Quan Sách

Ô tô đang chạy nhanh trên đường cao tốc, Thẩm Mộng Lan ngồi ở ghế sau, vắt chéo hai chân, trong lòng vô cùng dễ chịu.

Đầu tư Kinh Giang lần này là kế hoạch đã định trước, trước đây khi đầu tư cô yêu cầu cha cô phải hỏi ông hỏi bà, khổ không thể tả, nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi rồi.

Nếu như không phải vì nể mặt Trần Kinh, cô vẫn còn kéo dài thời gian hơn nữa, để đòi hỏi điều kiện tốt hơn.

Dù vậy, cô bây giờ đến Kinh Giang, cán bộ địa phương cũng vẫn phải phục vụ giống như phục vụ Thái thượng hoàng vậy.

Cán bộ xem trọng lợi ích, xem trọng thành tích. Đầu tư của Thẩm Mộng Lan chính là mang đến cho bọn họ thành tích, nếu như làm Thẩm Mộng Lan mất hứng, cô chỉ cần tùy tiện ra một chỉ thị, cũng có thể làm cho cán bộ địa phương như kiến bò trong chảo nóng.

Thời buổi này, có tiền là ông lớn, đây mới thực sự là kinh tế thị trường.

Kinh tế thị trường, lấy tiền làm chủ, Thẩm Mộng Lan rất thích cái cảm giác như là các vì sao đang vây quanh mặt trăng, cho nên cách vài ngày cô lại đến Kinh Giang kiểm tra, xem xét một chút!

-Mộng Lan, hôm nay lãnh đạo Kinh Giang muốn đến công trường để thị sát, sao cô đã bỏ đi trước rồi. Như thế này thì không hay cho lắm? Đồ Cương ngồi bên cạnh cẩn thận nhắc nhở

Đồ Cương mới trở về từ Hongkong, không hiểu quy tắc của trong nước.

Thẩm Mộng Lan lại cố ý gây khó dễ cho ông ta, chuyện đầu tư vào Kinh Giang, ông ta gặp rất nhiều trắc trở, Thẩm Mộng Lan mượn cơ hội này ra oai, chỉnh cho ông ta tâm phục khẩu phục.

Thẩm Mộng Lan lần này là một hòn đá trúng hai con chim, không chỉ tỏ thái độ với Kinh Giang mà còn có thể khống chế được cán bộ lâu năm của Vạn Hải.

Đồ Cương vừa mới phát biểu, Thẩm Mộng Lan bèn cười ha ha, nói: -Chú Đồ à, giao tiếp cùng với cán bộ, chú cần phải cân nhắc cho kỹ. Cán bộ bọn họ lúc nào cũng ra vẻ, rất thích chơi trò chơi quyền lực, nhiều âm mưu quỷ kế, nếu chú không có biện pháp, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Cháu tặng chú bốn chữ, "Như gần như xa". Đừng bao giờ nói lời thật lòng với quan viên bọn họ, luôn phải giữ khoảng cách với bọn họ, còn nữa đừng bao giờ nể mặt bọn họ.

Cô hừ nhẹ, nói tiếp: -Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là, trong tay lúc nào cũng phải có con át chủ bài. Trong giới quan trường, chính là dò xét lẫn nhau, anh dò xét tôi, tôi dò xét anh, ai cũng cố gắng không để đối phương xem thấu, đồng thời còn phải nỗ lực nhìn thấu đối phương.

Cho nên, chúng ta cũng không thể để cho người khác xem thấu, chú hiểu không?

Đồ Cương nghe xong ngây ngốc gật đầu, như đi vào trong sương mù, nhưng trong ánh mắt ông ta vẫn ánh lên một tia sáng kỳ dị.

Trong lòng ông ta cảm thán, Tam nha đầu nhà họ Thẩm đã trưởng thành rồi, khác hẳn ngày xưa. Vô cùng thành thục, chỉ cần qua vài năm nữa, Đại công tử và Đại tiểu thư ước chừng khó mà có thể đối phó lại được cô.

Mà Thẩm Mộng Lan nói xong câu đó, cũng không tiếp tục nói nữa.

Bộ dạng của cô không được tự nhiên cho lắm, lại còn phải làm ra vẻ nghiêm trang, ân cần dạy bảo.

Đừng xem cô vừa nói được lan man những lời kia, kỳ thực trong đầu cô cũng vô cùng mơ hồ.

Mấy câu nói đó chẳng qua là cô nhại lại, cô là nghe thấy Trần Kinh nói vài lời cảm thán, cô không hiểu rõ đành gượng ép nhớ kỹ.

Tình cảnh hôm nay, cô đang muốn dùng mấy lời này để giáo huấn Đồ Cương, không ngờ kết quả cũng không tệ lắm.

Đồ Cương nói: -Mộng Lan, hôm nay chủ tịch Từ thị sát công trường, chẳng lẽ chủ tịch Từ này không quan trọng, chúng ta không cần có một chút lễ phép nào sao?

Thẩm Mộng Lan cười ha ha, nói: -Lễ phép với ông ta, ông ta sẽ dẫm lên đầu chú ngay. Đừng nói là Chủ tịch Từ, cho dù là Trần Kinh hôm nay thị sát công trường, chúng ta hôm nay cũng không nể mặt. Người làm quan...

-Đinh, đinh...

Di động của Thẩm Mộng Lan reo.

Cô đưa tay tao nhã với điện thoại cho lên tai, cô mới chỉ nghe được có một câu, sắc mặt liền biến đổi, nói: -Ngươi nói cái gì? Không phải nói là Chủ tịch Từ đến công trường sao? Tại sao lại là Bí thư Trần?

Đầu điện thoại bên kia giọng nói rất thấp: -Chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi là nhận thông báo của chính quyền, ai mà biết được?

Thẩm Mộng Lan sắc mặt âm trầm, cúp điện thoại "cạch" một tiếng.

Chân đang gác vô tình bỏ xuống, hai tay nắm chặt di động, hơi thở bỗng chốc trở lên dồn dập.

Cô nghĩ, hôm nay Trần Kinh đến hiện trường, liệu đã biết mình bỏ về chưa? Nếu mà biết rồi, thế thì mình chết chắc!

Người đàn ông bạo lực, người đàn ông mưu mô, không nói đạo lý, mắng chửi người khác không thể chấp nhận được, chỉnh người làm cho người ta không rét mà run.

Cô càng nghĩ càng nổi cáu, không biết là làm kiểu gì, đến một cái tin tức thôi mà còn làm không chính xác, xem ra nhân viên bộ phận quan hệ xã hội cần phải chỉnh đốn lại tác phong rồi.

Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, cảm thấy thần sắc của Chủ tịch có phần không bình thường, anh ta đang muốn nói chuyện.

Thẩm Mộng Lan đột nhiên vỗ ghế, nói: -Nhanh, nhanh! Anh lái nhanh lên một chút!

Lái xe ngẩn người, đột nhiên nhấn ga, xe đột nhiên lao về phía trước, đầu của Thẩm Mộng Lan thiếu chút thì đụng phải ghế ngồi đằng trước.

Cơn tức trong lòng Thẩm Mộng Lan càng lớn, quát: -Anh sao thế? Tôi bảo anh quay đầu, nhanh quay đầu!

Lái xe lúng túng, mềm mỏng nói: -Thẩm Tổng, đường cao tốc không thể quay đầu, chúng ta chỉ có thể đến chỗ rẽ tiếp theo mới có thể!

Thẩm Mộng lan vung tay lên, tức giận nói: -Vậy thì động tác của anh nhanh lên một chút, lề mà lề mề, muốn đợi đến trời tối à!

Lái xe vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói tiếp một câu.

Tính cách của Thẩm Mộng Lan anh ta biết rất rõ, chỉ cần quýnh lên là sẽ không nói lý lẽ, nếu như anh ta mà mang lý lẽ ra mà nói để cho cô hiểu rõ, thì đương nhiên sẽ bị mắng.

Cuối cùng xe cũng đã đến được lối rẽ.

Thẩm Mộng Lan nét mặt vô cùng khẩn trương, hai tay không biết đặt chỗ nào.

Cô bị Trần Kinh giáo huấn cho sợ rồi. Người khác cô không sợ, toàn bộ Sở Giang cô chỉ sợ mỗi mình Trần Kinh.

Cô cảm thấy mình ở trước mặt Trần Kinh chẳng có tí bí mật nào, người ta chỉ cần nhìn một cái là có thể đem cô nhìn thấu, làm sao có thể đùa rỡn với hắn ta được?

Hơn nữa, Thẩm Mộng Lan cô ở trước mặt Trần Kinh làm gì còn bí mật? Đến cơ thể cũng chẳng còn bí mật!

Đồ Cương ở bên cảm nhận được sự khẩn trương của cô, ông ta xích gần lại nói: -Sao thế? Mộng Lan, công trường xảy ra chuyện à?

Thẩm Mộng Lan tức giận nói: -Chú Đồ, khi về cần phải chỉnh đốn lại tác phong của ban quan hệ xã hội, đến một cái tin tức mà còn điều tra không chính xác. Ngày hôm nay là Bí thư Trần của Kinh Giang đến công trường thị sát, bọn họ...

Đồ Cương nghe Thẩm Mộng Lan nói những lời này, trên mặt hiện lên nét nghi ngờ.

Ông ta nghĩ cho dù là Trần Kinh thị sát công trường, Thẩm Mộng Lan cũng không thể khẩn trương đến như vậy chứ, sao thế? Trần Kinh ở Kinh Giang có thể ăn thịt người?

Không phải là Thẩm Mộng Lan vừa nãy mới nói, cho dù là Trần Kinh đến công trường thị sát, cô cũng không chút nào nể mặt, sao bây giờ lại đổi rồi?

Thẩm Mộng Lan liếc mắt sang phía Đồ Cương thấy được vẻ nghi hoặc trên mặt ông ta, cô mới đột nhiên nhớ tới những lời của mình ban nãy.

Nhất thời cô hận không thể có cái lỗ để chui xuống.

Trần Kinh người này thật sự là bá đạo, anh ta muốn thị sát cũng chẳng thèm báo trước một tiếng, nói đến là đến, bất thình lình tập kích, không phải là cố ý muốn chỉnh người khác sao?

Cô cố gắng ho khụ khụ, nói: -Cái...cái đó, Đồ...Chú Đồ à. Cái đó...Trần Kinh của Kinh Giang, chúng ta vẫn là cần...cần phải coi trọng. Người này rất có năng lực, ở Kinh Giang nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa ở toàn bộ Sở Giang cũng có uy tín rất cao...

Cho nên, công việc của chúng ta phải nhìn rõ tình huống, vấn đề cụ thể phải phân tích rõ ràng...cái kia...Ách...

Thẩm Mộng Lan ấp a ấp úng hồi lâu, lời nói trước sau không đồng nhất, nói một lời này, cô cảm giác so với ngày thường nói một trăm câu còn khó hơn.

Tốc độ xe rất nhanh

Cũng hơn hai mươi phút, Thẩm Mộng Lan mới đến được công trường Kinh Giang.

Trần Kinh lúc này đang đội mũ bảo hộ, đang quây quần của mọi người đi khảo sát nhà xưởng.

Thẩm Mộng Lan không kịp lấy mũ bảo hộ, dẫn theo một đám người tiến thẳng đến chỗ Trần Kinh.

Cô tiến gần đến nơi, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Trần Kinh đang ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện phiếm với một đám thợ xây, có vẻ hăng say.

Trên tay còn cầm một điếu thuốc rẻ tiền, vừa nhìn là biết là loại thuốc của nông dân hút.

-Đến, châm lên, châm lên! Trần Kinh vừa quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Thẩm Mộng Lan, lại không có chút nào dừng lại, cuối cùng dừng lại trên người Tiếu Hàm.

Thẩm Mộng Lan một câu đang định nói ra, bị nghẹn lại, còn phải nói khó chịu đến chừng nào.

-Giả bộ cái gì, thật là đáng ghét! Thẩm Mộng Lan mắng thầm, trên mặt không thể không tươi cười.

Tiếu Hàm lấy bật lửa châm thuốc cho Trần Kinh, Trần Kinh hít sâu một hơi, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng với công nhân.

Trần Kinh hỏi rất kỹ lưỡng, hỏi thăm tình hình gia đình bọn họ, một ngày bọn họ làm việc mấy tiếng, thu nhập ra sao?

Biết được trong công nhân có người có hộ khẩu ở Thành Trấn, hơn nữa còn là công nhân viên chức thất nghiệp trước kia, hắn vô cùng cao hứng, nói:

Anh rất tốt. Biết nghèo lập tức thay đổi, tự lực cánh sinh. Số lượng công nhân viên chức của chúng ta rất nhiều, chính quyền đang nỗ lực tìm cơ hội việc làm cho công nhân thất nghiệp, nhưng mấu chốt vẫn là thái độ đúng đắn của chính công nhân chúng ta, có gan đi thử sức với công việc lớn, có can đảm hướng cuộc sống tranh đấu.

Anh chính là một tấm gương rất tốt, có thể vất bỏ tự cao, hiểu được lao động là vinh quang, không hề khoa trương mà nói, anh là kiêu ngạo của công nhân viên chức thất nghiệp!

-Rào, rào! Bốn phía tiếng vỗ tay âm thanh vang dội.

Thẩm Mộng Lan giật mình, quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt mọi người tràn ngập tươi cười, nhiệt liệt vỗ tay, dường như không hề để ý đến sự hiện diện của cô.

Cô cắn môi, nghĩ thầm có gì hay mà vỗ tay cơ chứ?

Nếu lao động là vinh quang như vậy, Trần Kinh anh cũng đến công trường làm một ngày? Cũng vinh dự vẻ vang, đúng thật là giả dối.

Làm quan đều là đạo đức giả!

Thẩm Mộng Lan âm thầm đánh giá, hai tay không tự chủ đập vào nhau.

Bởi vì bốn xung quanh đang đánh giá cô.

Bí thư phát biểu vô cùng xuất sắc, mọi người đều vỗ tay, một việc vô cùng đúng đắn, sao lại xuất hiện một người không hiểu chuyện?

Thẩm Mộng Lan không có cách nào, cũng đành phải "rào" "rào" vỗ tay, vỗ một cái, trong lòng mắng thầm một câu.

Cứ như thế, ước chừng mười mấy phút sau, thời gian Trần Kinh nói chuyện mấy lần đều bị cắt đứt bởi tiếng vỗ tay và những lời ủng hộ.

Thẩm Mộng Lan thì không hiểu, những người vỗ tay đương nhiên là muốn nịnh bợ lãnh đạo, nhưng còn cái đám nông dân kia người nào cũng mặt đỏ tía tai như gà chọi, ánh mắt vô cùng kích động, như sắp khóc đến nơi rồi.

Cuối cùng Trần kinh cũng nói chuyện xong, bắt tay với bọn họ, bộ dạng bọn họ vô cùng nhiệt tình, trên mặt tươi cười, vô cùng ham mê mà chân thành.

Mấy câu nói đó có ma lực lớn đến như vậy?

Trong đầu Thẩm Mộng Lan đột nhiên nhảy ra "Lợi hại" hai chữ, cô nghĩ thầm Trần Kinh con người này cũng quá lợi hại rồi.

Thoải mái nói mấy câu, có thể kích động mạnh đến như thế, khiến toàn bộ nhiệt huyết sôi trào. Người như vậy không làm tiết mục gì đó ở đài truyền hình thật sự là đáng tiếc, không có việc gì lại chạy đến công trường, nói cái gì nhân tình thế thái với đám nông dân đầy mồ hôi này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui