Quan Sách

Cuối cùng, Thẩm Mộng Lan cũng có được một cơ hội đến bên cạnh Trần Kinh, cô ngượng ngùng nói:

-Bí thư Trần, tôi thực sự là không biết ngài lại đích thân đến kiểm tra xem xét khu vực xưởng mới của chúng ta, nhận được tin tôi lập tức đến ngay, đến muộn rồi, vô cùng xin lỗi!

Lời nói của Thẩm Mộng Lan rất có quy củ, thái độ thành khẩn vô cùng, bộ dáng kia còn có chút không yên.

Người khác không biết là chuyện gì xảy ra, Bí thư quận ủy khu Tam Hòa-Đổng Quang Vân thì biết rất rõ.

Hôm nay Thẩm Mộng Lan là cố ý trốn tránh cùng lãnh đạo thị sát, biết rõ thời gian lãnh đạo thị sát, lại cố tình bỏ đi trước.

Đổng Quang Vân đã cố ý cho người nhắc nhở cô ta, nhưng cô ta vẫn làm theo ý mình.

Đối với Thẩm Mộng Lan, Đổng Quang Vân bây giờ không thể trêu vào.

Bây giờ người ta là miếng bánh ngon, vì chuyện thu hút Vạn Hải đầu tư, đừng nói những thành phố khác, chính là không biết bao nhiêu người ở Sở Giang đều đỏ mắt với quận Tam Hòa.

Hiện nay chính sách Đổng Quang Vân hoạch định, chính là sáng lập một hoàn cảnh đầu tư tốt nhất cho tập đoàn Vạn Hải, phải dùng thành ý và thực tế hành động để giữ bọn họ lại. Bước tiếp theo, tăng gia sản xuất tăng thu nhập, tập đoàn Vạn Hải sẽ trở thành một kiểu mẫu tiêu biểu.

Cũng chính bởi vì vậy, Đổng Quang Vân không dám gây trở ngại cho Thẩm Mộng Lan.

Nhưng anh ta không thể nghĩ tới, người phụ nữ này đã chạy rồi, nửa đường lại quay trở lại.

Trần Kinh nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, thản nhiên cười, nói:

-Thẩm Tổng, kinh doanh của tập đoàn Vạn Hải càng làm càng lớn, kiểu cách của cô cũng càng ngày càng lớn rồi! Quả là rất khá!

Hắn chuyển chủ đề, nói:

-Đương nhiên, cô bây giờ là thần tài, Kinh Giang chúng tôi là một địa phương nghèo. Một thần tài lớn như vậy đến, không có chút bộ dáng sẽ không đúng, có phải không?

Thẩm Mộng Lan đỏ mặt, nén giận trong lòng.

Ở đây có nhiều người như vậy, Trần Kinh đáng chết này không ngờ lại không cho mình một chút thể diện nào, đây không phải là làm khó dễ mình hay sao?

Dựa theo tính cách của Thẩm Mộng Lan, cô hận không thể ngay lập tức trở mặt với Trần Kinh.

Tuy nhiên chung quy cô vẫn không có gan như vậy, cô cười cười, nói:

-Bí thư Trần, ngài ngàn vạn lần không nên nói như vậy. Hiện tại công việc của tôi cũng nhiều, bản thân kinh nghiệm công tác chưa đủ. Cho nên ở phương diện nào đó có những lúc, khó tránh khỏi sai sót.

Ngài đại nhân không so đo chấp nhặt sai sót của tiểu nhân, ngàn vạn lần không nên chấp nhặt tôi làm gì!

Trần kinh cười ha hả, nói sang chuyện khác:

-Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là nói đùa với cô một chút thôi!

Hắn vỗ tay, nói:

-Tốc độ làm việc của các cô vô cùng nhanh, nhận được đất lập tức khai thác. Dựa theo tiến độ này, nhà xưởng năm nay có thể làm xong. Nhìn thấy sự nhiệt tình của các cô, tôi rất vui mừng, phục hưng của Kinh Giang, các cô có công không nhỏ. Tôi thay mặt cho nhân dân Kinh Giang cảm tạ cô!

Trần Kinh nói như vậy, Thẩm Mộng Lan ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.

Trong ấn tượng của cô, Trần Kinh chưa bao giờ khen ngợi mình cả? Mỗi lần đều là la hét như trâu, động một tí là giáo huấn, hôm nay mặt trời lại mọc từ hướng Tây rồi sao?

Mà những người ở xung quanh đã trợn mắt há mồm từ sớm.

Tính cách của Thẩm Mộng Lan những người cán bộ đứng xung quanh đều hiểu rất rõ, vô cùng ghê gớm.

Quận Tam Hòa cô cũng chỉ cho Đổng Quang Vân một chút thể diện, những người còn lại cô căn bản là không để vào mắt.

Mà lãnh đạo thành phố muốn gặp cô, giọng điệu của cô vô cùng cao, cho dù đối phương là phó chủ tịch thành phốchủ tịch thành phố, muốn gặp cũng phải xem tâm tình của cô thế nào.

Hiện tại người ta rất oai, đang lúc đỏ, trên tay có tiền.

Đến thành phố nào mà người ta chẳng nịnh bợ? Cho nên, mọi người cũng chẳng có biện pháp gì, cũng chỉ tùy theo tính cách của cô.

Nhưng hiện tại có thể nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Mộng Lan đứng trước mặt bí thư Trần, tất cả mọi người không khỏi âm thầm cảm thán.

Khí phách của Bí thư Trần chính là không giống, Thẩm Tổng ngày thường nhiều tiền thế lớn, thái độ kiêu ngạo, ở trước mặt hắn cũng chỉ là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.

Toàn bộ Kinh Giang, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi Trần Kinh là có cái khí phách này.

Trần Kinh với Thẩm Mộng Lan nói chuyện, thư ký Tiêu Hàm bỗng nhiên tiến đến bên Trần Kinh thấp giọng nói:

-Bí thư, điện thoại của ngài, là chủ tịch thành phố gọi đến!

Trần Kinh nhíu mày, lấy điện thoại trong tay Tiếu Hàm, nói:

-Là anh Từ sao? Tôi là Trần Kinh!

-Bí thư, chủ tịch Tỉnh Từ vừa gọi điện thoại đến, nói bên Ngọc Sơn có mấy xí nghiệp cảm thấy rất có hứng thú, ông ta chỉ thị chúng ta nhất định phải nắm bắt cho tốt, phần lớn giao dịch đều là đất thổ cư, không được phạm quy. Tôi đoán chừng khả năng phải bán đấu giá mới được...

Từ Binh nói.

Tâm Trần Kinh trầm xuống, thầm nghĩ những dự đoán của mình quả nhiên không sai, thiêu thân đã đến rồi.

Nói tin tức làm sao lại tiết lộ nhanh đến như vậy, chuẩn xác như vậy, hóa ra là Từ Tự Thanh đã phát huy được tác dụng.

Nụ cười trên mặt Trần Kinh nhạt dần, nói:

-Anh Từ, anh tiếp xúc riêng một chút với bọn họ. Theo như quy củ, bán đấu giá thì đấu giá, không phải là anh nói đối với chúng ta là một chuyện tốt hay sao?

Cúp điện thoại, tâm tình của Trần Kinh bỗng chốc trở nên không tốt.

Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Hàm nói:

-Đi, ở đây xong rồi, chúng ta đi doanh nghiệp tiếp theo!

Không đợi Tiêu Hàm nói, Đổng Quang Vân nhanh chân bước lại, nói:

-Bí thư, thời điểm hiện tại sắp đến giờ đi ăn cơm rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị xong, ngài ở lại ăn bữa cơm thường rồi hẵng đi, tôi biết công việc của ngài bộn bề, nhưng người là sắt, cơm là thép, không ăn cơm thì sao được?

Trần kinh liếc Đổng Quang Vân, nói:

-Anh Đổng, cơm không thể ăn rồi! Hôm nay tôi đến là để xem khu xưởng mới của Vạn Hải, chứ không phải là đến thị sát Quận ủy các anh, anh chuẩn bị cơm làm gì? Không phải là vẽ vời vô ích, vẽ thêm chân cho rắn sao?

Thẩm Mộng Lan đứng bên cạnh nghe, sắc mặt liền thay đổi, vội tiến lại nói:

-Bí thư, ngài hiểu nhầm rồi. Cơm là do chúng tôi chuẩn bị, hôm nay các lãnh đạo đều là khách ở đây, chúng tôi là chủ phải tiếp đãi cẩn thận chứ!

Trần Kinh khóe miệng hơi nhếch lên nói:

-Cơm của ai cũng không ăn.

Hắn nhìn chăm chú về phía Đổng Quang Vân, nói:

-Làm sao tôi lại cảm thấy bây giờ Quận ủy các anh và Vạn Hải thành người một nhà rồi? Công tác của Mặt trận Tổ quốc làm không tồi, quan dân thành một nhà?

Trần Kinh quẳng ra một câu, chân lại bước nhanh về phía xe của mình.

Bí thư Trần đột nhiên tức giận, cục diện trở nên căng thẳng, nhân viên đi theo Trần Kinh hoảng hốt chạy theo, lập tức chạy lên tìm đúng vị trí của mình.

Mà cán bộ Vạn hải và quận Tam Hòa, một đám đứng ngây ra như phỗng, không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

Vẫn là Đổng Quang Vân có kinh nghiệm, nhanh chân đuổi theo, rốt cục cũng tiến lại gần thư ký Tiêu Hàm.

Ông ta hạ thấp giọng nói:

-Thư ký trưởng, hôm nay thật là ngại quá, Bí thư đây là...

Tiêu Hàm quay đầu cười, vỗ vai Đổng Quang Vân, ôn hòa nói:

-Anh Đổng, anh không nên nghĩ nhiều quá. Tâm tình của Bí thư có chút không tốt, không liên quan đến anh!

Nhìn theo đoàn xe của Bí thư Trần đi xa dần.

Đổng Quang Vân thở ra một hơi, không biết Thẩm Mộng Lan từ khi nào đã đến bên, ánh mắt có chút mê man nói:

- Đổng bí thư, Bí thư Trần của các anh thật là khó hầu hạ, niên đại nào rồi, vẫn còn tưởng mình là tuần phủ đại nhân.

Đổng Quang Vân ngẩn người, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, một lúc lâu sau mới bẻ ngón tay nói:

-Tôi nói này Thẩm Tổng, tôi gọi cô là bà cô có được hay không? Về sau cô bảo Đổng đại ca làm trâu làm ngựa đều được, nhưng ngoài miệng ngàn vạn lần nên tích đức một chút, không nên nói những lời ảnh hưởng đến uy tín và hình tượng của Bí thư. Coi như anh Đổng này của cô kính nhờ!

Đổng Quang Vân nói xong, lắc đầu bỏ đi, Thẩm Mộng Lan một người đứng ngây ngốc tại chỗ.

Cô lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía đoàn xe của Trần Kinh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thất bại.

Lúc trước cô còn cảm thấy có tiền là ông lớn rồi, Thẩm Mộng Lan cô thừa tiền rồi, nhưng ở trước mặt Trần Kinh cũng chỉ là cái rắm.

Đừng nhìn thấy Đổng Quang Vân này chịu khó hầu hạ cái đám quan viên này, đấy chỉ là ngoài mặt, Lấy thái độ của Đổng Quang Vân đối với mình so với thái độ anh ta đối với Trần Kinh, đó chính là một cái ở trên trời một cái ở dưới đất.

Thẩm Mộng Lan xuất thân là con vợ lẽ, để ý nhất chính là thân phận và địa vị, trong lòng cũng lưu tâm nhất là hư vinh.

Từ trước đến nay luôn cho rằng mình phải trở thành con cưng của xã hội thượng lưu, muốn được cảm giác chỉ tay năm ngón, vui sướng khi thấy có thể làm cho người ta cúi đầu sưng thần.

Hiện tại cô mới phát hiện mình thật là ấu trĩ, cái gì gọi là thân phận?

Trần Kinh như vậy mới gọi là thân phận, xem xem cục diện vừa nãy.

Trần Kinh sắc mặt thay đổi, đám quan viên khu Tam Hòa thường ngày vẫn biết ăn nói kia, thiếu chút nữa bị dọa cho đái ra quần.

Bình thường Đổng Quang Vân cũng không phải là một hảo hán sao? Xem vừa rồi như vậy, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Tiêu Hàm, cẩn thận từng li từng tí, nói chuyện thanh âm đều biến thành thanh âm của thái giám rồi, chỉ sợ nói lớn hơn tí nữa kinh động đến Trần Kinh.

Thẩm Mộng Lan cắn môi, nắm tay dùng sức xiết chặt.

Trần Kinh! Trần Kinh! Người nam nhân này đúng là ác mộng của mình!



Trụ sở Tỉnh Sở Giang, Chủ tịch tỉnh Từ Tự Thanh trên tay cầm một tấm lưới nhỏ, ông ta lấy tấm lưới cho vào trong hồ cá quấy nhẹ.

Lập tức có mấy con cá vàng bị vây vào trong lưới nhấc lên, cá nhẩy làm bọt nước bắn tung tóe.

Ông ta thản nhiên cười, mang lưới lại một lần nữa dìm vào trong nước, như cá gặp nước, cá lại vui vẻ bắt đầu bơi đi.

Tay ông ta lại làm lại đúng quy trình lúc trước.

Trưởng ban thư ký Tỉnh- Mao Quân Kiến không biết từ khi nào đã đi đến phía sau ông ta, nhẹ giọng gọi một tiếng:

-Chủ tịch tỉnh!

Từ Tự Thanh cũng không dừng lại động tác trên tay, cũng không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:

-Làm sao thế?Lôi Minh Phong lại tìm cậu rồi à?

Mao Quân Kiến gật đầu nói:

-Đúng vậy, con người Lôi Minh Phong ngài hiểu rõ, không đạt được mục đích không bỏ qua, anh ta náo loạn với tôi, thế nào cũng phải gặp được ngài!

Từ Tự Thanh cười lạnh, nói:

-Lúc này anh ta biết gấp rồi à? Ba chân bốn cẳng chạy đến?

Từ Tự Thanh đem ném miếng lưới nhỏ trong tay, quay đầu nói:

-Tiếp tục gạt hắn, cậu nói hai ngày này tôi không rảnh, ngày mai tôi đi thị sát Hành Châu, đang khẩn trương làm công tác chuẩn bị!

Mao Quân Kiến sắc mặt biến đổi, có vẻ rất khó sử.

Lôi Minh Phong là Ủy viên thường vụ, người ta mà phản kháng lại, Mao Quân Kiến có thể chống đỡ lại?

Hơn nữa tính cách của Lôi Minh Phong vô cùng cáu kỉnh...

Từ Tự Thanh dường như nhìn thấy được biểu cảm của Mao Quân Kiến, quay đầu lạnh lùng nói:

-Làm sao vậy? Rất khó xử sao? Lôi Minh Phong người này, chính là nên gạt. Cậu nói thật với cậu ta cũng không sao, cậu ta là một người thông minh, cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Đối với cậu ta tôi nhẫn nhịn đủ rồi. Không có chút tính khí, cho cậu ta chút ngọt ngào, cậu ta liền đạp lên đầu!

Mao Quân Kiến nhìn thấy Từ Tự Thanh nổi giận rồi, anh ta làm sao còn dám nói cái gì.

Anh ta vội vàng gật đầu nói:

-Chủ tịch Tỉnh ngài yên tâm, tôi sẽ sử lý thỏa đáng. Hoàn toàn tuân theo ý của ngày xử lý!

Nhìn theo Mao Quân Kiến biến mất ở cửa, Từ Tự Thanh đưa tay vỗ nhẹ hồ cá, khóe miệng lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo.

Mỉa mai Lôi Minh Phong, đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Sở Giang hiện nay, nếu mà không tự mình có hành động gì, phỏng chừng cũng sẽ bị người ta quên lãng rồi...!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui