Quan Sách

Miêu Đan Phương mơ mơ màng màng được Biên Thạc Lâm đưa ra khỏi Cục công an.

Biên Thạc Lâm đưa cô đến khách sạn Âu Lãng, ở trong phòng khách sạn xa hoa, Biên Thạc Lâm chỉ vào sopha nói:

-Miêu tiểu thư, cô đã được an toàn và tự do. Tuy nhiên để giải quyết gọn gàng việc này, tôi đề nghị cô nên ở lại Sở Thành vài ngày, cô yên tâm, nơi này rất an toàn.

Đồ ăn và vật dụng thiết yếu sẽ có người phục vụ!

Miêu Đan Phương ngây ra, gật đầu nói:

-Cảm ơn, cảm ơn anh Trưởng phòng Biên!

Biên Thạc Lâm nhếch miệng cười, bộ dạng tựa như đứa nhỏ:

-Vừa rồi không dọa cô sợ đấy chứ? Không có gì đâu, đám công an kia chỉ là đám hổ giấy, cô khách khí với bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng cô sợ bọn họ. Đối với bọn họ nên lấy độc trị độc, cô xem tên tiểu tử kia đắc chí như vậy, tôi vừa bạt cho gã một cái bạt tai liền ngoan ngoãn.

Cho nên, cô không phải sợ, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết, tình hình của cô, tôi cũng nắm khá rõ rồi, Phó cục trưởng Triệu Cục Phát thanh và Truyền hình kia không đắc chí được mấy ngày nữa đâu, lần này phải khiến gã ta không ngóc đầu lên nổi luôn!

Miêu Đan Phương ngại ngùng cười cười, có chút xấu hổ nói:

-Biên…Trưởng phòng Biên, anh…sao anh lại giúp tôi, tôi…

Biên Thạc Lâm hơi sửng sốt, nói:

-Tôi phụng mệnh làm việc, lão đại của chúng tôi tên Trần Kinh, đang công tác ở Lĩnh Nam các cô, là anh ấy kêu tôi đến xử lý việc của cô đấy!

-Trần … Bí thư Trần?

Miêu Đan Phương biến sắc, thần sắc trong nháy mắt trở nên phức tạp.

Trần Kinh sao lại biết được chuyện của mình? Có phải là chị Cao Hà gọi điện thoại cho anh ấy hay không?

Vừa nghĩ tới Trần Kinh, trong lòng Miêu Đan Phương vốn rất bất an, dần dần bình tĩnh trở lại.

Cô vừa rồi còn chút lo lắng. Chuyện này một khi lộ ra sẽ gây bất lợi lớn đến sự nghiệp và thanh danh của cô.

Dù sao Cục phát thành và truyền hình cũng có một thế lực quá lớn, cho dù chỉ là một cục cấp tỉnh bọn họ muốn ra tay nhắm vào một nghệ sĩ, quả thực dễ như trở bàn tay, Miêu Đan Phương chưa quen với cuộc sống ở Sở Giang, mà đài truyền hình lại vì Cục phát thanh và truyền hình, làm một thiên lôi sai đâu đánh đó, giúp bọn họ cung cấp cái gọi là căn cứ chính xác về việc trốn thuế của Miêu Đan Phương, Miêu Đan Phương làm sao có thể giải thích rõ ràng đây?

Nhưng hiện tại, cô biết có Trần Kinh ra mặt giải quyết việc này. Tâm tình của cô trong nháy mắt liền bình tĩnh trở lại.

Trần Kinh là người thế nào chứ? Trong mắt cô, Trần Kinh chính là người không có gì không làm được, chỉ cần hắn ra mặt trợ giúp mình thì còn vấn đề gì không thể giải quyết được chứ?

Nghĩ như vậy, tâm tình của cô đã thoải mái hơn nhiều. Thậm chí những điều không vui lúc trước cũng tan thành mây khói!

….

Hành động của Biên Thạc Lâm rất mạnh. Trước tiên anh ta xác định mục tiêu, mục tiêu của anh ta chính là muốn nhắm vào kẻ thêu dệt câu chuyện Phó cục trưởng Triệu Cục phát thanh và truyền hình.

Biên Thạc Lâm thần thông quảng đại, tin đồn này đến Sở Thành được thêu dệt các kiểu, anh ta vốn không có biết.

Trước khi Trần Kinh bố trí nhiệm vụ cho anh ta, anh ta ở trong quán rượu nghe được một đám bạn bè hư hỏng huyên thuyên, nói Triệu Mỗ nào đó của Cục phát thanh và truyền hình không ra gì, thích đùa giỡn phụ nữ, hơn nữa còn thích đùa giỡn các nữ minh tinh.

Mấy năm nay những nữ minh tinh bị gã ta bắt lên giường nhiều vô số kể, gần đây hình như gã ta nhắm đến một nữ MC đài truyền hình Sở Thành, nghe nói không được như ý, đối phương có chút náo loạn, khiến cho gã ta mất mặt.

Họ Triệu này bắn tiếng nói, muốn bôi xấu người phụ nữ này, khiến cho cô ấy thân bại danh liệt.

Mà thủ đoạn của gã ta cũng không đơn giản, thông qua đài truyền hình, thu thập chứng cớ, nói nữ MC này tham gia chương trình kiếm tiền, sau đó cố ý trốn thuế.

Đài truyền hình là ông chủ của MC, ông chủ phản kích một đòn, không lẽ không đánh đổ được một người phụ nữ sao?

Biên Thạc Lâm nghe xong việc này, thấy không liên quan đến mình, cũng chỉ buông vài câu tức giận thay rồi quên đi.

Nhưng anh ta không ngờ được, người nữ MC này lại từng có quan hệ với Trần Kinh khi ở Lĩnh Nam, Trần Kinh bây giờ là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, căn bản không thể trực tiếp bố trí nhiệm vụ cho anh ta.

Nhưng lần này Trần Kinh lại gọi mình anh ta vào văn phòng nói chuyện này, Biên Thạc Lâm tựa quỷ, anh ta có thể không hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này hay sao?

Anh ta từ sớm đã khó chịu với tên họ Triệu này, xưa nay có đàn ông nào không phong lưu, không háo sắc chứ?

Phong lưu cũng được, háo sắc cũng được, nhưng phải người tình tôi nguyện, muốn làm bá vương đoạt đao sao, không chỉ không tư cách, mà còn thực sự khiến đàn ông như Biên Thạc Lâm muốn phỉ nhổ.

Hơn nữa tên họ Triệu này cũng thật sự là bị mù rồi, không ngờ chọc phải Trưởng ban thư ký Trần, vậy không phải gã ta muốn thắt cổ lão thọ tinh, sợ mình trường thọ quá rồi sao?

Biên Thạc Lâm thăm dò tình hình, trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo đài truyền hình, phong cách của anh ta trước sau như một, nói chuyện không chút khách khí.

Trong từ điển của Biên Thạc Lâm không có quy củ, thủ đoạn cực kỳ phong phú, nên đe dọa thì đe dọa, nên chụp mũ thì chụp mũ, đôi khi phải liều mạng, anh ta cũng dám đùa.

Sau vài hiệp, cái đám lãnh đạo của đài truyền hình cuối cùng cũng không chống đỡ được, đều nhận tội, quay giáo lại tố cáo Triệu Mỗ.

Biên Thạc Lâm cũng rất gian xảo, lập tức sửa soạn lại hồ sơ, một bản giao trực tiếp cho Trần Kinh phê chỉ thị, một bản khác trực tiếp mang đến Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Biên Thạc Lâm không chỉ là lưu manh thuần túy, hữu dũng vô mưu.

Anh ta ở Phòng giám sát nhiều năm như vậy, làm sao để chỉnh sửa tài liệu, làm sao để sửa soạn hồ sơ, anh ta đã thông thạo quá rồi.

Tài liệu của anh ta, nội dung phong phú, chứng cớ tỉ mỉ, xác thực, các bản ghi chép cuộc nói chuyện với nhân chứng chuẩn xác, chuyên nghiệp, tài liệu như vậy đưa đến Ủy ban kỷ luật tỉnh, bên trên còn có thư xác nhận của Phòng đốc tra Tỉnh ủy, có thể tưởng tượng được là nó được coi trọng như thế nào.

Ủy ban kỷ luật tỉnh sau khi tiếp nhận tài liệu của Biên Thạc Lâm, ngày hôm sau liền thành lập tổ chuyên án tiến hành lập án điều tra Triệu Mỗ.

Mà vào lúc này, Biên Thạc Lâm lại rất khéo léo thả ra một chút phong thanh, những tin đồn này vừa lộ ra bên ngoài ngay lập tức thành dông bão đầy trời.

Về phía Phó cục Triệu Cục phát thanh và truyền hình bị Ủy ban kỷ luật lập án điều tra, tin đồn người này vi phạm nghiêm trọng về vấn đề kinh tế và tác phong vừa lộ ra liền lan truyền ra toàn tỉnh, truyền thông TV và radio tạm thời án binh bất động nhưng giới báo chí lại không chút cố kỵ, đưa tin rất nhanh.

Mặt khác, trên mạng cũng bắt đầu lan truyền, trên một trong web nổi danh trong nước nào đó còn có bài “Đùa bỡn nữ minh tinh trở thành một loại ham mê, sự thật về bản ghi chép khiến Phó cục Triệu Sở Thông tin Sở Giang bị Ủy ban kỷ luật lập án điều tra”

Bài báo như vậy được đưa ra, Sở thông tin tỉnh không ngờ lại không dám đứng ra bác bỏ tin đồn, rất nhiều phóng viên hướng về Cục phát thanh và truyền hình, Ban quan hệ xã hội của Cục phát thanh và truyền hình bày tỏ với bọn họ:

-Không rõ, không biết rõ tình hình! Không có thông tin mới để tuyên bố!

Lại bị hỏi thái độ làm việc lúc thường ngày của Phó cục Triệu, người phụ trách Ban quan hệ xã hội trả lời là:

-Tất cả đều bình thường, không có gì bất thường cả!

Hiển nhiên, phía Chính phủ cho rằng câu trả lời lấp lửng như vậy, không thấy một chút thuyết phục nào cả, không có một lời bác bỏ thẳng thắn nào cả chính là thừa nhận vấn đề.



Tòa nhà làm việc Hội đồng nhân dân.

Văn phòng Chủ tịch Hội đồng nhân dân Lã Quân Năm.

Hôm nay Bí thư Thành ủy thành phố Dung Châu, Thiệu Vĩnh Cường vội vã vào tỉnh thành, người đầu tiên anh ta thăm hỏi chính là Lã Quân Năm.

Lã Quân Năm lăn lộn nhiều năm, gần đây, bộ máy của khu tự trị có sự điều chỉnh, Thiệu Vĩnh Cường có thể thành công trở thành nhân vật đứng đầu Dung Châu, đây cũng xem như một thành công của Lã Quân Năm khi phát hiện ra anh ta.

Tuy rằng từ trong danh sách Ủy viên thường vụ chọn ra, nhưng là nhân vật đứng đầu Hội đồng nhân dân cấp Bộ, hơn nữa quyền lực không nhỏ, Lã Quân Năm hiện tại vẫn như trước, thỏa thuê mãn nguyện.

Gần đây tâm tình của Lã Quân Năm cũng không tệ, bởi vì trên đầu đã không còn Ngũ Đại Minh chèn ép, hiện tại bầu trời Hội đồng nhân dân này đều nằm trong tay ông ta, nắm tất cả các loại quyền hành, loại cảm giác này khiến ông ta rất vui.

Duy nhất có một điều khiến ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng đó là chuyện của Đức Cao, tình thế thực sự là có phần đi quá xa khỏi sức tưởng tượng của ông ta.

Lần này Thiệu Vĩnh Cương vào tỉnh thành cũng là vì chuyện này, hiện tại Dung Châu rất bị động.

-Vĩnh Cường à, cải cách vẫn phải tiến hành. Nhưng cũng không phải chỉ có hình thức của Kinh Giang mới gọi là cải cách. Vấn đề cụ thể phải cụ thể phân tích, công tác của chúng ta phải nhập gia tùy tục, tôi nhất quyết phản đối theo Kinh Giang. Đức Cao cũng vì theo Kinh Giang, vẽ hổ không thành lại thành chó, gần đây xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy thật sự đã thức tỉnh được chúng ta!

Lã Quân Năm thản nhiên nói, ông ta nhẹ nhàng vuốt cái bụng của mình, uy nghiêm vô cùng.

Thiệu Vĩnh Cường nhíu mày, tỏ vẻ ưu tư, nói:

-Chủ nhiệm, hiện tại đối với Dung Châu chúng tôi mà nói, vấn đề lớn nhất cũng không phải là vấn đề doanh nghiệp nhà nước. Hiện tại đội ngũ cán bộ của chúng tôi gặp vấn đề trong việc kiến thiết, trong địa phương cũng rất loạn, không khí rất tệ.

Giải quyết vấn đề này, nếu liều lĩnh có thể sẽ gây ra náo loạn, khiến cho cả xã hội chấn động.

Nhưng nếu chúng ta chậm trễ không giải quyết, tôi thấy tiến độ cải cách của chúng ta sẽ theo không kịp, tốc độ phát triển của các thành phố xung quanh khá nhanh, gây cho chúng ta một áp lực rất lớn.

Lã Quân Năm nhíu mày, có chút mất hứng nói:

-Các anh còn có sản nghiệp địa phương, các anh nên kiên trì với sản nghiệp du lịch có phải không? Lấy du lịch làm sản nghiệp địa phương không thay đổi được, dựa vào du lịch để viết báo, đây không phải là suy nghĩ đúng đắn sao?

Thiệu Vĩnh Cường cười khổ lắc đầu, Lã Quân Năm với tay nhấc điện thoại đang vang lên ở trên bàn.

Ông ta chỉ nghe một câu, biến sắc hỏi:

-Cái gì? Ai muốn điều tra cháu? Vì sao lại điều tra cháu?

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp, mơ hồ còn có cả tiếng khóc nức nở:

-Là Phòng đốc tra Tỉnh ủy đây, hiện tại là Ủy ban kỷ luật lập án, hôm nay rất nhiều phóng viên tới cục, trong cục tương đối bất ổn. Truyền thông bên ngoài cũng đã bắt đầu đưa tin về cháu…cháu nghi ngờ có người muốn nhắm vào cháu…

Không….không, cháu cảm thấy có thể là có người muốn nhắm vào cậu, mượn cháu để chỉnh cậu, bọn họ…bọn họ muốn vu tội cho người khác, lo gì không tìm thấy tội danh, cậu à, cậu có thể nghĩ cách cứu cháu hay không… cháu…cháu thực sự bị oan…bị oan mà…

-Nói bậy!

Lã Quân Năm sát khí đằng đằng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta quát vào điện thoại:

-Cháu có thể có chút tiền đồ được không? Lớn như vậy rồi mà mới gặp có chút chuyện đã hoang mang lo sợ, vội vàng hấp tấp, tựa như người hồn xiêu phách lạc, nói năng lộn xộn, ăn nói xằng bậy, thật là khốn khiếp!

Lã Quân Năm dừng lại một chút nói:

-Bị điều tra thì sao? Nếu cháu không có tội người khác có thể tra ra sao? Chỉ e cháu có tật giật mình, vừa tra liền thấy, vậy thì ai có thể cứu cháu được đây?

Lã Quân Năm “bộp” một tiếng cúp điện thoại, thần sắc khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui