Quan Sách

Trần Kinh đi tỉnh thành rồi, căn phòng to lớn thoáng có chút vắng vẻ.

Trần Kinh không ở nhà, Kim Lộ càng không thể đến. Lầu hai này, hai căn phòng, chỉ còn lại hai mẹ con Từ Lệ Thơm.

Lúc Từ Lệ Thơm nhàn rỗi không khỏi có chút chán chết. Cô không không chịu ngồi yên, mỗi ngày quét căn phòng trên lầu mấy lần, quét không còn hạt bụi, đến lúc mệt lừ, cuối cùng cô có thể bỏ xuống thoải mái ngồi trên sô pha xem TV!

Trưởng phòng Trần lần này đi công tác không biết bao nhiêu ngày. Từ Lệ Thơm cảm thấy mình chính là ăn không ngồi rồi, có lúc trong lòng cô cảm thấy phát hoảng.

Ân Hồng từ lâu đã muốn tối thăm môi trường làm việc của Từ Lệ Thơm. Trước đây vì có trưởng phòng Trần, Từ Lệ Thơm không dám bảo cô ấy tới, nhân dịp cơ hội này, cô ấy mới gọi điện cho Ân Hồng. Thêm một người người nói chuyện phiếm, cũng có thể giết bớt thời gian.

Ân Hồng tự bước vào cái sân của thôn Cung Tiêu Tân, trong miệng không ngừng chậc lưỡi khen ngợi.
- Mảnh đất này, một năm không biết đi bao nhiêu lần, sao tôi không tới xem chứ. Ngoan Ngoan của tôi ơi, bên ngoài thấy xơ xác, vừa vào lại khác bên ngoài một trời một vực đó!

- Cô xem cái xe này, đây là hiệu gì, không phải là cái đó... cái gì đó chính là cái hiệu của Nhật Bản.

Ân Hồng hoa tay múa chân sung sướng, không chút e dè hình tượng của mình. Đừng xem cô ăn mặc phong cách tây, ăn mặt theo mốt, thật ra trong bụng cũng không đọc mấy sách, vừa mở miệng thì nói oang oang.

Lăn lộn bên ngoài thấy qua một chút quen mặt, nhưng nói tới lại không có từ diễn đạt. Điểm này cô thậm chí cũng không bằng Từ Lệ Thơm.

Từ Lệ Thơm chỉ một mực ở phía trước dẫn đường, hoàn toàn không để ý tới ngạc nhiên của Ân Hồng.

Tới chỗ ở, Ân Hồng vừa đi vào thì cao giọng reo, giống như kiểm tra xung quanh nhà mình, tuần tra một lần xong, cô chẹp miệng nói:
- Hoàn cảnh vẫn không tệ, điều kiện cũng vẫn được, nhưng trưởng phòng hắn ở chỗ đơn giản thế này, cũng lăn lộn quá kém đi?

Từ Lệ Thơm nói:
- Đây không phải là chỗ trưởng phòng Trần ở, đây là chỗ tôi ở!

Ân Hồng sửng sốt, ngay lập tức, há hốc miệng, rất lâu cô chỉ vào Từ Lệ Thơm nói:
- Tốt đó, con nhỏ này bây giờ phát đạt rồi, một mình ở căn phòng lớn thế này, hơn nữa căn phòng còn tốt thế này, có thiên lý không, năm đó tao cùng anh Lôi kiếm sống, cũng không hưởng thụ được như mày.

- Không được, tao cũng muốn dọn đến ở cùng mày. Dù sao căn phòng lớn thế này một mình mày ở không được!
Ân Hồng nói.

Từ Lệ Phương liên tục xua tay, nói:
- Vậy lại không được!Trưởng phòng Trần ở lầu trên, tớ không thể để cậu dọn tới chỗ này!

- Làm gì vậy? Sợ tao quyến rũ đàn ông của mày à!
Ân Hồng liếc Từ Lệ Thơm một cái.

Từ Lệ Thơm đỏ mặt, nhổ nước miếng rồi nói:
- Đừng nói những lời không đứng đắn này,trưởng phòng Trần là người quân tử, không giống như cậu nói!

- Khì!
Ân Hồng thô lỗ:
- Mày đừng nói những cái này nữa, trưởng phòng Trần tao cũng rất quen, vừa nhìn thì không phải đèn cạn dầu.

- Lệ Thơm, tao thật sự không phải mèo chưa từng ăn trộm, là mày cứ thật thà, nghĩ chết mất! nếu là tao, tao đã sớm câu cậu ta rồi!
Ân Hồng ngẩng đầu nhìn lên trời, chậc chậc nói:
- Nếu câu được con cá lớn thế này, tao nhất định phát tài rồi!

Cô ấy càng nói càng sinh khí, Từ Lệ Thơm tức giận nói:
- Tiểu Hồng, tớ không nói với cậu nữa!

Cô ấy vừa tức giận, Ân Hồng có chút sợ. Cô ấy ngửa mặt nằm trên ghế sô pha nói:
- Cho dù tao không lo, mày không để tao và mày cùng sống chung cũng được. Nhưng Trần Kinh không phải đi tỉnh thành rồi sao? Mấy ngày nữa mới trở về. Mấy ngày này tao có thể ở đây! Thế mày không có ý kiến chứ?

Từ Lệ Thơm thở dài một hơi, lắc đầu, nói:
- Vậy được, Bân Bân cậu phụ trách chăm sóc. Chúng ta nói rồi, chỉ có thể ở mấy ngày, Trần Kinh trở về, cậu lập tức đi!

- Được, được!
Ân Hồng gật đầu như gà mổ thóc, trên mặt lộ vẻ đắc ý, mà tay thì phấn khởi hoa tay múa chân, trong miệng không quên thì thào:
- Phát tài rồi, phát tài rồi cùng Lệ Thơm chúng ta hưởng phúc...

Từ Lệ Thơm cười cười, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng. Ân Hồng và cô là bạn chơi cùng từ nhỏ. Hai người từ nhỏ gia đình đều nghèo. Ân Hồng càng tệ hại, cơ bản có người sinh, không có người nuôi, là dựa vào ăn cơm mọi người mà lớn.

Lại nói tiếp, Ân Hồng bản chất cũng không hư hỏng. Thế nhưng từ nhỏ theo phố phường lớn lên, hoàn toàn không ai quan tâm cô, yêu cô, cô ở đó có thể không đi đường ác sao?

Từ Lệ Thơm nghĩ tới những cái này, cô lại không kìm được nghĩ tới những ngày tháng của mình, lại bắt đầu không kìm nổi nước mắt! Đã từng, Từ Lệ Thơm cảm thấy mạng của mình thật khổ, nhưng bây giờ cô hiểu, con trai còn phải dựa vào mình sống!

Nghĩ tới đây, cô lại cảm kích Trần Kinh cho cô cơ hội. Cô cảm thấy mình nhất định phải tiếp tục làm thật tốt. Sau này tuyệt đối không để Bân Ban thua thiệt giống như mình.

Tỉnh thành, lại là Phạm Giang tới đón Trần Kinh, hai người chạm mặt, Phạm Giang giơ ngón tay cái lên chỉ về hướng Trần Kinh.

- Thằng trâu cậu!Cậu không thật thà ở Lễ Hà làm quan phụ mẫu của cậu còn kiêm luôn chức chủ nhiệm kịch bản, cậu đây là một lòng dùng nhiều, nghĩ phát tài muốn điên à?

Trần Kinh thối y một quyền, nói:
- Trâu cái rắm, tôi thấy tất cả chuyện đều là cậu dụ đến. Nếu không phải là cậu bảo tôi tham gia chuyện phim “ấn tượng Lễ Hà” hôm nay sẽ làm ra nhiều chuyện rắm thế này à?

- Cậu thì biết gì chứ!
Phạm Giang trả lời lại một cách mỉa mai:
- Bây giờ là nhân họa đắc phúc, không chỉ nhanh chóng phát triển trên con đường làm quan, tài hoa bản thân cũng có thể phát huy nhuần nhuyễn. Phương tổng thật là sáng suốt... nhìn trúng cậu, thật không biết là mắt cô ấy tốt, hay là cậu may mắn!

Phạm Giang thở dài một hơi, Phương Uyển Kỳ từ truyền thông Tam Giang ra ngoài tự lập môn hộ, càng để cô lên tiếng dọa người trước, làm ra danh tiếng.

Hàng loạt nghiệp vụ của truyền thông Tam Giang bị Phương Uyển Kỳ cứng rắn cướp đi. Mà chỉ một cây bút sinh hoa của Trần Kinh đó cũng quả thật làm mấy hạng mục của công ty Phương Uyển Kỳ phát sáng. Có thứ chữ viết này thoạt nhìn chỉ là mấy ký kiệu, nhưng người khác nhau dùng, cảm giác chính là khác nhau

Trời sinh Trần Kinh chính là chơi chữ. Chữ gì từ tay hắn viết ra, tuyệt đối đều là đỉnh đỉnh, không thấy miệng của Trần Kinh nói nhiều như vậy, nhưng thằng nhóc này vừa động bút, một đống cứt trâu cũng có thể được hắn viết ra đóa hoa.

Phạm Giang có chút mai mắn mình không có làm văn án, bằng không y thật sự bị Trần Kinh chèn ép đến nổi không ngẩng đầu lên được. Bây giờ kịch bản của truyền thông Tam Giang chính là khổ không nói nổi, nghe nói ông chủ đang tìm kiếm cường thủ ở chỗ kịch!

- Phạm Giang, tôi nói với cậu, chuyện tôi đến tỉnh thành, cậu nhất định đừng với với Phương Uyển Kỳ. Lần này đến là có trọng trách, không được có chút phân tâm, bên lỗ tai phải đặc biệt yên tĩnh mới được.
Trần Kinh nói.

- Cậu nói cái này là ý gì? Ý của cậu là Phương tổng làm tai cậu không được yên tĩnh?
Phạm Giang có chút vui...
- Cậu tự kỷ có chút quá đáng đấy! tôi nói cho cậu biết. Công tử mỗi ngày bám chặc theo sau Phương tổng trang bị thêm một chiếc xe.. Cậu bộ dạng thế này...

- Được, được, thằng nhóc này xéo qua một bên! Tôi là sợ Phương Uyển Kỳ bảo tôi đi tham quan công ty gì đó! Tôi là bắt người tiền tài thay người tiêu tai, không muốn tới công ty gì đó.
Trần Kinh xua tay nói.

Phạm Giang nhìn Trần Kinh chăm chăm như là con quái vật. Y tin Trần Kinh là thật, y thở một cái dài, cảm thấy thế giới này có chút lộn xộn, y cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.

Mà lúc này Trần Kinh mới mấy tuổi đầu, khoảng cách của hai người lại càng ngày càng lớn. Qua mấy năm nữa, hay người còn có thể tùy tiện gọi là anh em không?

Thành đông Sở Thành, nhà hàng xung quanh khách sạn lớn Minh Châu thành động Tân Trang Giáng. Trên bàn salad, tôm nướng, thịt dê khoai quái, ngựa quai đây chính là món tây theo kiểu Anh..

Vương Phượng Phi cười khe khẽ, nói:
- Trần Kinh, chuyện ăn uống, là nghề của tôi, những đặc sản của cậu năm ngày ba bận đưa cho tôi, gần như là bao gồm hết mỹ vị của của Sở Giang. Tôi phải mời cậu ăn chút đồ đặc sắc, thì không phải dùng điểm tâm, nghĩ chút cách đi.

Nhà hàng món tây này rất ngon, vốn mùi vị chính gốc. Tôi đi Anh quốc học mấy năm, cũng nhớ mùi vị món tây Anh quốc, cho nên chỗ này, tôi cũng thường tới ăn.

Trần Kinh ăn một miếng Tam Minh Trị, liên tục gật đầu nói:
- Mùi vị thật ngon, cũng chỉ có Vương bí thư ngài mời tôi, tôi mới có cơ hội hưởng thụ mỹ vị thế này, tự mình tôi tuyệt đối không dám tới chỗ sang trọng này!

- Cậu lắm lời đấy!
Vương Phương Phi cười nói, Y chuyển đề tài:
- Nếu thế này, cậu trở lại tỉnh thành, tôi xếp cậu ở phòng làm việc quận ủy cấp hành chính tất cả tiền lương như cũ. Ngoài ra tôi năm ngày ba bận mời cậu dùng món tây theo phong cách Anh của chỗ này, cậu thấy thế nào?

- Vậy tốt quá! tôi cầu còn không được, cứ quyết định như vậy. Trở về tôi cùng bí thư chúng tôi thương lượng, bảo ông ta thả người!
Trần Kinh cười nói. Hắn đơn thuần là nói giỡn.

Tin tức của Vương Phượng Phi vô cùng thông. Trần Kinh nhận được đối đãi tốt từ chỗ Vương Phượng Phi. Lần này Trần Kinh đến tỉnh thành chuyện đầu tiên chính là thăm ông ta, thì muốn làm chút chuyện quan trọng, muốn mượn thế lực Vương Phượng Phi thám thính một chút tin tức.

Vương Phượng Phi và Trần Kinh có chút quen biết, cũng khá tùy tiện, trong lúc hai người ăn cơm, Trần Kinh thẳng thắn nói cách nghĩ của mình ra.

Vương Phượng Phi nhíu mày nói:
- Tập đoàn Hồng Thành đến đại lục. Đây là chuyện khá mẫn cảm, thái độ của chúng ta nhất định là hoan ngênh! Nhưng một xí nghiệp lớn thế này nhất định gây sự chú ý trong tỉnh! Do liên quan trong tỉnh, vấn đề có thể trở nên phức tạp.

Trần Kinh gật đầu:
- Điểm này tôi biết, nhưng tôi cũng rõ, Hồng Thành là một cái chân to, Lễ Hà chúng tôi vùng đất nghèo như vậy đừng nói là ôm cái chân to đó. Chính là trên cái chân to này bức một cộng lông xuống, cái này đối với chúng tôi mà nói đều là thành tích.

Cho nên đó, chuyện này chúng tôi phải nghiêm túc đối đãi. Tôi chủ yếu là muốn thăm dò một chút tin tức, với phương diện chúng tôi chính thức tiếp xúc với bọn họ! Tôi biết, chúng tôi ở hẻo lánh tin tức rất bế tắc.

Vương Phượng Phi cười lớn, chỉ vào Trần Kinh nói:
- Thằng nhỏ này, thật là dám nghĩ dám làm, chỉ là khẩu vị này có chút quá lớn đấy. Quận Đông Thành tỉnh thành chúng ta lại không có mục tiêu to lớn này của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui