

- Bí thư Trần, chuyện kinh doanh của tập đoàn Vạn Hải, chúng tôi có quy hoạch khoa học. Hơn nữa quyết định cũng không phải thuộc một mình tôi. Tôi chỉ thấy kỳ lạ, hiện tại tập đoàn Vạn Hải chúng tôi đang là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất toàn Kinh Giang, bao năm qua, chúng tôi đã vượt qua hết khó khăn này tới khó khăn khác, tại sao sau này lại không được?

Hiện tại tạm thời chúng tôi không đầu tư vào Kinh Giang, tôi biết ngài rất tức giận, nhưng…

Cô ta mới nói được một nữa, Trần Kinh liền đưa tay ngắt lời:

- Được rồi, được rồi! Cô cứ nói cô đang đắc chí đi! Cô xem cái thái độ này của cô đấy, tôi phê bình cô, cô còn sống chết không thừa nhận, mới có vài tháng, đã tự đắc ý như vậy? Tôi nói cho cô biết, Hong Kong là Hong Kong, đại lục là đại lục.

Cô làm ăn ở Sở Giang đã bao năm nay mà vẫn chưa nhận ra hay sao?

Hiện nay Sở Giang kêu gào đầu tư như ong vỡ tổ, cô liền sung sướng, tự thấy mình là người nắm được quyền chủ động.

Nhưng cô đã từng nghĩ đến hay chưa, vào thời điểm quan trọng thế này, cô nên phải sắp xếp thế nào? Việc cô sắp xếp mọi chuyện thế nào cũng thể hiện giá trị xã hội của tập đoàn Vạn Hải.

Tôi nói thế này với cô đi, Hà Đông thập niên ba mươi, Hà Tây thập niên bốn mươi, phong thủy thay phiên luân chuyển. Năm ngoái cô rơi vào cảnh đường cùng thế nào, suýt chút nữa thì tiêu đời? Xét tới cùng, cô cũng không chịu suy nghĩ xem nguyên nhân sâu xa là do đâu. Cách suy nghĩ vẫn đề quá sức đơn giản.

Tôi mới nói cô có vài câu, cô đã liền nhảy dựng lên rồi, cô còn ấm ức nỗi gì?

Trong lòng Thẩm Mộng Lan liền dâng lên một cơn tức không sao kìm nén được, miệng mấp máy định nói, nhưng liếc mắt thấy ánh mắt rực lửa của Trần Kinh, cô ta lặng cả người, lời nói tới miệng lại dứt khoát nuốt vào bụng.

Ánh mắt này của Trần Kinh cô ta đã quá quen thuộc rồi, mỗi lần Trần Kinh có ánh mắt này, tuyệt đối là hắn chuẩn bị nổi điên.

Vừa nghĩ tới cảnh hắn đập bàn chửi bới, Thẩm Mộng Lan lại thấy rùng cả mình, trong lòng sợ chết khiếp.

Đối mặt với Trần Kinh, trời sinh đã có tâm lý sợ hãi.

Cô ta bị Trần Kinh giáo huấn cho phát sợ, mắng cho phát sợ. Hiện giờ đã khá hơn rất nhiều, tình hình công ty ổn thỏa, khiến cô ta cũng tự tin hơn một chút.

Trước đây gặp phải tình huống này, cô ta chỉ dám ngồi đó một mình nghe giáo huấn, nào dám có dũng khí chống đối lại như hôm nay?

Có những lúc Thẩm Mộng Lan cảm thấy Trần Kinh trời sinh đã giống như khắc tinh của mình vậy.

Thường thì cô ta cũng là một người mạnh mẽ, thích ganh đua với người khác, cũng sống chết không chịu thua cuộc.

Trong nhà cho dù là mẹ, hay các anh chị, mấy người đó cũng có gì ghê gớm? Có kẻ nào không phải loại người tàn độc? nhưng khi đối mặt với bọn họ, Thẩm Mộng Lan cũng chưa bao giờ nhường nhịn, từ trước tới giờ luôn luôn là đối đầu không khoan nhượng.

Cũng chỉ có gặp phải Trần Kinh, là cô ta không biết phải làm thế nào, cho dù trong đầu đã nghĩ sẵn đủ chuyện, nhưng tới khi phải đối mặt với hắn, tình hình sẽ lập tức khác hoàn toàn.

Tình thế những lúc như thế tuyệt đối sẽ nghiêng về một bên, cô ta cũng không có dũng khí ra đòn chống trả.

Ánh mắt lạnh lùng của Trần Kinh liếc về phía Thẩm Mộng Lan, rồi hắn cười lớn, nói:

- Thẩm Mộng Lan, cô đừng tỏ ra không phục như vậy. Chúng ta cùng đánh cược một ván đi, nếu như năm nay cô không chịu mở rộng, năm sau có muốn cũng chẳng có cơ hội đâu. Tập đoàn công nghiệp nặng Liên Hợp cô có biết không? Đó chính là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh của Công nghiệp nặng Vạn Hải.

Người ta sớm đã nhắm đến thị trường Trung Nguyên, chúng ta cần phải nhanh chóng xây dựng cảng tàu vận chuyển hàng hóa, như vậy điểm mà người ta đã nhắm trúng đó sẽ có liên hệ với chúng ta.

Cô cảm thấy tôi có thể thu hút doanh nghiệp này đầu tư vào hay không?

Thẩm Mộng Lan lặng người, mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Trần Kinh cười lớn, nói:

- Cô đang nghĩ gì tôi đều hiểu, cô có bản lĩnh mèo quào. Có tai mắt ở Kinh Giang chúng ta, cô chưa từng nghe qua chuyện này đúng không? Giờ tôi nói cho cô biết, những chuyện mà cô kb còn rất nhiều đấy.

Đợi khi cô biết được, cơm canh đều nguội lạnh hết cả rồi! Tôi nói cô ngu xuẩn, cô còn cố cãi lại tôi?

Giờ tôi cho cô thêm câu này, cô nhất định sẽ phải trả giá cho chính sự ngu xuẩn đó của mình!

Trần Kinh đứng dậy, mặc áo khoác vào rồi nói:

- Tôi không rảnh để ngồi đây tán gẫu với cô, cô tự lấy đó mà làm. Phải rồi, sau này cô bớt bày trò đi, người tên Đồ Cương kia là thế nào? Cái khác học không học, lại đi học thói dương dương tự đắc của cô.

Chủ tịch thành phố Lâm của chúng tôi liên hệ với ông ta, ông ta còn vểnh râu lên tận trời, xem là là kẻ không hiểu chuyện, cô giữ lại bên cạnh sớm muộn cũng trở thành kẻ gây rối, cô sớm đuổi việc ông ta đi là vừa, có khi còn là chuyện tốt với Vạn Hải của cô đấy!

Thẩm Mộng Lan bỗng cảm thấy hoảng sợ, cô ta đưa tay kéo Trần Kinh lại:

- Bí… bí thư Trần, ngài ngồi xuống đây đã, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa?

Trần Kinh hừ một tiếng, đáp:

- Lằng nhằng, cô còn ra thể thống gì nữa không hả?

Thẩm Mộng Lan liền buông tay, nhưng lại đứng dậy chắn trước mặt Trần Kinh.

Khó khăn lắm mới nói ra được:

- Bí… bí thư Trần, tôi… tôi lập tức ký quyết định đầu tư vào Kinh Giang đã được chưa? Tôi… tôi lập tức đi làm ngay đây!

Cô ta ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Chẳng là… chẳng là ngài nói chuyện của Tập đoàn công nghiệp nặng Liên Hợp, chắc không phải thật đúng không!

- Thật hay giả, bản thân cô không phán đoán được hay sao? Cũng nói luôn với cô, mấy chuyện vớ vẩn đó của cô, tôi hoàn toàn có thể giải quyết, tôi cũng hoàn toàn có thể khiến cô quay lại hình thức trước kia. Vì vậy, cô bớt những suy tính như vậy với tôi đi.

Cô cảm thấy đề nghị này của tôi thế nào?

Trần Kinh cười lạnh lùng đáp.

Cuối cùng cũng không ngăn nổi Trần Kinh, Thẩm Mộng Lan chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn biến mất khỏi tầm mắt.

Cô khẽ cắn môi, ngồi lại xuống ghế.

Rõ ràng, Trần Kinh đã mơ hồ nói tới chuyện của Tập đoàn công nghiệp nặng Liên Hợp, không ngờ Trần Kinh cũng không hề kiêng kỵ điểm này.

Điều này có ý nghĩa gì? Điều này cho thấy, Trần Kinh đã biết tỏng mình rồi, hắn căn bản chẳng coi mình ra gì!

Nghĩ tới đây, Thẩm Mộng Lan lại cảm thấy bực mình, trong lòng cùng lúc cũng dâng lên nỗi bực tức phẫn nộ.

Đây chẳng phải là Trần Kinh đang uy hiếp cô trắng trợn hay sao!

Thẩm Mộng Lan nghiến răng, trong lòng vô cùng kích động, thầm nghĩ đã thế mình nhất định không làm theo ý Trần Kinh, xem hắn có thể làm gì?

Nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận, lại nghĩ Trần Kinh là kẻ lắm mưu nhiều kế, còn có nguồn hậu thuẫn cao như núi sau lưng, cô lại không cách nào chọc tức hắn.

Trên mảnh đất Sở Giang này, ai cũng đều có thể trêu chọc, chính là không thể trêu vào thằng cha này.

Như thế chẳng phải uốn lấy mạng người ta hay sao!

Thẩm Mộng Lan tức giận về nhà, cả đêm lăn qua lộn lại không sao ngủ được.

Sáng sớm hôm sau đi làm, cô ta liền cho gọi Đồ Cương vào phòng làm việc, lần này cô ta không hề nể mặt Đồ Cương chút nào, gay gắt phê bình trực tiếp ông ta.

Cô trừng mắt nhìn Đồ Cương, nói:

- Đồ tổng, chú đầu tư kiểu gì vậy? ngay cả công tác tình báo cơ bản cũng nắm không chắc, chú có biết Tập đoàn công nghiệp nặng Liên Hợp đang nhắm vào Kinh Giang hay không? Tới tận bây giờ rồi mà kế hoạch của chú vẫn chưa hề tiến triển thêm được nửa bước, đã mấy tháng rồi?

Trước giờ tôi vẫn luôn tín nhiệm chú, cũng dốc sức ủng hộ chú, chú cảm thấy kế hoạch này cần tiến chậm lại, tôi cũng xử lý theo ý chú.

Tuần trước chủ tịch thành phố Kinh Giang – Từ Binh tới tìm tôi, lúc đó chú cũng có ở đấy, tôi cũng không do dự mà dứt khoát từ chối gặp mặt.

Nhưng chú lại…

Thẩm Mộng Lan làm bộ cả người phát run, ngữ khí chậm dần, cô nói:

- Chú Đồ của tôi ơi, đại lục không giống như Hong Kong. Chủ tịch thành phố Liễu gọi điện cho chú, đấy là do ông ta xem trọng chú. Nhưng chú lại đối xử với ông ta thế nào? May mà cháu có quan hệ quen biết nên mới hay tin này, nếu không chúng ta đã mắc lừa một cú cực đau rồi!

Đồ Cương bị Thẩm Mộng Lan mắng xối xả một trận, giáo huấn cho choáng váng mặt mày, ông ta cau mày nói:

- Mộng Lan, trong Tập đoàn công nghiệp nặng Liên Hợp có người của chúng ta cơ mà. Chú không hề nghe nói bọn họ có kế hoạch đầu tư vào Kinh Giang, cháu có nhầm lẫn gì hay không?

Thẩm Mộng Lan đập bàn, đáp:

- Đợi tới khi chú nghe nói, cơm canh đều nguội lạnh hết cả rồi! Tôi nói cho chú nghe, thông tin này hoàn toàn đáng tin. Tôi còn một tin đáng tin cậy khác, chính là chuyện thu mua xưởng tàu Kinh Giang, có bước tiến triển rõ rệt.

Hiện tại chuyện này tưởng chừng thất bại, nhưng trên thực tế mọi chuyện đang tiến triển rất tốt, tiếp theo Kinh Giang sẽ xây dựng lại cảng tàu dân dụng, chúng ta cần nhắm tới mảnh đất ngay cạnh bến tàu. Trước mắt bản thiết kế đã được bí mật tiến hành…

Thẩm Mộng Lan nói lung tung hết cả, dù sao có thật là vậy hay không, cô cũng mở miệng nói rồi.

Trước tiên dọa cho Đồ Cương sợ, Đồ Cương vốn giữ vị trí trợ thủ đã lâu, trầm ổn có thừa, nhưng cầu tiến lại không đủ.

Ông ta cũng biết rõ tật xấu này của mình, vừa nghe Thẩm Mộng Lan khẳng định như vậy, trong lòng liền phát hoảng.

Kinh ngạc hồi lâu, ông ta mới nói:

- Vậy… vậy thì Mộng Lan, giờ chúng ta phải làm gì?

Thẩm Mộng Lan khoát tay, đáp:

- Còn làm thế nào được bây giờ? Chú liên hệ ngay với chủ tịch thành phố Liễu, ký ngay hợp đồng với ông ta. Không cần giằng co giá bất động sản nữa, không cần vì chút tiền còm ấy mà làm mất cơ hội. Nếu cơ hội này vuột khỏi tay, chúng ta có hối hận cũng không kịp đâu!

Đồ Cương nhận chỉ thị rồi trở ra, Thẩm Mộng Lan liền thở dài một cái, cảm thấy trong lòng vô cùng thích thú.

Đồ Cương là do đích thân cha sắp xếp cạnh mình, Trần Kinh đã vừa muốn dùng, vừa muốn phòng bị ông ta, thường thì phải liên tục cảnh giác, vừa làm ông ta biết ơn, vừa khiến ông ta nể phục.

Hôm nay vừa hay đánh đúng chỗ, chí ít cũng có thể khiến cả tập đoàn biết rằng, rốt cuộc ai mới là ông chủ trong cái tập đoàn này.

Thẩm Mộng Lan giờ chỉ hy vọng những gì mình vừa nói sẽ có ngày thành sự thật, vừa nghĩ như vậy, cô ta liền cảm thấy mình đã vô cùng tin tưởng vào Trần Kinh.

Lúc nói chuyện với mình chẳng phải Trần Kinh cũng nói lung tung sao? Mình dựa vào đâu lại tin tưởng hắn tới vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui