Quan Sách

Hoàng Tiểu Hoa vui vẻ nhận lời mời của Trần Kinh, nhưng trong lòng có chút bất ngờ.

Y và Trần Kinh cũng không quen thân cho lắm, thì Trần Kinh có vấn đề gì thỉnh giáo mình cơ chứ? Hơn nữa, Trần Kinh đứng lên từ Phòng lâm nghiệp, đến chức to như bây giờ, mỗi bước đi của hắn, chậm rãi cẩn thận, đều có thể nếm được ý nghĩa, Hoàng Tiểu Hoa vẫn phân tích, sau lưng Trần Kinh có cao nhân nào chỉ điểm.

Một khi đã như vậy, Trần Kinh còn cần đến Hoàng Tiểu Hoa chỉ giáo làm gì?

Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy lời nói của Trần Kinh có chút đáng tin cậy, càng có nhiều khách khí, hay là có chuyện gì khác!

Lại nói tiếp, Hoàng Tiểu Hoa thật sự công việc bận rộn, xã giao bình thường cũng vô cùng nhiều, làm đại quản gia của Huyện ủy, phụ tá cao cấp của Thư Trị Quốc, toàn bộ các đơn vị đều tôn trọng Hoàng Tiểu Hoa, thậm chí còn vượt qua những ủy viên thường vụ cao cấp hơn y.

Nhất là một số Bí thư đảng ủy thị trấn phía dưới, đầu nhọn chỉ muốn đi vào cửa của Hoàng Tiểu Hoa, rất nhiều người muốn mời Hoàng Tiểu Hoa ăn cơm, có thể nói là nghĩ mọi cách, tìm mọi con đường.

Giống như Trần Kinh một Trưởng phòng hò hét ngang ngược, chỉ cần 1 cuộc điện thoại có thể khiến cho Hoàng Tiểu Hoa ngoan ngoãn nghe lời, cũng chỉ có một người này mà thôi.

Lại nói tiếp, hiện tại Trần Kinh và Hoàng Tiểu Hoa không tồn tại nhiều mẫu thuẫn quyền lợi, Trần Kinh muốn thượng đạt thiên thính, cũng không cần Hoàng Tiểu Hoa ở bên cạnh làm việc gì đó, một số ủy viên thường vụ quan trọng trong huyện ủy, bây giờ Trần Kinh cũng có thể trực tiếp gọi điện thoại liên hệ, căn bản không cần chú ý đến tâm trạng của Hoàng Tiểu Hoa.

Hơn nữa, danh tiếng của Trần Kinh ở nơi nào, Hoàng Tiểu Hoa muốn nói xấu hắn trước mặt lãnh đạo cũng không sao, không cho lãnh đạo có thể trách cứ cảm thấy Hoàng Tiểu Hoa lòng dạ hẹp hòi, không thể khoan dung, Hoàng Tiểu Hoa làm như vậy, cũng chỉ có thể làm cho chính mình ấm ức.

Trần Kinh có thể làm điều này, hắn tất nhiên cũng không quá đểy ý đến thái độ của Hoàng Tiểu Hoa, lại càng không giống cán bộ cấp dưới như vậy, khiến cho Hoàng Tiểu Hoa làm cái gì giống như thú nhận.

Địa điểm mời khách của Trần Kinh là nhà hàng Kim Ngọc, hắn yêu cầu Kim Lộ sắp xếp bao một phòng, hắn và Hoàng Tiểu Hoa đi đến trước cửa phòng, Ân Hồng mặc bộ công sở liền đón đầu.

Bộ đồng phục công sở của nhà hàng là một bộ váy ngắn màu đỏ, trên đầu buộc trùm chiếc khăn màu đỏ, người phụ nữ ăn mặc như này, nhìn qua như một hơi thở tuổi trẻ. Còn cách ăn mặc của Ân Hồng, trong cái sức sống tuổi trẻ kia lại là một cái gì đó rất trưởng thành, lại có ý nhị khác.

Ân Hồng líu ríu nói chuyện cùng với những đồng nghiệp khác, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Kinh, mặt mũi trắng bệch, muốn trốn cũng không kịp, chỉ biết nói:
Trưởng phòng Trần… anh… chào anh! Hoan nghênh…

Theo quán tính cô định nói hoan nghênh quang lâm, nhưng cô lại nghĩ, đây là nhà hàng của bạn gái Trần Kinh, những lời thế này cũng nói không được.

Một người con gái khác thông minh hơn cô chút, giúp hai người Trần Kinh mở cửa, Trần Kinh nhìn cô gật đầu, mời Hoàng Tiểu Hoa đi vào ngồi, từ đầu đến cuối không thấy hắn nhìn Ân Hồng một tí nào.

Cửa phòng cuối cùng được đóng lại, Ân Hồng thở thật dài một cái, vỗ vỗ ngực, bộ dạng thở phào một hơi. Hôm qua cô cũng thức trắng một đêm, trong lòng thật sự sợ hãi, cô không cần suy nghĩ cũng biết rõ, hôm qua cuộc nói chuyện cô và Từ Lệ Thơm đều bị Trần Kinh nghe thấy hết.

Cô nói xằng nói bậy, nói Trần Kinh là tham quan, cô nghĩ đến việc này, con người Trần Kinh kia nhất định sẽ không tha cho mình.

Ngày hôm qua cô đợi Trần Kinh nổi giận, nhưng Trần Kinh cũng chưa nói gì liền lên tầng nghỉ ngơi!

Nhưng Trần Kinh không nói gì lại càng khiến Ân Hồng căng thẳng, cả buổi tối cô không ngừng tự mắng mình không giữ mồm giữ miệng, vạ miệng! Trần Kinh chỉ cần uốn lưỡi một chút, cô lập tức liền không có gì, cô cả đêm dằn vặt, cảm thấy mình đúng là có một cái miệng ti tiện.

Hôm nay một lần nữa cô lại đụng mặt Trần Kinh, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bay ra ngoài, còn may Trần Kinh không để ý đến cô, chí ít cũng giữ thể diện cho cô.

Cô nhìn qua khe cửa phòng của Trần Kinh, thật lâu mời rời đi, cô ngẫm lại thấy mình thật thương tâm, không ngờ lại lăn đến mảnh đất này. Trong đầu cô không kìm nổi ảo tưởng, cô đợi khi chị đây có tiền rồi, thì làm gì còn uất ức như vậy nữa, đắc tội với Trần Kinh, cùng lắm thì vẫy tay nói bye bye? Nơi này không giữ chị, thì có chỗ sẽ cần chị đây!

Cô tưởng tượng như vậy, những sợ hãi trong lòng vơi đi chút ít, lại nhìn cái cửa lớn của phòng bao kia, cô cắn chặt răng, lại bắt đầu oán trách thế giới này thật không công bằng, tại sao Trần Kinh con người như hắn lại có thể tự nhiên phóng khoáng như vậy? Còn người như mình, thì chỉ có thể đi hầu hạ người khác?



Bên trong phòng, Trần Kinh và Hoàng Tiểu Hoa cùng uống rượu, rượu quá ba tuần, Hoàng Tiểu Hoa nói:
Ông em Trần Kinh, giữa chúng ta nói chuyện không cần giấu diếm cái gì cả! Có chuyện gì, anh cứ nói đừng ngại!

Trần Kinh cười cười lắc đầu nói:
Chủ nhiệm Hoàng, những lời anh vừa nói khiến tôi thấy hổ thẹn a! Nói thật, hôm nay tôi mời anh ăn cơm thực sự có chuyện! Hơn nữa chuyện này khá nhạy cảm, tôi thật sự không nắm chắc được chủ ý, cũng chỉ có thể thỉnh giáo anh được thôi!

Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa có chút hồi hộp, trong lòng nghĩ đây là chuyện gì? Thỉnh giáo mình về chuyện khá mẫn cảm?

Việc đã đến nước này, Hoàng Tiểu Hoa không dễ dàng lùi bước được, hắn nói:
Trưởng phòng Trần, anh tôi không cần khách sáo như vậy, anh không cần vòng vo nữa, nói thẳng ra đi!

Trần Kinh mấp máy môi, lấy ra một pho tượng rồng chạm ngọc từ trong túi xách sau lưng, còn có một tập tiền dày, sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa biến sắc, nói:
Trưởng phòng Trần, anh làm cái gì vậy? Anh…

Chủ nhiệm Hoàng, anh không phải ngạc nhiên, đây chính là việc tôi muốn thỉnh giáo anh.

Tối hôm qua trong bữa tiệc sau khi tọa đàm kinh tế chính phủ, anh nói bữa tiệc này, chỉ ăn thôi là được rồi, Tổng giám đốc Thiệu lại còn chuẩn bị biết bao nhiêu quà tặng, sau đó lại tặng chúng tôi mỗi người một phần quà, tôi mang quà của mình về nhà, vừa mở ra thì thấy …

Trần Kinh nói một nửa, ngừng không nói nữa, dùng tay chỉ chỉ đồ trên bàn:
Chủ nhiệm Hoàng, bây giờ tôi rất sự rất khổ tâm, anh nói xem tôi phải giải quyết thế nào đây? Cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, chính là vì nghĩ cách, tôi nghĩ đi nghĩ lại, trong số lãnh đạo huyện ủy, tôi gần gũi nhất, cũng chỉ có Chủ nhiệm Hoàng mà thôi, cho nên tôi mới mạo muội mời khách, mục đích chính là xin chỉ bảo đối sách của anh.

Trần Kinh nói đến đây, vỗ đùi nói:
Cái tập đoàn Thái Thủy này, quả thực là làm bừa bãi! Có mối quan hệ không tốt với quần chúng nhân dân, keo kiệt với nhân viên, kinh doanh lại rối tung rối mù lên. Bọn họ không nghĩ có gắng tranh thủ đột phá ở mặt này, mà lại có tiền đi làm hình thức như này.

Chủ nhiệm Hoàng, anh nói tôi một Trưởng phòng kinh tế thương mại, một cán bộ cấp phòng nhỏ bé mà họ lại bỏ ra một con số như thế kia, vậy nếu là quan lớn, bọn họ bỏ ra bao nhiêu mới thích hợp đây?

Sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa trắng bệch, y nằm mơ cũng không nghĩ rằng, Trần Kinh tìm y không ngờ là vì chuyện này.

May là đầu óc y chuyển biến nhanh, nhưng hôm nay đều chuyển không được, nhất là Trần Kinh nói cái gì trong lãnh đạo huyện ủy, chính là hắn và Hoàng Tiểu Hoa quan hệ gần, đây hoàn toàn là vô nghĩa, những lời nói vô nghĩa này y nghe thấy, trong lòng y chỉ cảm thấy hoảng.

Trần Kinh mắng to Thái Thủy làm bừa bãi, tim Hoàng Tiểu Hoa lại càng đập thình thịch.

Vấn đề của Thái Thủy, rất phức tạp, không chỉ dính dáng đến những mối quan hệ phức tạp ở Huyện ủy, mà lại càng dính dáng đến những lãnh đạo cấp cao ở thành phố, mối quan hệ giữa các cấp rắc rối khó gỡ, cái mũ này của Thái Thủy gỡ ra dễ như vậy sao?

Hoàng Tiểu Hoa bình thường giấu đi không được, hôm nay Trần Kinh lại đem chuyện này nói ra trước mặt y, còn muốn y cho ý kiến gì đó, cái này không phải là muốn y tham gia vào một chút sao?

Thái Thủy đưa tiền, đây không phải chuyện gì lớn, Hoàng Tiểu Hoa cũng đã từng nhận tiền của bọn họ.

Nguyên nhân chính là vì Hoàng Tiểu Hoa từng nhận tiền, bây giờ Trần Kinh muốn thỉnh giáo y sau khi nhận tiền thì xử lý thế nào, y không thể nào hướng về hướng liên tưởng khác, Trần Kinh muốn học hỏi kinh nghiệm của mình sao?

Còn nữa, Trần Kinh làm sao biết mình đã từng nhận tiền của người khác?

Hoàng Tiểu Hoa càng nghĩ, trong lòng càng phát hoảng, y không thể giảng giải cho Trần Kinh, tiền thì đã nhận rồi, mọi người đều nhận tiền rồi, một mình hắn làm người lập dị làm gì? Đạo lý súng bắn trúng đầu chim còn không hiểu sao?

Người làm quan, nhắc tới tiền, đều là chuyện nhạy cảm, Hoàng Tiểu Hoa có nên nói những lời này trước mặt Trần Kinh không?

Hoàng Tiểu Hoa suy nghĩ đắn đo, không nghĩ ra cách nào để trả lời câu hỏi của Trần Kinh, chỉ suy nghĩ trong chốc lát, trán y đã lấm tấm mồ hôi rồi.

Trong giờ khắc này, chỉ có một suy nghĩ chính là hối hận, y hối hận đã qua loa đại khái mà nhận lời đi ăn cơm cùng Trần Kinh, Trần Kinh quả thực đã bắn y một phát đạn lạnh lùng, khiến y trốn cũng không trốn được, tránh cũng không thể tránh!

Trần Kinh dường như không hiểu sự khó xử của Hoàng Tiểu Hoa, hắn nâng chén rượu lên nói với Hoàng Tiểu Hoa:
Chủ nhiệm Hoàng, nào, chúng ta cạn ly!

Hoàng Tiểu Hoa nâng chén chạm với Trần Kinh một cái, Trần Kinh uống rượu, nói:
Chủ nhiệm, chỗ tiền này không thể nhận được, cầm chỗ tiền này sẽ bị bỏng tay. Dù sao thái độ của Trần Kinh tôi cũng rất rõ ràng, là quyết không nhận số tiền này, về việc xử lý thế nào…

Trần Kinh nói được nửa vế, vế còn lại để cho Hoàng Tiểu Hoa nói.

Hoàng Tiểu Hoa uống chén rượu, y lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói:
Lão đệ Trần Kinh, chuyện này nếu nói đến đây rồi, anh cũng khá tín nhiệm Hoàng Tiểu Hoa tôi! Nếu chỗ tiền này thật sự không cần, thì biện pháp tốt nhất là nộp lên, anh và Bí thư Dịch không phải là người quen sao?

Đem tiền nộp lên Ủy ban kỷ luật, trong lòng anh cũng yên tâm thoải mái, cũng không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, lại càng không phải chú ý đến tình cảm của người khác.

Trần Kinh nhăn nhíu mặt mày, thật lâu sau, hắn thở dài một hơi, nói:
Cũng chỉ có thể như vậy!
Hắn vỗ vỗ chỗ chạm ngọc:
Vật này thật sự là phỏng tay a, cầm được rồi thì tay phỏng như khoai sọ, lui lại cũng không dễ lui, để ở nhà cũng không yên tâm, nộp lên trên thật đúng là biện pháp khả thi duy nhất!

Bí mật nộp lên đi!

Trần Kinh dường như định được chủ ý, hắn dùng tay vuốt ve pho tượng ngọc, thật lâu sau, hắn mới thu tiền và pho tượng lại.

Trên bàn không có hai vật chướng mắt này, tinh thần Hoàng Tiểu Hoa đã định lại, không thể nghi ngờ, cuộc nói chuyện với Trần Kinh ngày hôm nay, làm y nghĩ đến một chuyện, người của toàn bộ Lễ Hà đều không thể lảng tránh, đó chính là chuyện tập đoàn Thái Thủy cuối cùng chính xác sẽ hướng theo hướng nào.

Có một lần, Hoàng Tiểu Hoa không muốn nghĩ về việc này, bởi vì chuyện này rất khó nghĩ ra đáp án, hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lúc nào cũng như người có tội.

Còn hôm nay, y bỗng nhiên ý thức được, chính mình dường như phải nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này rồi, bởi vì gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, giống như báo hiệu cái mũ của tập đoàn Thái Thủy này không lâu nữa sẽ bị gỡ xuống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui