Quan Sách

Trần Kinh không phải người cổ hủ, nói chuyện tếu… Nói đến câu chuyện tục tĩu như vậy, hắn không phải không làm.

Nhưng hôm nay, trong lòng hắn có việc, thật sự không có nhiều hứng thú. Nhưng, những người ngồi đây đều là lãnh đạo, nói đến kinh nghiệm lý lịch và cấp bậc, Trần Kinh ở giữa là thế hệ con cháu.

Là người cùng chức trưởng phòng như Trần Kinh là Dịch Tiên Bình, hắn là ủy viên huyện ủy, hơn nữa là ủy viên thường vụ huyện ủy lần đầu tiên, là người được bầu chọn vào bí thư Đảng ủy của huyện, vì vậy, kinh nghiệm lí lịch không thể so sánh với Trần Kinh.

Dịch Tiên Bình gây rối khiến Trần Kinh kể một đoạn chuyện ngắn, Trần Kinh cũng thật sự khó có thể từ chối, liền mở miệng kể một đoạn:
- Nói rằng một người phụ nữ nào đó chỉ đạo mở rộng công việc hạn chế sinh đẻ ở nông thôn, để làm mẫu để xem, người nữ chỉ đạo viên lấy chiếc bao cao su luồn vào ngón tay cái bên trái, một mặt giải thích với người nông dân như vậy có thể tránh thai được.

- Kết quả một tháng sau, một vị nông phu tức giận chạy đến lý sự, lại luồn bao cao su vào ngón tay cái bên trái nói với người nữ chỉ đạo viên:
- Tôi mỗi lần làm tình với bà xã đều làm theo cách như của cô, kết quả cô ấy vẫn có thai! Cô phải giải thích cho tôi!

Trần Kinh kể xong đoạn chuyện này, trong phòng mọi người đều cười phá lên, Thiệu Băng Oánh che miệng ha ha cười, hai con ngươi hút hồn nhìn chằm chằm Trần Kinh, suýt chút nữa là chảy cả nước mắt.

Và đám người của Vương Hàm Dương đều ôm bụng cười to, Vương Hàm Dương chỉ vào mũi của Trần Kinh nói:
Người tài vẫn là người tài, những thứ ở trong đầu rất nhiều. Xem cậu bình thường không nói câu gì, thật sự nói ra đoạn chuyện này, việc đáng làm vẫn nên làm.
Y quay đầu nhìn Thảo Thạch Xuyên nói:
Ông Thảo, ông nghe thấy rồi chứ! Đoạn chuyện này hàm súc, khiến người ta thưởng thức được rất nhiều khía cạnh.

Thảo Thạch Tuyên cười ha hả nói:
Thật không sai, trình độ của trưởng phòng Trần rất cao, tôi bái phục!
Y nâng chén rượu lên, dâng lên Trần Kinh nói:
Trưởng phòng Trần, danh tiếng của cậu tôi ngưỡng mộ đã lâu, nhưng nói ra hôm nay chúng ta lần đầu tiên quen biết, tôi kính cậu một chén!
Trần Kinh vội đứng dậy nói:
Kiểm sát trưởng, ngài là lãnh đạo, lẽ ra tôi kính ngài mới đúng!
Không quan tâm đến ai kính ai, rượu cùng cần phải uống vào trong bụng, nào, chúng ta hãy cạn!
Thảo Thạch Vọng uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Trần Kinh cũng chỉ còn cách uống cạn, người phục vụ đằng sau vội đi đến rót thêm rượu cho Trần Kinh.

Nhân viên phục vụ của phòng bao dành cho khách quý của nhà khách Phòng Sơn, đều do ban tiếp đãi của huyện ủy lựa chọn. Được biên chế, việc này chỉ có ít người được biết, Trần Kinh cũng biết việc này, vẫn là một người bà con của Kim Lộ đã từng hỏi thăm Trần Kinh về chuyện này.

Đứa bé đó vốn làm việc ở trong nhà hàng của Kim Lộ, nhưng người trong nhà cô bé ngại rằng không có công việc ổn định, không bền chắc, bèn nhờ Trần Kinh giúp đi hỏi thăm về tình hình tuyển dụng nhân viên phục vụ chính quy ở trong nhà khách Phòng Sơn.

Nhà khách Phòng Sơn sớm đã thay đổi cách biên chế, làm gì còn có nhân viên phục vụ có việc làm ổn định? Trần Kinh vô cùng nghi ngờ, vừa hỏi thăm đã biết được chân tướng của sự việc.

Hắn không hứa với người bà con đó của Kim Lộ, bởi hắn thật sự không muốn tham gia vào chuyện này, bây giờ xem ra, cho dù là nhân viên phục vụ được biên chế, môi trường công việc cũng không tốt đẹp lắm.

Một đám lão gia uống rượu nói chuyện, nói những câu đùa tục tĩu, đôi mắt còn xem xét với ý đồ không tốt đẹp, không chừng còn có những động tác động tay động chân, làm gì có môi trường làm việc tốt đẹp? Đương nhiên cũng trừ ra những nhân viên phục vụ rất yêu nghề, bản thân có cách nghĩ muốn tiến xa hơn nữa, xã hội này à….

Trong đầu của Trần Kinh nghĩ ngợi lung tung, đợi hắn trở lại thực tại, mới nhận ra mọi người đang nhìn mình.

Hắn có chút ngỡ ngàng, Dịch Tiên Bình nói:
Trưởng phòng Trần, làm sao vậy? Câu chuyện của giám đốc Thiệu làm ông nghe thấy xương cốt đều giòn hết ra sao? Không có chuyện gì là không kìm chế được?

Trần Kinhh quay đầu nhìn Thiệu Băng Oánh, nhìn thấy cô nâng chén rượu lên, mười ngón tay cô thon dài mềm mại, tư thế nâng chén vô cùng đẹp, hơn nữa cằm cô hơi nâng lên, trên mặt phủ lên một nụ cười mê hoặc, hai mắt đưa tình nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh liên tục xua tay, nói:
Tổng giám đốc Thiệu, thật sự không thắng được sực mạnh của rượu, cô hãy tha cho tôi đi?
Vậy làm sao được, tôi lần đầu tiên kính ngài chén rượu, ngài tuyệt đối không thể từ chối được!
Thiệu Băng Oánh nói, giọng của cô dịu dàng, thánh thót như chim sơn ca. Một câu nói khẳng định từ miệng cô phát ra.

Rõ ràng có chút dư vị, khiến người ta nghe thấy cũng tê dại cả đi.

Thảo Thạch Tuyên ồn ào nói:
- Tổng giám đốc Thiệu, không phải tôi nói cô, cô biết tại sao trưởng phòng Trần lại từ chối không?

Đó chính là cách kính rượu của cô không đúng, cô cần phải sát vào nữa, hai người hai tay giao tay nhau, cùng nhau giao chén, tôi bảo đảm sẽ không nói không thắng được được sức mạnh của rượu!

Đàn ông mà, sẽ không thể nói không được trước mặt phụ nữ!
Trần Kinh vừa nghe thấy câu nói này của Thảo Thạch Tuyên, vội nói:
Vậy được, tôi hôm nay bất cứ giá nào, chén rượu này tôi sẽ uống cạn!

Trần Kinh nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, chỉ cảm thấy trong bụng quay cuồng khó chịu, mùi rượu xông lên, đầu đau như muốn nứt ra!

Hắn buông chén rượu xuống, khuôn mặt do uống rượu sớm đã đỏ bừng, nhưng trong lòng hắn biết rõ rằng, tình thế này hôm nay, dường như có chút ma cũ bắt nạt ma mới, hắn phải nghĩ cách mới được.

Hắn đứng dậy, giả bộ không thắng được sức mạnh của rượu loạng choạng đi ra khỏi cửa, sớm đã có nhân viên phục vụ dìu hắn vào phòng vệ sinh.

Ở phòng vệ sinh, Trần Kinh đi vệ sinh, rửa mặt, vừa lúc Dịch Tiên Bình cũng đi tới, hắn vỗ nhẹ lên vai của Trần Kinh nói:
- Thế nào? Trưởng phòng Trần, thế này đã không được sao? Ông không phải là say rượu mà tự mình say đó chứ?

Trần Kinh khẽ lắc đầu, nói:
Bí thư Dịch, ông đừng giễu cợt tôi nữa! Tôi thật sự không được rồi!
Hắn và Dịch Tiên Bình cùng nhau trở lại bàn rượu, hắn đến chỗ ngồi của mình giả vờ say, một chút bùn rơi lên trên ghế, ai gọi cũng không có hiệu quả, Dịch Quang Bình nói
Được rồi, cậu ta thật sự đã say rồi! Tửu lượng của cậu ấy vốn không dừng lại ở mức này, nghĩ ra do tổng giám đốc Thiệu thật hút hồn, khiến Trần Kinh gặp mặt đã say mất hơn một nửa.
Thiệu Băng Oáng cười khúc khích, liên tục khiêm tốn, nâng chén rượu lên lại uống với Dịch Tiên Bình.

Không có Trần Kinh, không khí trên bàn rượu vẫn rất sôi động, mọi người kính rượu nhau, Thiệu Băng Oánh xen vào một cách thành thạo, cô cảm ơn lãnh đạo bên Pháp luật lần này đã ủng hộ mạnh mẽ Thái Thủy trong chuyện này của Thái Thủy, cục diện ở hiện trường lúc đó rất nguy hiểm, may mà trưởng phòng Lý đã làm cái gì đó cái gì đó, vân vân.

Hôm nay các vị lãnh đạo của pháp luật có ba vị, phòng công an, viện kiểm sát ngoài ra còn có phó bí thư Đảng ủy Dịch Tiên Bình. Lãnh đạo tòa án Thiệu Băng Oánh không mời, xem ra cô không muốn bất kỳ chuyện gì cũng đạt đến nước đó, người phụ nữ này vô ý biểu hiện ra sự khôn khéo và thâm thúy, thật sự khiến người ta xúc động.

Không khí ở trên bàn rượu càng ngày càng hòa hợp, vào lúc hòa hợp nhất, Thiệu Băng Oánh phát biểu:
- Thưa các vị lãnh đạo, sự đóng góp và ủng hộ của các vị đối với Thái Thủy, nói thật ra, là người phụ trách của Thái Thủy, tôi thật sự không biết nên báo đáp thế nào! Hôm nay chuẩn bị một bàn rượu nhạt, vô cùng hân hạnh đón tiếp các vị lãnh đạo, tôi thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Cô nâng tay lên:
Đằng sau chỗ ngồi của các vị lãnh đạo đạo đều có túi quà của Thái Thủy chúng tôi, đều là một chút tấm lòng, thật sự chỉ là chút lễ mọn, cho dù thế nào, xin các vị lãnh đạo vui lòng nhận cho!
Trong lòng Trần Kinh sững sờ, hắn thò tay về đằng sau sờ sờ, quả nhiên sờ thấy một hộp giấy nhỏ hình vuông, phía trên có in bằng gốm sứ rất tinh xảo!

Dịch Tiên Bình cầm lấy chiếc hộp ở chỗ ngồi của mình, híp mắt nói:
Ai da, tổng giám đốc Băng Oánh thật khách sáo, chúng tôi vừa ăn vừa uống, thật xấu hổ quá?
Thiệu Băng Oánh cười nói:
Bí thư Dịch nói câu này thật gây khó dễ cho người khác, Thái Thủy chúng tôi công việc sau này vẫn còn nhiều lần làm phiền đến các vị lãnh đạo, hôm nay làm sao còn chút thể diện, thật sự là xấu hổ!
Dịch Tiên Bình nói:
Tổng giám đốc Thiệu đã nói như vậy, xem ra món quà này không nhận không được, vậy chúng ta hãy vui lòng nhận đi!
Dịch Tiên Bình vui lòng nhận món quà, những người còn lại tự nhiên cũng không tỏ vẻ dị nghị, cuối cùng mỗi người cũng có quà của mình!

Dạ tiệc xong xuôi, Trần Kinh dưới sự dìu dắt nhân viên rời khỏi nhà khách, hắn không để cho lái xe chờ, hắn xác định chuẩn bị gọi taxi về nhà.

Nhưng hắn hơi híp mặt lại, cảm thấy có người dìu hắn đi về hướng nhà xe, trong lòng hắn sững sờ, định nói câu gì, lại nghe thấy giọng nói của Thiệu Băng Oánh:
- Nhanh lên! Nhanh lên! Là chiếc xe đó! Tôi lái xe đưa trưởng phòng Trần về nhà nhé?

Mặt Trần Kinh trắng bệch, bất chấp mình đang ở trạng thái mơ hồ, lập tức trở nên tỉnh táo nói:
- Không cần, không cần, tôi gọi taxi về nhà. Uống rượu lái xe không an toàn.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhận ra mình đã ở vị trí giữa bãi đỗ xe rồi, xung quanh mờ mịt, những người khác không nhìn thấy ai, chỉ là một nữ nhân viên phục vụ đang dìu mình, mà Thiệu Băng Oánh lại ở ngay trước mặt mình.

Trần Kinh hít thở bình thường, có thế ngửi thấy mùi thơm toát ra từ người cô, khoảng cách gần như vậy, Trần Kinh có thể nhìn rõ đường hỗn hợp của cô.

Xung quanh không có người nào, Thiệu Băng Oánh dường như gan to rất nhiều, cô ta dường như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, nói:
- Thế nào rồi? Trưởng phòng Trần, lo rằng tôi ăn thịt mất ngài sao?

Đầu của Trần Kinh có chút choáng váng, hắn biết rất rõ, bất kỳ người đàn ông nào khi gặp phải tình cảnh như thế này, sợ rằng khó có thể nói ra lời từ chối.

Trần Kinh cảm thấy đầu lưỡi của mình không nghe sự chỉ huy, hắn đứng thẳng dậy, dần dần buông nhân viên phục vụ ra.

Sau đó, hắn không nói gì, lập tức xoay người đi thẳng ra vị trí cửa ra của bãi đỗ xe.

Thiệu Băng Oánh hơi sửng sốt, mở miệng kêu lên một tiếng:
- Trưởng phòng Trần!

Trần Kinh lại bừng tỉnh không nghe thấy gì, tiếp tục bước lên phía trước, Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ đến một câu:
Im lặng là vàng!
Quả thật có lúc im lặng chính là biện pháp hay nhất. Hắn bước đến chỗ ánh sáng, nơi đó người qua lại rất nhiều. Thiệu Băng Oánh muốn gọi to, nhưng lại không mở được miệng, chỉ trơ mắt nhìn Trần Kinh mất hút trong tầm nhìn của cô.

Nhìn theo hướng mà Trần Kinh biến mất, vẻ mặt người phụ nữ này hơi phức tạp, có vài phần tức giận, cò vài phần khinh miệt, dường như còn có vài phần thất bại cảm thấy sự quý trọng nằm ngoài sự tưởng tượng như hộp quà ở trong túi sách, một pho tượng chạm ngọc năm rồng, sự điêu khắc rất tinh xảo, không nói đến sự quý trọng của ngọc thạch, nhưng tiêu chuẩn điêu khắc tương đối cao.

Ngoài ra, phía dưới pho chạm ngọc, đặt một tập tiền dày, Trần Kinh đếm một lát, ước chừng mười ngàn đồng.

Nhận được món lợi bất chính, Trần Kinh không biết nên kinh ngạc hay là còn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.

Phản ứng đầu tiên của hắn là tại sao Thiệu Băng Oánh lại tặng tiền cho mình, hơn nữa còn ra tay hào phóng như vậy, một pho tượng chạm ngọc lại còn thêm mười ngàn nhân dân tệ, tiền lương một năm của Trần Kinh không ăn không uống cũng không bằng được số tiền này.

Trần Kinh có chút hối hận, hôm nay tham gia yến tiệc này, bởi vì hắn cảm thấy buổi yến tiệc này giống như một chiếc thòng lọng, tự mình đi đã bị người ta thòng lại.

Món quà và tiền sẽ giải quyết thế nào? Làm bộ như không biết hay là lập tức trả lại? Hay là còn có cách nào khác? Trần Kinh cảm thấy không biết theo ai, hắn thật sự không biết nên giải quyết như thế nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui