Quan Sách

Trên quan trường, khi nào lãnh đạo quán triệt ý đồ, khi nào thì nói chuyện, nói hay không nói, đây đều đáng chú ý.

Có những lời lãnh đạo không tiện nói, ông ta cũng sẽ không nói, có những lời lãnh đạo sẽ không nói thẳng, nhưng kỳ thật đã nói.

Làm Trưởng ban thư ký, mấu chốt chính là phải nắm những tinh túy then chốt ý đồ của lãnh đạo, lĩnh ngộ chính xác được ý đồ của lãnh đạo, đây là bước đầu tiên của Trưởng ban thư ký.

Chỉ làm tốt bước này vẫn chưa được, bởi vì truyền đạt ý đồ cũng rất quan trọng.

Trưởng ban thư ký phải truyền đạt được ý đồ của lãnh đạo, chứ không thể lãnh đạo nói như thế nào, Trưởng ban thư ký liền nói như thế đó.

Trưởng ban thư ký phải luôn cân nhắc suy xét giữ gìn uy tín của lãnh đạo, phải cân nhắc giữ gìn hình tượng lãnh đạo, đồng thời cũng phải cân nhắc giữ gìn quyền uy của mình.

Có nhiều thứ phải đóng khung, đương nhiên cũng là phương thức ý đồ mà Trưởng ban thư ký truyền đạt, đương nhiên là không thể qua loa.

Trên thực tế, Tiếu Hàm vẫn rất chân thành.

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên khi ông ta đến sở làm là xem tài liệu của Trịnh Chấn Đạt.

Trong lòng của ông ta hiểu được, có lẽ qua nửa giờ, Vương Dã sẽ đích thân gọi điện đến.

Tiếu Hàm ngày hôm qua làm vẻ tự cao tự đại trước mặt Kỷ Từ Thiên, hôm nay ông còn có thể tiếp tục tự cao tự đại trước mặt Vương Dã không?

Vương Dã đích thân gọi điện đến, xem như Tiếu Hàm đạt được mục đích rồi.

Giống như chuyện này, ai gọi điện thoại cho ai trước, cũng không thể tùy tiện.

Rõ ràng là Ban tổ chức có vấn đề gì đó, Tiếu Hàm vội vàng gọi điện thoại cho Vương Dã, đây chẳng phải làm cho người ta xem nhẹ sao?

Mà Vương Dã gọi điện thoại đến, vậy không giống với lúc trước, Tiếu Hàm hạ thấp thái độ, đem lại sĩ diện cho Trưởng ban. Như vậy Trưởng ban thư ký mới là Trưởng ban thư ký đoàn kết đồng chí, mới là người đại diện phát ngôn của hình tượng Bí thư.

Bí thư hiện tại nhấn mạnh cái gì? Nhấn mạnh chính là đoàn kết.

Bí thư cũng rất chú trọng sự đoàn kết đồng chí, Tiếu Hàm phải truyền ra ngoài hình tượng này của Bí thư.

Việc này của Trịnh Chấn Đạt, Tiếu Hàm nói thế nào với Vương Dã?

Chẳng lẽ nói đêm qua Bí Thư và Trịnh Chấn Đạt cùng nhau mở tiệc chiêu đãi ông chủ ăn cơm, trên tiệc rượu này Chủ tịch huyện này nịnh nọt ông chủ người ta, làm cho Bí thư không vui sao?

Không nói đến lý do này đứng không vững, bởi vì hiện tại Bí thư Trần nhấn mạnh chính là chế độ quản người, chế độ tuyển người. Bí thư Trần một khi không vui, sẽ chặn đường thăng tiến của Chủ tịch, đây là chế độ tuyển người sao?

Đây là hống hách bá đạo của Bí thư, muốn độc đoán rồi hả?

Huống chi nói như vậy còn khiến người ta suy nghĩ không tốt.

Bí thư có phải trong bữa tiệc bị người khinh thị, quê quá hóa khùng cho nên trả thù phải không?

Bí thư có phải lòng dạ quá hẹp hòi không? Không chấp nhận cán bộ phía dưới có tài.

Hay là Bí thư có quá bảo thủ, cổ hủ rồi hả? Cảm thấy có trắc trở trong việc lãnh ngộ cán bộ công bộc?

Dù sao, liên tưởng nào cũng có khả năng, Tiếu Hàm đều phải nghĩ đến những thứ này.

Tiếu Hàm nhìn chằm chằm tài liệu của Trịnh Chấn Đạt, lật qua lật lại xem, tốc độ suy nghĩ của ông ta rất nhanh, cũng không tốn quá nhiều thời gian, ông ta đã mỉm cười.

Mà đúng lúc này, điện thoại trên bàn liền vang lên.

Ông ta nghe điện thoại, may mắn thế nào, là Vương Dã gọi tới

Tiếu Hàm vội đứng dậy cười nói:

- Chao ôi, Trưởng ban Vương, điện thoại của ngài thật là đúng lúc. Tôi đang muốn đến văn phòng Bí thư báo cáo công việc, ngài điện thoại vừa lúc kịp lúc, ha hả.

Vương Dã ở đầu bên kia điện thoại thản nhiên cười nói:

- Vậy thật trùng hợp. Trưởng ban thư ký, mục đích tôi gọi đến anh hẳn là biết rõ. Bí thư cung cấp danh sách của chúng tôi, cuối cùng là không ổn ở phương diện nào, anh nói mắt chúng tôi đen như vậy có thể làm rõ được sao?

Thời điểm mấu chốt vẫn là nhờ anh chỉ điểm một chút. Anh cũng đừng có giấu tôi.

Tính tình Vương Dã ngay thẳng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tiếu Hàm ngượng ngùng cười cười, sắc mặt có chút xấu hổ, ông ta hắng giọng một cái nói:

- Trưởng ban Vương, anh chì chiết tôi rồi. Tôi cả đêm qua vẫn nghĩ đến chuyện này. Tôi cảm thấy Bí thư vẫn chưa thật sự yên tâm với công việc của Lang Châu.

Trưởng ban Vương, anh có biết, trong thành phố đưa ra quy hoạch lớn với Lang Châu.

Đến lúc đó sẽ liên lụy tới việc di dân, xây dựng công trình lớn, đến lúc đó, công việc quần chúng, công việc tuyên truyền, vận hành hạng mục lớn vv…, đều cần địa phương cán bộ phối hợp.

Trọng trách sẽ rất nặng, tôi đoán ý của Bí thư, vẫn là hy vọng có thể phái cán bộ cónhiều kinh nghiệm, thành thục đi đảm nhiệm công việc của Lang Châu.

Tiếu Hàm cười ha hả nói:

- Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân tôi, cũng không biết đúng hay không. Nếu Trưởng ban Vương không nói đến những điều này, tôi còn thật không dám nói lung tung. Dù sao liên lụy đến công việc điều động của nhân vật số một là chuyện lớn.

Huống chi Bí thư huyện ủy vẫn là cán bộ quản Tỉnh, lại phải cực kỳ thận trọng, phớt lờ không được.

Vương Dã ở đầu bên kia điện thoại ngẩn người, sau một lúc lâu, nói:

- Trưởng ban thư ký, tôi biết rồi. Bí thư suy xét rất chu đáo, là chúng ta công tác sơ sót. Chuyện này cảm ơn anh đã chỉ điểm rõ, xem như lão Vương nợ anh một ân tình.

Vương Dã cúp điện thoại, Tiếu Hàm lạnh lùng cười.

Thật may Vương Dã gọi điện cho ông ta, nếu gọi điện thoại tìm Đơn Kiến Hoa trưng cầu ý kiến, phỏng chừng mãi không giải được kết quả này.

Vừa rồi Tiếu Hàm xem tài liệu của Trịnh Chấn Đạt, người này trước kia qua lại gần với Đơn Kiến Hoa, ông ta đề bạt Phó chủ tịch huyện, sau đó đảm nhiệm Chủ tịch huyện, sau lưng đều có bóng dáng của Bí thư Đơn.

Lần này điều chỉnh ông ta nhậm chức Bí thư huyện ủy, phỏng chừng cũng là sau lưng có Đơn Kiến Hoa chống đỡ.

Ủng hộ mạnh mẽ Phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng, ban Tổ chức Vương Dã sao lại không nể mặt?

Cho nên Vương Dã nói từ cảm ơn, Tiếu Hàm hoàn toàn thản nhiên.

Bởi vì vốn việc đề danh của Trịnh Chấn Đạt có vấn đề, dựa theo nguyên tắc chọn người của Bí thư Trần, người này còn thiếu điểm hỏa hậu.

Bất kể từ kinh nghiệm lý lịch hay là năng lực mà nói, cũng chưa đù chức trách đảm nhiệm Bí thư huyện ủy.

Nghĩ đến đây, Tiếu Hàm nghĩ thầm rằng Bí thư Trần nhận thức ngườirất chuẩn.

Chỉ dùng bữa cơm, là hắn có thể nhìn ra không thể trọng dụng Trịnh Chấn Đạt, ánh mắt độc đáo à.

...

Sở Giang, tiểu khu hoa viên Sở Giang đối diện Giang Môn, tiểu khu có hai mươi lầu nằm trong vườn hoa.

Hiện tại đúng là mùa hè, mùa hè đến nước sông xanh biếc, vào lúc thời điểm mặt trời mọc, khi mặt trời mọc hoa của Sở Giang nở đỏ thắm, ngồi ở trên ban công, thưởng thức này hoa nở rực rỡ, trời nước một màu rất đẹp, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Anh em Hầu Thị dùng điểm tâm trong hoa viên, tâm tình Hầu Quan Trung rất tuyệt, anh ta duỗi lưng mỏi, nhìn cảnh nói:

- Hầu Lâm à, đã nhiều năm không về Sở Giang rồi. Sở Giang thật đẹp, gần đây anh nghỉ ngơi rất tốt, thực sự cảm giác như được về nhà.

Lông mày Hầu Lâm nhíu lại, nói:

- Anh, là sở người con gái đẹp họ Vương kia của Sở Thành nhìn qua rất đẹp, khiến cho anh vui đến quên cả trời đất.

Hầu Quan Trung ngẩn người, cười nói:

- Tiểu tử này, còn nói móc anh à. Chú còn mạnh hơn anh à? Vừa về Sở Giang liền chạy đến trường nghệ thuật, anh nói tiểu tử chẳng phải khẩu vị của chú cũng thay đồi rồi sao? Như thế nào lại muốn hạ thủ vi thành niên vậy?

Hầu Lâm cười ha hả, nói:

- Được rồi, anh hai đừng cười em. Hơn nữa, em khác anh, ngươi không có chị dâu sao? Em độc thân một mình tìm bạn gái là bình thường.

Hầu Quan nói nữa chừng:

- Em đây là đang giáo huấn anhsao? Người đàn ông ai quy củ trông coi bà xã sống hay sao? Đó là không tiền đồ.

Anh ta dừng một chút, nói:

- Đúng rồi, chú mới sáng sớm chạy đến chỗ anh làm gì? Có chuyện gì à?

Hầu Lâm nghiêm mặt, bưng lên ly sữ uống một húp sau lại nói:

- Anh, em cảm thấy Kinh Giang chuyện đó, vẫn là không ổn. Em cảm thấy chúng ta đã đi sai đường rồi?

Hầu Quan Trung ngẩn người, nói:

- Làm sao vậy? Làm sao lại nói sai đường rồi hả? Thương trường như là chiến trường, chính là hư hư thật thật, chú phải hiểu, đối thủ của chúng ta là tập đoàn Âu Lãng. Chúng ta tuy rằng có chút thực lực, nhưng có thể đối chọi với tập đoàn Âu Lãng ương ngạnh sao?

Như bây giờ tốt nhất, chúng ta ngoài mặt đấu thầu Kinh Giang. Trên thực tế chúng ta nhắm vào Sở Giang.

Khiến Âu Lãng gỡ bò Kinh Giang xuống, chúng ta bắt núi ngọc Sở Giang, đến lúc đó chúng ta là có thể sớm khai thác, phát triển, khiến cho Âu Lãng bị bại rối tinh rối mù.

Hầu Quan Trung nói rất kích động, ánh mắt nhìn ngoài sông, tâm tình rất sung sướng.

Bỗng nhiên, anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm hầu Lâm nói:

- Anh nói hầu Lâm, chú không phải là bởi vì bị thành ý của Chủ tịch huyện Trịnh kia làm cảm động rồi chứ? Tiểu tử này, chính là lòng mềm yếu, làm việc mà không liều thì làm sao thành công được?

Hầu Lâm lắc đầu nói:

- Anh, họ Trịnh là cái đếch gì. Sao em phải vì thành ý của ông ta mà cảm động chứ? Em. Em là lo lắng Trần Kinh…

- Trần Kinh?

Hầu Quang Trung mở to mắt nhìn chằm chằm Hầu Lâm, bỗng nhiên cười ha ha, nói:

- Anh nói tâm lý của chú bị Trần Kinh ảnh hưởng. Trước kia chẳng phải là bị Trần Kinh chỉnh đến sợ à? Chúng ta lựa chọn đầu tư chỗ nào, đầu tiên là lấy công ty của chúng ta làm trọng.

Trần Kinh hắn có ba đầu sáu tay phải không? Còn can thiệp công ty của chúng ta phải đầu tư đến chỗ nào à?

Hơn nữa, anh em chúng ta còn là anh em Hầu Thị năm đó phải không? Chú xem một chút hiện tại thái độ người khác đến Sở Giang, vì sao người khác có thái độ này? Nguyên nhân là bởi vì chúng ta có tài chính.

Có tiền đó là cha hiểu chưa?

Hầu Quan Trung vỗ vai Hầu Lâm nói:

- Ông em, chú tự tin một chút. Đừng động một chút lại nghi thần nghi quỷ. Anh không nói gạt chú, đối vời Trần Kinh này anh sớm đã có cái nhìn rồi, cậu ta là cái gì? Một Bí thư Thành ủy rất giỏi sao?

Hắn nếu quá đáng, chú có tin anh sẽ va chạm với hắn không.

Bây giờ là xã hội gì? Còn ai không dám nể mặt anh em chúng ta chứ?

Hơn nữa, trong nhà còn có lão nhân chống đỡ rồi, Trần Kinh nếu thông minh mà nói..., cũng sẽ không trêu chọc vào anh em của chúng ta.

Hầu Lâm cau mày nói:

- Vậy nếu hắn không thông minh thì sao?

Sắc mặt Hầu Quan Trung trắng bệch, nói:

- Hắn nếu không thông minh, anh cho hắn xong đời ở Sở Giang. Chú cho rằng là nhưng ngày sau này của hắn dễ vượt qua sao? Trước kia chú Từ rất thích hắn, nhưng mối quan hệ giữa hắn và chú Từ cương. Quan hệ của hắn và Lã Quân Năm cũng kém.

- Ngũ Đại Minh à này? Hắn có quan hệ gì với Ngũ Đại Minh chứ?

Hầu Lâm bình tĩnh nói.

- Ngũ Đại Minh? Hầu Quan Trung cười ha hả, nói:

- Ngũ Đại Minh là cái gì? Năm đó khi Sa Minh Đức còn, ông ta còn có thể ưỡn một cái, hiện tại ai vì ông ta nói chuyện? Chú nói vì sao Sở Giang vẫn loạn như vậy? Cũng là bởi vì căn cơ của Ngũ Đại Minh quá nhỏ bé, khống chế không được cục diện.

Với tư lịch của ông ta, trước mặt lão nhân chúng ta còn phải xưng lão nhân chúng ta một tiếng là lãnh đạo à.

Chú yên tâm Hầu Lâm, anh không chiến đấu nếu không nắm chắc. Chuyện trong chính trị anh không dính vào, chúng ta là cầu tài tới.

Chỉ cần có thể nắm được Sở Thành, chúng ta chiếm cứ tuyệt đối tiên cơ, chuyện trong quan trường mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì náo động như có quan hệ gì chúng ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui