Quan Sách

Thời tiết Kinh Giang rất tốt, mùa xuân đã qua, những cây đào trong sân của Thành ủy bắt đầu tàn lụi, những cánh hoa bay khắp trời.

Hương hoa hòa lẫn với mùi bùn mùa xuân thổi vào mặt, thấm vào ruột gan, làm lòng người vui tươi thoải mái.

Tiếu Hàm đang bước đi trong sân Thành ủy, khuôn mặt vui vẻ, sắc mặt hồng hào.

Hôm qua ông ta bị Bí thư Trần quạt một trận, trở về mà trong lòng không phục.

Buổi tối ông ta liền hẹn Cục trưởng Cục công an uống rượu, quan hệ với Thang Dịch Dương, Tiếu Hàm dồn hết tâm sức kinh doanh từ lâu.

Toàn Kinh Giang này đều biết Thang Dịch Dương là người mà Trần Kinh tín nhiệm nhất. Tiếu Hàm muốn thân với Trần Kinh, có thể không tạo quan hệ tốt với Thang Dịch Dương sao?

Làm ăn với nhau lâu như vậy, quan hệ giữa hai người họ đã rất thân thiết rồi. Thang Dịch Dương là một người tính tình thẳng thắng, cũng rất nghiêm túc, bắt đầu giao thiệp với anh ta thì có chút khó khăn.

Nhưng tiếp xúc lâu, Tiếu Hàm đánh giá Thang Dịch Dương rất cao. Tuy Thang Dịch Dương ko thể so với Trần Kinh, nhưng người này cũng là một người có tính tích cực cao trong công việc, có nguyên tắc lanh đạo rất tốt. Đây có thể cũng là nguyên nhân mà Bí thư tín nhiệm anh ta.

Tiếu Hàm gọi một bàn đồ ăn, hai người đối diện, uống rượu luân phiên nhau. Tiếu Hàm liền đem việc ông ta bị Bí thư Trần phê bình nói với Thang Dịch Dương, tỏ vẻ cực kì đau khổ.

Không ngờ Thang Dịch Dương vừa nghe những lời này của Tiếu Hàm thì không thèm để ý chút nào, nói:

- Trưởng Ban thư kí à, ông đa nghi quá đấy! Bị Bí thư phê bình vậy thì có gì đâu. Những người làm công như chúng ta, có người nào mà không bị mắng chứ. Con người Bí thư tính cách vậy đó.

Bí thư là người bình thường không phê bình ai, ông nghĩ xem cả ngày hắn bận như vậy, một ngày gặp biết bao nhiêu là chuyện không vừa ý?

Nếu mỗi một chuyện hắn đều nổi giận, đều phê bình người khác. Vậy thì hắn còn không trở thành một thùng thuốc nổ sao?

Thang Dịch Dương nói xong, nâng chén rượu lên nói:

- Nào, chúng ta cùng cạn một ly đi! Một chút chuyện nhỏ như vậy không đáng nói đâu, cũng không đáng để trong lòng. Tôi nói ông nghe, trước đây lúc Bí thư ở Đức Cao có mấy người cán bộ như vậy, không bị Bí thư phê bình thì trong lòng bức bối hay sao ấy!

Ông nói xem, nếu tôi phạm phải sai lầm gì, đâm chọt ai, Bí thư đều phê bình tôi nghiêm khắc. Tôi nghĩ cả Kinh Giang chắc tôi cũng không thể tiếp tục nấn ná lại đâu, bỏ đi sớm rồi đấy chứ!

Ông nói đây có phải là đạo lí không?

Tiếu Hàm nâng chén rượu lên cạn một hớp với Thang Dịch Dương, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Rất lâu sau, ông ta mới nghiền ngẫm tỉ mỉ những lời nói của Thang Dịch Dương, tỏ vẻ rằng đó thật sự là đạo lí!

Sau khi Bí thư đến Kinh Giang luôn là một người tốt tính trong trí nhớ của Tiếu Hàm. Anh ta cũng thân với Thang Dịch Dương, mà có lúc đang làm việc còn giơ tay múa chân mắng Thang Dịch Dương làm việc bất lực.

Những người khác mà phạm sai lầm thì anh ta càng tức giận hơn. Bí thư Trần nhiều lắm là sắc mặt có chút khó coi, nhưng trước giờ chưa mắng ai.

Nghĩ như vậy nên có một chút hưng phấn khó tả tràn ngập trong lòng Tiếu Hàm.

Vì đột nhiên ông ta ý thức được hôm qua Bí thư phê bình ông ta nặng vậy, ý là như thế nào?

Ý là địa vị của ông ta trong lòng Bí thư bất giác đã âm thầm thay đổi rồi.

Buổi tối về nhà, Tiếu Hàm nằm trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được, liền cân nhắc về những lời nói của Thang Dịch Dương. Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy thật là có chuyện như vậy.

Bởi vì hôm nay Bí thư Trần ngoài việc phê bình ông ta, mắng ông ta một trận ra, chẳng phải không có việc gì khác sao?

Trước đây mỗi lần Tiếu Hàm phạm lổi, Trần Kinh luôn luôn nói chuyện nhẹ nhàng với ông ta, nhưng mà trở về trong lòng Tiếu Hàm lại vô cùng trống rỗng, thật sự hốt hoảng.

Không phải hôm nay không có cảm giác này sao?

Càng nghĩ ông ta càng hưng phấn, càng nghĩ càng kích động. Ông ta cũng là nguyên Trưởng Ban thư kí, trải qua phong ba bão táp với lãnh đạo, trước giờ chưa có vị lãnh đạo nào làm ông ta kích động như vậy.

Không thể không nói, trong lòng Tiếu Hàm, Trần Kinh có địa vị mà trước mắt không ai có thể thay thế được.

Bí thư Trần là một người làm việc giỏi, làm việc lớn lớn, trời sinh đã có khí chất ngang tàng, dám làm, dám mạo hiểm.

Đừng nói đến vấn đề khó khăn của Kinh Giang, cho dù là vấn đề khó khăn của cả Sở Giang này thì Trần Kinh cũng không hề e sợ.

Ngoại trừ Bí thư Ngũ ra, mấy vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Sở Giang như Từ Tự Thanh, Lã Quân Niên, Uông Minh Phong, người nào không phải là nhân vật lợi hại chứ. Trần Kinh có thể đối đầu với họ mà khí thế ngút trời. Nhìn khắp cả tỉnh Sở Giang này, có mấy cán bộ làm được điều đó cơ chứ.

Ngoài ra, Bí thư Thành ủy Sở Giang hô mưa gọi gió, cũng là một nhân vật lợi hại, ngang ngược càn rỡ. Ở trong khu đông dân, khu tự trị đều luôn là nhân vật hàng đầu duy nhất.

Nhưng ông ta có đấu vài lần với Kinh Giang, Trần Kinh lại để ông ta chiếm được bao nhiêu lợi ích vậy sao?

Trước đây Tiếu Hàm tiếp cận Trần Kinh là vì muốn có người che chở, là vì củng cố địa vị của ông ta.

Nhưng đi theo tiếp xúc với Trần Kinh lâu ngày, thời gian ở bên cạnh Trần Kinh càng lâu, ông ta dần dần chịu ảnh hưởng càng lớn từ Trần Kinh, không biết lúc nào, từ sâu trong lòng ông ta đã mơ hồ trở nên sùng bái Trần Kinh rồi.

Nhất là ông ta càng ngày càng cảm nhận được trong lòng Trần Kinh có tham vọng to lớn và hoài bão cao xa.

Có lúc ông ta nghĩ rằng có thể được đi theo Bí thư làm những việc lớn, như vậy cũng chính là may mắn và vinh hạnh cả đời này của ông ta rồi.

Mà lo lắng duy nhất của ông ta chính là ý đồ của Bí thư Trần không thể đoán được, ông ta cũng cảm thấy Bí thư Trần không thể tin tưởng được.

Mà bây giờ ông ta đã bị một tràng khuyên bảo của Thẩm Dịch Dương, bị Trần Kinh mắng một trận, ngược lại có thể sáng tỏ thông suốt rồi.

Lúc trước đủ loại nghi ngờ, trong lòng nhiều cảm xúc mạnh mẽ, hừng hực như lửa làm cho ông ta trở nên nóng nảy.

Nửa đêm ông ta không ngủ được, bà vợ luống tuổi trong nhà không nhịn được cằn nhằn, càu nhàu muốn đạp ông ta một phát xuống giường.

Nếu như là lúc trước, Tiếu Hàm nhất định sẽ rất tức giận, trong nhà thể nào cũng bị chấn động một hồi.

Nhưng hôm nay tâm tình ông ta rất tốt, không những không nổi giận, ngược lại còn cảm thấy người phụ nữ luống tuổi này rất chi là thuận mắt.

Ông ta ông vợ từ đằng sau, an ủi một chút, dưới chỗ kín đã hết việc rất lâu cũng như kì tích, khôi phục trở lại đầy sức sống.

Ông ta cũng không mất hứng, thúc ngựa lên tận đỉnh, giày vò nhiều lần mới làm lại nhiều lần cho bà vợ khóc lên kêu cha gọi mẹ mới tiến vào.

Mà “hạn hán” đã lâu gặp được người vợ này, trái ngược với tính nết nóng nảy, hấp tấp, tồi tệ hồi trước, bây giờ lại như một cô gái nhỏ khép nép nằm trong lòng ông ta, hai người ôm nhau ngủ đến trời sáng.



Thẩm Mộng Lan mang giày cao gót, bới mái tóc dài lên cao, chầm chậm bước tới văn phòng.

Vừa vào cửa cô liền thấy nụ cười ngọt ngào của cô thư kí Maggie, cô sững một cái, nói:

- Cô Maggie nè, cười gì mà ngọt thế?

Maggie nhìn chằm chằm cô, nói:

- Chủ tịch, mấy ngày này chị lại được nhận hoa kìa, 999 đóa hồng đó nha!

Maggie chỉ tay về phía bàn làm việc, Thẩm Mộng Lan mới phát hiện đám bông hồng kia che cả cái bàn lại rồi. Hoa hồng như lửa, xinh đẹp tươi mát, nhìn lại đẹp như vậy, rực rỡ như vậy.

Thẩm Mộng Lan cười nhạt, chậm rãi đi đến bên bàn làm việc. Trên đó có một tờ giấy ghi:

- Mộng Lan, hi vọng rằng 999 đóa hồng này sẽ đem lại cho em những giấc mơ đẹp mỗi ngày.

Ở dưới còn kí tên:

- Hầu.

Thẩm Mộng Lan giật tờ giấy xuống hào hứng nhìn, sau đó giơ tay ngắt một cánh hoa để trong bàn tay, ánh mắt nheo lại thành một đường nhỏ.

Maggie lại gần cười tủm tỉm nói:

- Sao vậy? Thẩm tổng, cảm động rồi à?

Thẩm Mộng Lan bóp cánh hoa cầm trong tay đến nhăn nhúm, thả xuống đất, nói:

- Maggie, cô không biết khi đến công ty thì tôi phải làm việc sao? Cô bày hoa lên đầy cả bàn tôi như vậy, cô có để cho tôi làm việc không hả? Cho dù là bất cứ lúc nào, cô làm ơn nhớ trách nhiệm công việc của mình dùm tôi, tôi tinh là cô ở Hồng Công nhiều năm như vậy, cũng là một thư kí có tố chất và được dạy dỗ đàng hoàng chứ nhỉ.

Nụ cười trên môi Maggie đông cứng lại, cô ta sững người rồi vội vàng gật đầu nói:

- Xin lỗi chị, Thẩm đổng, tôi dọn dẹp ngay đây!

999 bông hồng bị dọn sạch, Maggie mệt mỏi đến nỗi trên trán đầy mồ hôi.

Cô ta cẩn thận bưng một ly cafe đến cho Thẩm Mộng Lan rồi chầm chậm bước ra ngoài.

Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, quắt miệng quát một trận:

- Thật là một bà cô không có tình cảm mà, người đàn bà này không phải là không có cảm giác với đàn ông đó chứ?

Cô ta giậm chân mạnh:

- Lòng chân thành bị coi là lòng lang dạ thú, tôi trù cô cả đời này không có ai yêu.

Cô ta nói xong, nhnh chóng bước đến bên cầu thang rồi mất tăm mất dạng.

Rất lâu sau, Thẩm Mộng Lan mới từ từ đẩy cửa ra, mắt nhìn chằm chằm vào nơi mà Maggie đã khuất dạng, sắc mặt cực kì khó coi.

Cô trở lại bàn làm việc và trở lại là chính mình, tâm trạng có chút lộn xộn, mặt ủ mày chau.

Maggie không phải là người của cô, đây là chuyện mà cô đã biết từ sớm.

Nhưng người phụ nữ này nói cái thể loại gì vậy chứ? Trù cô cả đời này không có ai yêu hả?

Vừa nghĩ tới chuyện cả đời, trong lòng Thẩm Mộng Lan không khỏi buồn bã. Từ nhỏ đến lớn, cô đã có được bao nhiêu tình yêu thương?

Trong trí nhớ của cô, dù là một lần cũng không có.

Cho nên trời sinh cô rất mẫn cảm, trời sinh cô rất thù địch người khác, trời sinh cô không tin tưởng bất kì ai.

Từ lúc cô bắt đầu học Đại học, những người theo đuổi cô cũng không ít, đủ kiểu theo đuổi cả. Cô cũng đã từng chứng kiến rất nhiều rất nhiều, kiểu cưa gái cũ xì của Hầu Lâm thì vốn dĩ chẳng là cái gì hết.

Nhưng không có một ngoại lệ nào, trước nay cô chưa từng nhận bất cứ món quà nào.

Trước kia xung quanh cô cũng có rất nhiều lời đồn nhảm, ác ý, nói cô tâm lí biến thái, không có cảm giác với đàn ông, có thể là một người bị lệch giới tính.

Lúc đó, cô gặp phải những lời chỉ trích như vậy cũng chỉ cười nhạt một cái, trước giờ chưa từng để tâm.

Nhưng mà hôm nay, vào giờ phút này, những lời nói bất thình lình của cô thư kí đã làm cô bỗng nhiên cảm thấy rất chi là không vui rồi.

Giới tính của bản thân cô là gì, cô biết rất rõ. Nhưng đối với đàn ông, rốt cuộc là cô thích loại đàn ông nào?

Vừa nghĩ đến vấn đề này, trong đầu cô đã rất hỗn loạn, sau đó cảm xúc sẽ trở nên không ổn định.

Trong lòng cô dường như có một hình ảnh, hình ảnh đó từ mơ hồ đến rõ ràng, không ngờ lúc người đó xuất hiện trong đầu cô thì cô lại sợ hãi, gạt phăng nó đi theo bản năng.

- Trần Kinh!

Cô lẩm bẩm hai chữ, nắm chặt hai bàn tay của mình, hoa đã tàn lụi, mà chút hương còn lại vẫn ở đây.

- Đàn ông ư, đàn ông gì chứ! Phiền chết được!

Cô vẫy vẫy tay, chiếc điện thoại trên bàn bắt đầu rung lên.

Cô thờ ơ cầm điện thoại lên nghe máy, trên màn hình hiện lên dòng chữ:

- Thượng tá Thu Nhược Hàn.

Cô hơi thất thần, vội vàng nghe điện thoại.

- Sao? Ngài muốn đến Sở Giang à? Không vấn đề gì, không vấn đề gì, tôi là chủ nhà, tôi nhất định sẽ tiếp đại chu đáo!

Thẩm Mộng Lan nói lớn, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một Thu Nhược Hàn tư thế hiên ngang, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt đang suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui