Quan Sách

Đêm đến, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.

Mưa xối xả qua bao nhiêu ngày âm u, cuối cùng hôm nay cũng đã trút xuống.

Trần Kinh nằm trên giường, mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang réo rắt vang lên, Trần Kinh thò tay ra với lấy điện thoại, ấn nút trả lời, mắt nhắm mắt mở nói:

- Ai vậy?

- Bí thư…

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiếu Hàm, ngữ khí có chút cấp bách:

- Tam Hòa xảy ra chuyện rồi, công nông dân của Lãng Châu gây rối, đập phá nhà xưởng của tập đoàn Vạn Hải mới tu sửa.

- Cái gì?

Trần Kinh lăn lông lốc trên giường bò dậy, nói:

- Chuyện thế nào? Xảy ra từ lúc nào vậy?

Tiếu Hàm nói:

- Tôi cũng vừa mới nhận được báo cáo của bên Tam Hòa, Đổng Quang Vân đích thân gọi điện thoại đến, chuyện chắc cũng không nhỏ, tôi đã gọi điện cho Cục thành phố, Cục thành phố đang điều động cảnh sát đến trợ giúp. Bên ngoài mưa rất to, hành động cũng không tiện, trước mắt tình hình tiếp theo thế nào tôi vẫn… không rõ lắm…

Trần Kinh cau mày nói:

- Đã có thương vong gì về nhân viên hay chưa? Anh lập tức gọi điện báo cho Thang Dịch Dương biết, nói với anh ra nhất định phải khống chế được cục diện, nhất định không để xảy ra thương vong nhân viên. Phải mau chóng khống chế được tình hình!

Tiếu Hàm nghiêm túc nói:

- Tôi lập tức sẽ gọi điện bố trí, trước mắt tình hình thương vong thế nào còn chưa biết, tôi cũng đã gọi điện báo cho chủ tịch thành phố Từ biết rồi, ông ấy đang cấp tốc đến hiện trường!

Trần Kinh ồ một tiếng, đột nhiên đập mạnh vào đầu giường.

- Bảo Lão Hà đến đón tôi ngay lập tức, tôi phải đến Tam Hòa, chúng ta gặp nhau ở Tam Hòa!

Trần Kinh quả quyết nói.

Mưa to như này, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện, điều này khiến Trần Kinh ngửi thấy mùi nghiêm nghị.

Kinh Giang vừa mới giải quyết xong một chuyện lớn, giải quyết vấn đề xưởng đóng tàu. Nhân dân toàn thành phố rất ủng hộ, trên dưới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều rất phấn chấn, chúc mừng liên tiếp vài ngày, Trần Kinh mơ hồ cảm thấy không khí bây giờ có chút không đúng, có một số cán bộ khác đang lên mặt làm cao.

Trên dưới toàn thành phố tràn ngập cảm xúc kiêu ngạo tự mãn.

Mấy ngày nay Trần Kinh đang chuẩn bị xem làm thế nào để áp chế loại cảm xúc này xuống, không ngờ cách của hắn còn chữa nghĩ ra, thì Tam Hòa đã xảy ra chuyện này rồi.

Hắn chỉ có thể cảm thán, bản thân mình trên con đường nắm quyền Kinh Giang long đong lận đận, không thuận buồm xuôi gió chút nào.

Mỗi khi có chút đột phá nhỏ, lại lập tức mọc ra chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, hơn nữa có nhiều lúc, phiền toái không nhỏ.

Lão Hà tới rất nhanh, đi cùng ông ta là phó trưởng ban thư ký Sầm Lâm.

Trên xe, Sầm Lâm báo cáo với Trần Kinh về tình hình mới nhất nắm được của Tam Hòa.

Công nông dân gây rối lần này, nguyên nhân là vì đơn vị thầu xây dựng công ty hữu hạn xây dựng công trình Vĩnh Cố Sở Giang của tập đoàn Vạn Hải khất nợ tiền lương của công nông dân, mà xế chiều hôm nay, không biết thế nào, bỗng nhiên truyền đến tin đồn, nói tổng giám đốc Vĩnh Cố của công ty xây dựng Vĩnh Cố đã trốn nợ chạy đến Đông Nam Á.

Tin đồn này truyền đến Kinh Giang, lập tức khiến công nông dân phản ứng dữ dội.

Khoảng 5h chiều bọn họ bắt đầu tụ tập ở khu xưởng mới Vạn Hải, khoảng 7h tối, nhân viên công tác hiện trường của Vạn Hải tranh chấp kịch liệt với công nông dân, hiện trường mau chóng rơi vào tình cảnh không thể khống chế được, công nông dân bắt đầu đập phá khu xưởng mới.

Công an quận Tam Hòa mau chóng tới nơi, nhưng chưa thể khống chế được tình thế, chỉ có thể bảo vệ cho vài lãnh đạo chủ chốt của tập đoàn Vạn Hải rút lui.

Trước mắt phó cục trưởng cục thành phố dẫn quân đến hiện trường, tình thể đã nằm trong tầm khống chế, trước mắt vẫn chưa phát hiện nhân viên tử vong, nhưng người bị thương thì có hơn mười người, trong đó có ba người thương nặng.

Trong đó có một quản đốc của tập đoàn Vạn Hải bị người ta dùng đá đánh trúng gáy, vết thương tương đối nghiêm trọng, đã đưa đến bệnh viện Nhân Dân của thành phố cấp cứu rồi.

Nghe Sầm Lâm báo cáo, sắc mặt Trần Kinh liền sầm lại.

Mở miệng liền nói:

- Tam Hòa làm thế nào vậy? 5h đã có người tụ tập gây rối, Đổng Quang Vân bất tài hay sao? Không biết sớm bó trí nhân viên đến hiện trường?

Sầm Lâm trầm mặc không dám lên tiếng, Trần Kinh trong lòng bực bội, nói với lái xe:

- Lão Hà, đi nhanh lên một chút, chúng ta phải đến hiện trường ngay lập tức!

Khi Trần Kinh đến hiện trường, bên ngoài mưa càng nặng hạt hơn.

Quân đội cảnh sát cũng đã phong tỏa hoàn toàn hiện trường rồi, Thang Dịch Dương đích thân dẫn người giải tán đám người gây rối, bắt được người đứng đầu đám gây rối, hiện trường cũng đã được xử lý tương đối rồi.

Từ hiện trường có thể nhìn thấy, nhà xưởng tổn thất không quá nghiêm trọng, nhưng bên trong nhà xưởng đâu đâu cũng là dấu vết đốt cháy.

Có bốn năm chiếc xe con bị lật tung, bên trong bên ngoài hiện trường đâu đâu cũng là dấu vết đánh đập, trong nước mưa vẫn còn vương vấn mùi máu tanh, cực kỳ gay mũi.

Xe của Trần Kinh đỗ lại, trưởng ban thư ký Tiếu Hàm bung một cái ô đi đến mở cửa xe, anh ta thấp giọng nói:

- Đổng Quang Vân bọn họ đang trong phòng họp tạm thời chờ anh rồi!

- Đi qua đó ngay!

Trần Kinh vừa sải bước ra khỏi cửa xe, giơ tay nhận lấy chiếc ô của Tiếu Hàm, mau chóng bước về khu nhà xưởng.

Trong một phòng họp nhỏ, Chủ tịch thành phố Từ Binh, phó bộ trưởng Bộ công an Thang Dịch Dương, Bí thư quận ủy quận Tam Hòa Đổng Quang Vân, chủ tịch Quận Thiếu Ái cùng với một đám cán bộ của quận Tam Hòa cũng đã tề tựu đông đủ.

Trần Kinh bước vào, bộp bộp, dường như tất cả mọi người cùng lúc đứng dậy, động tác cực kỳ đều nhịp, ai nấy sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Trần Kinh hai mắt như điện, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt mỗi ngườ, cuối cùng dừng lại trên người Đổng Quang Vân nói:

- Đổng bí thư, sao lại thế này?

Đổng Quang Van sắc mặt cực kỳ khó coi, nói:

- Bí thư, đều là do chúng tôi nghiệp vụ sơ xuất, không tính được chuyện sẽ xảy ra nghiêm trọng như này. Cũng may Thang bộ trưởng đến kịp thời, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi! May mà, trước mắt cũng chưa có ai tử vong, nhưng...

Trần Kinh đập bàn một cái, nhìn chằm chằm Đổng Quang Vân nói:

- Nói linh tinh! Tôi nói Đổng Quang Vân anh bao năm nay làm thư ký công toi rồi! 5h chiều đã có người tụ tập, anh tại sao không lập tức phân công tổ chức người đến khống chế hiện trường? Còn nữa, anh không khống chế được hiện trường, tại sao không kịp thời báo cáo?

Bị thương mấy chục người, hơn nữa có hơn mười người thương nặng, mấy trăm người bị thương nhẹ, anh có biết chỉ điểm này, nếu như Đổng Quang Vân anh chịu trách nhiệm, thì phải từ chức không?

Đổng Quang Vân mặt đỏ bừng bừng, chậm rãi cúi đầu xuống.

Trần Kinh liếc nhìn mọi người, nói:

- Lập tức sắp xếp công tác giải quyết hậu quả, ngoài ra, phải nghiêm mật phong tỏa tin tức, tuyệt đối không thể chuyện lần này truyền ra ngoài! Còn một điều quan trọng nữa, chính là trấn an công nông dân, phải xử lý nghiêm túc đối với người gây sự.

Chỉ có người thực sự có hiềm nghi cố ý gây chuyện, mới có thể bắt bớ tạm giữ, đối với những người bị bịt mắt, bị người ta xúi giục, phải cố gắng thông qua cách thuyết phục giáo dục để trấn an, tuyệt đối không được có động tác quá mạnh, không nói đạo lý, khiến nổi loạn!

Tại hiện trường Trần Kinh sau khi làm một loạt chỉ thị khẩn cấp, hắn cùng Tiếu Hàm lập tức cả đêm đi đến bệnh viên Nhân Dân.

Trong bệnh viện Nhân Dân, trước mắt có hơn 30 người bị thương.

Trong đó có ba người bị thương rất nặng, đã được cho vào phòng cấp cứu rồi, viện trưởng Thẩm Diệu Đình của bệnh viện là một người cao béo khoảng hơn năm mươi tuổi.

Ông ta rất nghiêm túc báo cáo cho Trần Kinh biết về tình hình chữa trị bệnh nhân trước mắt, sau đó ưỡn ngực nói:

- Bí thư, anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định tập trung những nguồn chữa trị tốt nhất để cứu những người bị thương. Vừa nãy chúng tôi đã liên hệ với y khoa tỉnh và hai giáo sư ngoại khoa của bệnh viện.

Bọn họ trong vòng 10 phút nữa đến đây, có bọn họ đích taahn phẫu thuật cho những người này, thì tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn chút!

Trần Kinh gật đầu nói:

- Các anh sắp xếp rất thỏa đáng, phải bằng bất cứ giá nào, thực hiện tốt công tác chữa trị cứu bọn họ! Nhất là những người bị thương nặng, tuyệt đối phải tận tâm tận lực!

Hắn dừng lại một chút rồi nói:

- Được chứ, các anh lập tức đi làm đi, tôi và trưởng thư ký Tiếu Hàm đi thăm bệnh nhân một chút!

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của Bệnh viện Nhân Dân.

Thẩm Mộng Lan một tay bưng lấy chân, mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khổ sở đến mức mặt nhăn mày nhó.

- Cô nhẹ tay một chút, nhẹ tay thôi! Làm gì có người lóng ngóng như cô thế này? Cô coi tôi là xoắn quẩy sao? Thích xoay thế nào thì xoay?

Thẩm Mộng Lan tức giận với bác sĩ.

Tâm trạng hôm nay của cô cực kỳ không tốt.

Buổi tối cô nhận được tin nhà xưởng mới có người gây rối, cô mau chóng chạy đến.

Không ngờ cô vừa đến nhà xưởng, thất thố liền không kiểm soát được.

Cô từ xe lao ra ngoài, còn phải đi khống chế cục diện, không ngờ còn chưa đợi cô mở miệng nói gì, thì đám người xung quanh đã xông đến rồi.

Nếu không phải xung quanh có mấy anh bảo vệ nhìn thấy vậy phản ứng nhanh, thì hôm nay nói không chừng cô đã bị giẫm nát bét bên khu xưởng mới đó rồi.

Cũng may chỉ có vậy, hôm nay cô cũng thảm hại đủ rồi, quần áo trên người trong lúc xung đột bị xé rách, cả người bị nước mưa làm cho ướt sũng.

Vì đi giày cao gót, chân cũng bị trật chân, giày cao gót cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, cô đi chân trần thoát khỏi hiện trường, đáng thương da dẻ cô lại mền mịn, đôi chân bị mài rách toàn bộ, đau đến chảy cả nước mắt.

Cuối cùng, cô tự nhiên bị người ta khiêng lên xe cứu thương, trực tiếp đưa đến bệnh viện chữa trị.

- Ai da! Đau chết mất…

Bác sĩ đang cố gắng băng bó cho cô, nhưng bác sĩ vừa động vào, cô lại bắt đầu la hét, nhưng lần này, cô chỉ kêu hai tiếng, mắt nhìn đột nhiên có người ngoài cửa.

Cô lập tức liếc nhìn, tiếng kêu hét đột nhiên dừng lại!

Trần Kinh cùng Tiếu Hàm đang đứng ở cửa phòng bệnh, Thẩm Mộng Lan sững người nhìn, không kìm nổi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong hốc mắt.

Cô một bụng oan tức, trong nháy mắt nhìn thấy Trần Kinh, cô dường như muốn bộc phát toàn bộ ra ngoài.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn kìm nén được cảm xúc của mình, xoa xoa thưa thưa dạ dạ nói:

- Trần… Trần bí thư… thư ký…. Tiếu… Hàm…

Trần Kinh khẽ nhíu mày, không nói gì, Tiếu Hàm lại nói:

- Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay xảy ra chuyện như này, thật đáng tiếc, cũng vượt khỏi sự dự liệu của mọi người. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nhất định điều tra nghiêm ngặt về chuyện này, đối với những người có trách nhiệm liên quan, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc!

- Đồng thời, chúng tôi cũng cam đoan, chuyện như này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.

Thẩm Mộng Lan hốc mắt mọng nước, không nói một lời, chỉ gật đầu.

Tiếu Hàm nhìn Trần Kinh, thần sắc Trần Kinh nghiêm túc, vẫn không có ý muốn nói gì, Tiếu Hàm nhìn về phía bác sĩ đang băng bó cho Thẩm Mộng Lan nói:

- Cô nhẹ tay nhẹ chân một chút, tổng giám đốc Thẩm dù sao cũng là phận gái, cô làm mạnh tay quá, cô ấy làm sao chịu nổi?

Bác sĩ là một người con gái khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa nghe thấy Tiếu Hàm nói như này, cô lập tức dừng tay lại đứng lên nói:

- Vâng, tôi… tôi sẽ chú ý!

Tiếu Hàm có chút đè ép tay xuống, ngữ khí dịu dàng, nói với Thẩm Mộng Lan:

- Tổng giám đốc Thẩm, cứ chữa trị vết thương trước đã, chuyện nhất định sẽ được giải quyết thỏa đáng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui