Quan Sách

Trận bóng lần nữa lại bắt đầu.

Lần này trạng thái của Thiệu Vĩnh Cường rõ ràng đã khá nhiều, trận thứ nhất đã bắt được chim nhỏ.

Tâm tình thay đổi, tính khí cả người dường như cũng thay đổi, tự tin đưa tay vung cán, dường như là một người mới hoàn toàn so với trước kia.

Mà Trần Kinh vẫn trình độ gà mờ như cũ, xuống hai trận, vẫn bị rớt phía sau.

Thiệu Vĩnh Cường ý thức được điểm này, mấy trận phía sau đã bắt đầu nhường.

Trần Kinh khoát tay nói:

- Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi. Anh đi theo tôi chơi bóng, chính là bồi Thái Tử đọc sách, tôi không làm khó anh rồi.

Thiệu Vĩnh Cường đi đến nói:

- Trưởng ban thư ký, ngài công tác bận rộn như vậy, áp lực lớn như vậy, bình thường nên vận động nhiều, chơi Golf là một trò vận động tốt để thư nhàn giải trí.

Trần Kinh nói:

- Tôi rất muốn, nhưng điều kiện không cho phép.

Hai người sửa sọn thu dụng cụ, lần nữa đi đến phòng nghỉ.

Thiệu Vĩnh Cường rất hiểu ý rót một ly trà đặt trước mặt Trần Kinh.

Trần Kinh nói:

- Lão Thiệu, hôm nay chuyện chúng ta gặp mặt, là tuyệt mật. Tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết. Kỹ luật của Tổ chức anh hiểu rõ hơn tôi, chọn lựa bổ nhiệm cán bộ phải có trình tự chặt chẽ. Chưa tới thời cơ, là không thể tùy tiện đàm luận đấy.

Thiệu Vĩnh Cường nghiêm mặt, gật đầu nói:

- Trưởng ban thư ký, yên tâm, hôm nay tôi cũng không dẫn thư ký tới.

Trần Kinh nhẹ nhàng gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm:

- Sự tình mà hiện tại anh phải suy nghĩ, chủ yếu là phải suy nghĩ đến vấn đề, anh một khi là chủ quản của Đức Cao, nhất định phải lấy cố gắng bảo đảm toàn bộ cục diện của Đức Cao được ổn định. Thành quả mà Đức Cao mấy năm qua phát triển giành lấy được quả không dễ, ngàn vạn lần không thể bởi vì nguyên nhân nhiệm kỳ mới của lãnh đạo, mà làm trễ nãi toàn bộ sự phát triển, ảnh hưởng hoàn cảnh đầu tư của toàn xã hội...

Trần Kinh thoáng dừng một chút, lại nói:

- Hơn nữa Bí thư hy vọng anh tận sức cải thiện quan hệ giữa Đức Cao và Dung Châu. Hai thành phố tiếp giáp, vốn trước kia còn là người một nhà, nhưng hiện tại chính quyền hai bên có quan hệ cực kém, điều này không có lợi cho sự ổn định và phát triển của khu vực.

Cuối cùng, anh ở Đức Cao không có cơ sở, cũng không quen nhiều người, đó là một điều kiện xấu, nhưng hoàn toàn cũng là ưu thế.

Nếu anh có thể tới Đức Cao, ý của Bí thư là hy vọng anh nên có dũng khí, mạnh tay, quyết đoán một chút, phải quyết đoán xử lý vấn đề. Dính đến phạm pháp loạn kỷ cương, phải có quyết sách kiên quyết, phải có khí thế đi đầu.

Sợ đắc tội với người là không đảm đương nổi Bí thư của Đức Cao, sợ ảnh hưởng tiêu cực bị trách móc, cũng không đảm đương nổi chứ Bí thư của Đức Cao, tôi hy vọng anh có thể hiểu được.

Thiệu Vĩnh Cường nghe rất chân thành trong lòng của ông ta lúc này đang dâng trào nhiệt huyết.

Trần Kinh có thể nói những lời này, cũng đồng nghĩa việc ông sẽ được đến Đức Cao.

Ông cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ được có một ngày mình lại trở thành chủ quản quan trọng của thành phố Đức Cao như vậy, lúc trước khi Lã Quân Niên đương quyền, ông chưa làm được điểm kia.

Lã Quân Niên hiện tại hạ đài ở Sở Giang, ông ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ rồi.

Nhưng, Trần Kinh hôm nay lại mang đến tin tức tốt cho ông như vậy, ông sao có thể không kích động, sao không cảm thán chứ?

- Trưởng ban thư ký, ngài yên tâm.

Tôi Thiệu Vĩnh Cường có mười mấy năm làm việc ở cơ sở, rất hiểu rõ Đức Cao. Tôi có đủ niềm tin nắm chắc Đức Cao, để cho lãnh đạo Tỉnh ủy có thể yên tâm với chúng tôi. Hôm nay nghe ngài nói chuyện, tôi đã thu thập được nhiều điều, rất xúc động.

Tôi không khỏi nhớ tới ngài từng làm cán bộ Đảng viên ở Dung Châu, phải kiên định tin tưởng tổ chức, tin tưởng cấp trên.

Trước kia ý thức giác ngộ của tôi gặp phải vấn đề lớn, xem trọng chủ nghĩa bè phái, quan trọng hơn là tư tưởng chủ nghĩa bè phái, thái độ đối đãi tổ chức, có đôi khi cũng không bình tĩnh, thậm chí là không tín nhiệm.

Hiện tại nhớ lại... Tôi... Tôi sai lầm rồi.

Trần Kinh thản nhiên cười, nói:

- Người chứ đâu phải thánh, mà không sai lầm chứ? Bây giờ Sở Giang, cần chính là người có năng lực làm việc, cần cán bộ có nhiều tâm huyết trong công việc. Sở Giang phải phục hưng, Sở Giang phải phát triển, nên đặt chủ nghĩa bè phái sang một bên. Trong phương diện này, Bí thư Ngũ rất có lòng tin, cá nhân tôi cũng là hoàn toàn ủng hộ việc làm của Bí thư.

Lão Thiệu, có chút gánh nặng anh nên phải vứt bỏ, trên công việc gặp phải khó khăn hay cản trở, cảm thấy khó xử, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết.

Có thể giúp anh giải quyết, tôi sẽ ra sức giúp anh giải quyết.

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Về vấn đề công việc của bà xã anh, tôi đã tìm người liên hệ với người phụ trách của xí nghiệp rồi, trước điều đến Đức Cao. Bọn nhỏ đều trưởng thành rồi, các anh chị cũng tới lúc hưởng thụ cuộc sống rồi.

Thiệu Vĩnh Cường hơi sửng sốt, vội nói:

- Cảm ơn, cảm ơn Trưởng ban thư ký.

Ông nhìn thật sâu Trần Kinh, càng hiểu sâu sắc hơn về Trần Kinh.

Trần Kinh suy xét vấn đề chu toàn cẩn thận, khiến ông rất giật mình.

Bà xã của Thiệu Vĩnh Cường không có học vấn gì, trước kia làm ở phòng hành chánh sự nghiệp.

Sau đó, Thiệu Vĩnh Cường ý thức được như vậy rất không ổn, phòng hành chánh sự nghiệp của chính quyền sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho một người nửa mù chữ đảm nhiệm chức vụ chứ?

Chính ông ta là lãnh đạo, nếu sắp xếp bà xã ở đơn vị dưới, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất kém.

Vì thế, ông liền sắp xếp cho bà xã vào một xí nghiệp tư nhân, công việc bình thường, tiền lương không cao, nhưng có thể có việc để làm, bọn nhỏ đến trường ở tỉnh thành, dễ chăm lo cho mấy đứa nhỏ.

Tình cảm vợ chồng họ sâu đậm, điều này rất hiếm thấy ở chính đàn.

Vốn Thiệu Vĩnh Cường là muốn cho bà xã trở lại Dung Châu xem có thể tìm được công việc hay không, vì chuyện này mà gần đây ông vẫn đang nghĩ biện pháp.

Với thân phận của ông mà nói, nếu lợi dụng chức quyền giải quyết vấn đề này dễ như trở bàn tay, nhưng hoàn toàn đây chính là chỗ khó làm, ông căn bản là không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết ổn thỏa.

Hiện tại Trần Kinh đi trước một bước điều bà xã của ông đến Đức Cao, tương lai Thiệu Vĩnh Cường lại đảm nhiệm Bí thư của thành phố Đức Cao, hai người thuận lý thành chương cùng một chỗ, có thể tâm tình.

Từ hội sở Đồng Đường đi ra, Trần Kinh cũng không để cho Thiệu Vĩnh Cường đưa tiễn.

Trước khi đi, hắn cầm tay Thiệu Vĩnh Cường nói:

- Đợi cơ hội thích hợp, Bí thư còn muốn đích thân gặp mặt anh anh hãy chuẩn bị tâm lý đi.

...

Cục diện Đức Cao liên tục chuyển biến xấu.

Phòng Đốc tra của Tỉnh ủy cử ra ba tổ đôn đốc tập trung đến điều tra Đức Cao.

Ân Lâm nhiều lần gọi điện cho Trần Kinh, trong điện thoại anh ta có chút gấp gáp nói, anh ta nói thẳng phòng Đốc tra tập trung điều tra quá nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn dịnh về chính trị và xã hội của Đức Cao.

Anh ta hy vọng Tỉnh ủy có thể suy xét đến điểm này, vấn đề của Đức Cao, bộ máy của Đức Cao tự có thể giải quyết, điểm này anh ta hy vọng Tỉnh ủy có thể tín nhiệm anh ta.

Trừ lần đó ra, Ân Lâm trên hội nghị cán bộ của thành phố nhiều lần nói chuyện công khai nhấn mạnh, chủ yếu điều tra của phòng Đốc tra Tỉnh ủy là nhằm vào những vấn đề vi phạm của công an, kiểm sát, tòa án, không dính đến phương diện khác.

Anh ta mượn cơ hội này mời công an, kiểm sát, tòa án dự họp, trên hội nghị lớn tiếng chống tham nhũng, nhấn mạnh công an, kiểm sát, tòa án từng giây từng phút đều phải sát cánh thực hiện nghiêm túc của lãnh đạo Đảng uỷ.

Sau đó trước sau còn vận động ngành công an bắt đầu tham gia dập tắt lửa ở toàn thành phố, bắt đầu muốn bắt đầu tham gia vào các chiến dịch tu sửa toàn bộ trật tự xã hội.

Rất hiển nhiên, Ân Lâm là chó cùng rứt giậu, ở Đức Cao, nhất là cơ sở quần chúng, bất mãn cao độ với Đảng ủy và chính quyền Đức Cao, khắp nơi đều là có người, có người …

Ân Lâm khó có thể khống chế cục diện, liền bắt đầu mạnh bạo, mượn việc chống tham nhũng để khống chế công an, kiểm sát, tòa án, bắt đầu lợi dụng cơ quan công an kiểm sát nhà nước, mượn cớ tu sửa chỉnh lý trị an xã hội, bày tỏ ý đồ khống chế cục diện.

Tiếc rằng cách làm như vậy là phí công đấy.

Sau hai tuần lễ.

Ban Tổ chức Tỉnh ủy chính thức phát công văn, tuyên bố miễn đi chức vụ Bí thư Thành ủy của Ân Lâm ở thành phố Đức Cao, bổ nhiệm Ân Lâm đảm nhiệm Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường.

Sau đó, dường như cùng ngày, Tỉnh ủy liền tuyên bố miễn đi chức vụ Bí thư Thành ủy của Thiệu Vĩnh Cường ở Dung Châu, bổ nhiệm Thiệu Vĩnh Cường đảm nhiệm Bí thư, ủy viên thường vụ thành ủy của thành phố Đức Cao.

Ân Lâm và Thiệu Vĩnh Cường nhận được thông báo cùng ngày lập tức đến Tỉnh ủy.

Thiệu Vĩnh Cường sáng hôm sau do Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Biên Kỳ đích thân dẫn đến Đức Cao nhậm chức.

Trên hội nghị cán bộ của Đức Cao, Biên Kỳ nghiêm túc tuyên bố bổ nhiệm Tỉnh ủy, chính đàn Đức Cao cứ như vậy lật ra một trang mới.

Đối với những biến đổi nhanh như vậy, toàn bộ Sở Giang đều chấn động thật lớn.

Lần này biến hóa có hai bất ngờ lớn, bất ngờ đầu tiên chính là không ai có thể nghĩ đến động tác của Tỉnh ủy lại nhanh như vậy, Ân Lâm là người thân tín của Ngũ Đại Minh, đã vậy còn bị miễn đi chức vụ Bí thư thành ủy của thành phố Đức Cao quá nhanh.

Tuy rằng Ân lâm được điều nhiệm làm nhân vật số một của Cục bảo vệ môi trường tỉnh ủy, cũng là đơn vị thực quyền, cũng không tính giáng chức, nhưng việc điều động này cho thấy lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy không còn tín nhiệm khi ông ta tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy của thành phố Đức Cao.

Mà người thứ hai làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, tiếp nhận chức vụ Bí thư thành ủy thành phố Đức Cao thay cho Ân Lâm không ngờ là Thiệu Vĩnh Cường.

Lã Quân Niên đã mờ nhạt trong vòng quyền lợi của Tỉnh, Thiệu Vĩnh Cường tại sao có thể có được sự tín nhiệm của Tỉnh ủy?

Đức Cao không phải là thành phố bình thường, là thành phố cọc tiêu thứ hai sau tỉnh ủy Sở Giang.

Thành phố quan trọng như vậy, không ngờ sắp xếp Thiệu Vĩnh Cường chủ quản, điều này làm cho nhiều người mở rộng tầm mắt.

Tuy nhiên rất nhanh, còn có tin đồn đi ra.

Nói Ân Lâm thất thế, chủ yếu là bởi vì ông ta đắc tội Trưởng ban thư ký Trần Kinh, Trần Kinh có lực ảnh hưởng rất lớn đến Ngũ Đại Minh.

Chính là Trần Kinh đang âm thầm vận tác, mới khiến cho Ngũ Đại Minh quyết định bỏ cũ thay mới, Ân Lâm cũng không phải vì sai lầm trong chính trị mà trả giá.

Còn Thiệu Vĩnh Cường có thể thượng vị, cũng là bởi vì quan hệ với Trần Kinh.

Có người nói Thiệu Vĩnh Cường đã sớm cùng tuyến với Trần Kinh, từ năm trước bắt đầu, mỗi ngày tết, ông ta đều có lễ trọng tặng cho Trần Kinh, và nhiều lần đến tỉnh thành thăm hỏi Trần Kinh, thông qua các loại phương thức bày tỏ lòng thành.

Còn có người nói, trước khi điều chỉnh nhân sự lần này, Thiệu Vĩnh Cường từng bí mật tiến tỉnh thành gặp mặt Trần Kinh.

Sau khi bí mật gặp mặt, Trần Kinh cực lực đề cử Thiệu Vĩnh Cường làm chủ quản Đức Cao cho Ngũ Đại Minh.

Tin tức truyền ra như vậy, thanh danh của Trần Kinh càng tăng thêm, thậm chí có người hiểu chuyện đang âm thầm xem Trần Kinh là nhân vật giáo phụ trong quan trường của sở Giang.

Cán bộ phía dưới, muốn đề bạt, quản dụng chuyện này không phải đi tìm ban Tổ chức, mà là Trần Kinh.

Nhìn chung cán bộ có quan hệ gần với Trần Kinh, hiện tại cơ bản đều tại trên cương vị thực quyền quan trọng, hiện tại lại thêm một Thiệu Vĩnh Cường, Trần Kinh đảm nhiệm Trưởng ban thư ký vẫn chưa tới thời gian một năm, thế lực của Kinh Giang đã thổi quét toàn tỉnh rồi, tiếp tục như vậy, tương lai chính đàn của Sở Giang có vận mệnh gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui